Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 264

Chương hai mươi bốn. Chuyện trong giáo

Cuối thu năm Hi Bình thứ tư, một cơn mưa thu mưa như trút nước trọn ba ngày. Cơn mưa thu mang đi tia ấm áp cuối cùng, ngày đông tàn khốc vén khăn che mặt với người đời; cơn mưa thu cũng mang đi những chiếc lá rách cuối cùng đầu cành, phơi bày cành khô trơ trụi trong gió rét xào xạc; cơn mưa thu ấy cuốn bùn cát lắng đọng đi, đuổi đám động vật nhỏ còn hoạt động tự tại bên ngoài vào hang động bắt đầu ngủ đông...

Mưa thu chợt dừng, cũng như thay đổi nhân gian.

Sau khi mưa tạnh, đầu đường đế đô kinh thành đoàn người tấp nập, vào giữa trưa, là lúc tửu lâu Duyệt Lai náo nhiệt nhất. Bởi vì mỗi khi đến thời điểm này, trên sân khấu tửu lâu luôn diễn màn kịch đặc sắc nhất.

Mà trình diễn hôm nay, là Kinh Kha gϊếŧ Tần.


Trong góc phòng đại sảnh tửu lâu, Tề Hàm, Quân Vũ ngồi uống trà xem kịch, Mạc Hâm và Mạc Nam đứng bên cạnh.

"Đại sư bá, tin tức trong tửu lâu hỗn tạp nhất, tiên sinh cho phép ta mỗi tháng rời cung đi lại một lần, ta cũng muốn tới thăm dò hành tung Dịch đại ca một chút." Tề Hàm thân là vua một nước ngồi ở chủ vị, lại chấp lễ học trò với Quân Vũ bên dưới, hắn vừa thêm trà cho Quân Vũ, vừa nói, "Tung Thiên giáo vốn là giáo phái giang hồ, trời nam đất bắc, trong thời gian ngắn có lẽ thật sự không về được..."

Quân Vũ không tỏ ý kiến, nâng chén trà lên nhàn nhạt uống một ngụm, nhìn Tề Hàm mặt mũi thành thục làm việc càng ngày càng trầm ổn nói, "Nếu hắn bớt lo bằng một nửa hoàng thượng thì tốt rồi..."

Tề Hàm bật cười, không dám tiếp lời... Nếu hắn thật sự bớt lo, ngày đó, còn phải khiến tiên sinh vì hắn một đêm bạc đầu, phải chịu nhiều bản tử roi mây như vậy sao?


Hai người đang trò chuyện, đột nhiên trong nhã gian lầu hai truyền đến tiếng đánh nhau binh binh bốp bốp, sau một khắc, cửa ra vào đã bị khí giới chém nát vụn, trong lúc đánh nhau có bóng người trực tiếp nhảy xuống từ lan can lầu hai, có vừa đánh vừa xuống thang lầu.

Ông chủ tửu lâu Duyệt Lai lập tức tổ chức hầu bàn sơ tán khách nhân... Từ ông chủ đến hầu bàn thậm chí cả các thực khách đã quá có kinh nghiệm... Một lần là Tào Mặc ám sát Tề Mộ Lâm, một lần là A Đề Mạc Đô ám sát Tề Hàm, cộng thêm Quân tam thiếu bảng vàng cầu hôn, ông chủ đã rất có giác ngộ mà nhìn ra, tất cả mọi người rất thích mảnh đất nhỏ này!

Đám đông được sơ tán rất nhanh, cũng có khách nhân gan lớn trốn ở góc phòng... xem hí khúc hát trên sân khấu cũng là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ không phải sao? Ông chủ nhìn quanh một vòng, thấy bàn Tề Hàm, sau khi thu được tin tức, trực tiếp lui xuống.


Tề Hàm nửa nghiêng người chắn trước người Quân Vũ, trong tay thủ sẵn một đồng xu; Mạc Hâm và Mạc Nam thì một trái một phải đứng trước mặt hai người, vừa không cản tầm mắt, vừa có thể bảo hộ các chủ tử không bị thương tổn.

"Dịch Thư Vân! Ngươi con rùa đen rút đầu này! Thì ra ngươi cố ý dẫn ta tới chỗ này, ngươi đã sớm bày thiên la địa võng ở đây rồi..." Một nam tử áo đen khoảng bốn mươi tuổi vừa đối phó với ba bốn người bao vây vừa liếc mắt liền biết là sát thủ tử sĩ, vừa gào thét nói.

Mà giờ khắc này trong đại sảnh tửu lâu, đã lâm vào trận hỗn chiến lớn bốn năm mươi người, thế nhưng nhìn ra được tình thế có xu hướng nghiêng về một phía.

Trên thang lầu, có hai người chậm rãi đi xuống.

Giáo chủ Tung Thiên giáo Dịch Thư Vân và tả hộ pháp Chu Minh. Nếu như tăng thêm Tề Hàm từng đảm nhận danh hiệu hữu hộ pháp, ba người cao nhất Tung Thiên giáo đúng là tề tụ một chỗ dưới tình cảnh này rồi.
Hôm nay Dịch Thư Vân mặc một thân màu đen, tóc đen như mực, trong thời tiết lạnh lẽo càng lộ ra vài phần lạnh lùng, hắn mang ý cười tà mị như có như không trên mặt, từng bước từng bước đi xuống lầu.

Quân Vũ được bảo hộ phía sau cùng nhẹ nhàng đẩy bả vai Tề Hàm ra, tiến lên một bước... Dịch Thư Vân như vậy, y lần đầu tiên nhìn thấy.

Dịch Thư Vân thoáng đảo qua chiến cuộc sắp kết thúc, đứng ở bậc thứ ba dưới cùng trên thang lầu, từ trên cao nhìn xuống nói, "Đỗ Kỳ Hàng, bổn tọa không xử bạc ngươi, ngươi báo đáp ta thế này?" Mặc dù hỏi như thế, nhưng bộ dạng lại không hề hốt hoảng, mọi thứ hôm nay, vốn nắm trong lòng bàn tay...

Ngoại trừ, bị bắt tại trận...

Kẻ phản bội Tung Thiên giáo tên Đỗ Kỳ Hàng cười "ha hả", mang theo bi tráng bước đường cùng chỉ vào Dịch Thư Vân nói, "Phụ thân ngươi Dịch Thiên Hành tuy làm điều ngang ngược, nhưng đến cùng không thay đổi bản sắc kiêu hùng của giang hồ, nào nghĩ đến hao phí tâm cơ nuôi con trai, lại đầu phục triều đình!"
Sắc mặt Dịch Thư Vân không thay đổi, ánh mắt lại hiện lên tâm tình, nhưng thật sự quá nhanh, khó thể phát hiện. Người Đỗ Kỳ Hàng dẫn theo chết có bị thương có, cơ bản đã mất đi sức chiến đấu, Dịch Thư Vân mỉm cười nói, "Bổn tọa làm việc, từ khi nào cần ngươi xen vào!"

"Ha ha ha..." Đỗ Kỳ Hàng cũng đã trọng thương chờ chết, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dịch Thư Vân cao cao tại thượng, khóe miệng chảy máu tươi khiến vẻ mặt gã càng thêm dữ tợn, "Dịch Thư Vân, trước đây ngươi cố ý đầu nhập triều đình, nguyên lão trong giáo đa số không phục, nếu không ngươi cho rằng làm sao sẽ có chuyện hôm này... Dịch Thư Vân, ngươi lấy bản thân mình làm mồi nhử, Đỗ Kỳ Hàng chết..."

"Vốn là thắng làm vua thua làm giặc! Minh thúc, mang bọn họ tới thôn trang đi..." Dịch Thư Vân cắt ngang lời Đỗ Kỳ Hàng, hướng Chu Minh sau lưng phân phó.
Chu Minh khom người lĩnh mệnh, chỉ huy một đám thuộc hạ rời khỏi tửu lâu Duyệt Lai như thủy triều. Dịch Thư Vân trên thang lầu cũng không dám nhìn thẳng Quân Vũ bên kia đại sảnh, chỉ đi theo giáo chúng Tung Thiên giáo phía sau rời đi.

Hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, đây chính là cách làm tốt nhất.

Quân Vũ nhìn bóng lưng màu đen của Dịch Thư Vân rời đi, từ đầu đến cuối, chẳng hề nói một câu.

Lúc này bọn bộ khoái nha môn Kinh Triệu Doãn mới vội vội vàng vàng chạy tới, Mạc Nam nhận được chỉ lệnh Quân Vũ, ra ngoài nói rõ nguyên do. Bộ đầu đứng đầu chắp tay thăm hỏi đoàn người Quân Vũ, cũng rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại một ít quần chúng.

Ông chủ rất có kinh nghiệm chỉ huy đám hầu bàn bắt đầu thu dọn tàn cục, tửu lâu Duyệt Lai tiền nhiều sức mạnh, cũng không để ý tổn thất một ít bàn ghế nồi chén muôi chậu này; trái lại hôm nay tranh đấu một trận, ngày mai chắc chắn đầy chủ đề, chuyện làm ăn còn không phải hưng thịnh phát đạt sao?!
"Đại sư bá..." Tề Hàm đứng phía sau Quân Vũ, có chút lo lắng gọi, chuyện hôm nay thật sự không xem là chuyện nhỏ, kinh đô và vùng trọng yếu lân cận, ẩu đả tổn thương người, dù biết rõ nhân sĩ giang hồ gây ra, triều đình cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, mà một khi dính dáng tới quan hệ giữa Dịch Thư Vân và Quân Vũ, đến lúc đó, tình cảnh Quân Vũ nhất định cực kỳ bị động.

Quân Vũ hít một hơi thật sâu, thu lại tức giận mà người bên cạnh cũng có thể cảm nhận rõ ràng, nghiêng người sang lui ra phía sau một bước nói, "Hoàng thượng yên tâm, thần biết nên xử lý thế nào. Hoàng thượng còn chỗ nào muốn đi xem, thần đi cùng ngài."

Tề Hàm mím môi một cái, đương nhiên hắn còn muốn về Vô Âm Các một chuyến, nhưng mà... về Vô Âm Các cần đại sư bá đi cùng sao? Nghe thấy thừa tướng đại sư bá nhà mình ý ở ngoài lời, hoàng đế Tề Hàm len lén bĩu môi tỏ vẻ oan ức, nhưng vẫn trái lương tâm nói, "Hồi cung ạ, còn có nhiều chuyện phải xử lý..."
Đại sư bá từ trước đến nay cơ trí sao có thể không phát hiện được tâm tình hoàng đế tuổi còn trẻ, khẽ mỉm cười nói, "Tiên sinh ngươi ra ngoài thăm bạn rồi..."

Khuôn mặt tuấn tú của Tề Hàm đỏ lên, có một thừa tướng đại sư bá nhìn rõ mọi việc, thật sự là nửa vui nửa buồn mà!

Biết trong lòng Quân Vũ có việc, Tề Hàm cũng không đi Vô Âm Các, liền sớm hồi cung; Quân Vũ tiễn một đoạn đường, sau khi tách ra mới đi về hướng phủ thừa tướng.

Mới vào cửa phủ, liền nghe quản gia Tô Đồng Lâm nói, Dịch thiếu gia đã trở về, đang chờ ở thư phòng Thủy Vân Hiên.

Quân Vũ cảm ơn Tô Đồng Lâm, cất bước đi tới Thủy Vân Hiên. Nhìn bóng lưng y lão quản gia lẩm bẩm nói, "Đại thiếu gia và lão gia càng ngày càng giống nhau rồi, không đúng, nhìn khí thế kia... chẳng lẽ Dịch thiếu gia bên ngoài gây họa gì?"
Quân Vũ không nghe thấy lão quản gia lẩm bẩm cũng không ý thức được khí thế mình đã hoàn toàn thay đổi, mà khi y nhìn thấy thân ảnh đang quỳ trong thư phòng kia, mới thấu hiểu được tâm tình phụ thân mỗi một lần đối mặt với tiểu đệ Mặc Ninh.

Dịch Thư Vân trở về đã một lúc, đầu gối quỳ đến đau, lại không ngăn được chuyện sắp phát sinh khiến hắn hoảng hốt. Lúc ở tửu lâu hắn đã cảm nhận được cảm xúc của Quân Vũ, tuy cách cũng không gần, nhưng ánh mắt bén nhọn sau lưng thật sự quá rõ ràng. Hắn biết thời điểm đó Quân Vũ có bao nhiêu tức giận muốn đánh hắn bao nhiêu, nhất là sau khi nghe được lời của Đỗ Kỳ Hàng.

Cho nên, sau khi hắn và đám người Chu Minh rời khỏi tửu lâu Duyệt Lai liền lập tức trở về tướng phủ... Hắn không thể thỉnh tội tại chỗ làm lộ quan hệ của hai người, nếu không ắt hẳn sẽ liên lụy Quân Vũ; nhưng hắn cũng không thể khiến tức giận của Quân Vũ hóa thành thất vọng... hậu quả này hắn không gánh nổi.
"Thư Vân biết sai, thỉnh người trách phạt." Roi mây đã sớm chuẩn bị xong, nghe tiếng bước chân đi tới trước người, hai tay Dịch Thư Vân dâng gia pháp hình cụ, thành thật thỉnh phạt.

"Dịch giáo chủ bận rộn lấy thân làm mồi nhử dụ rắn khỏi hang, bây giờ rốt cuộc biết về nhà?" Quân Vũ ngồi xuống một cái ghế ở bên, giọng nói thâm trầm, nghe ra được kiềm chế ẩn trong đó.

Hai chữ "về nhà", khiến tâm Dịch Thư Vân không khỏi yên ổn lại, nhưng đây hiển nhiên không phải vấn đề để hắn trả lời, vì vậy hắn chỉ càng cung kính dâng roi mây nói, "Thư Vân biết sai..."

"Biết sai?" Lửa giận của Quân Vũ bị châm thêm từng chút từng chút,"Ngươi biết sai cái gì?"

Tâm Dịch Thư Vân chùng xuống một chút xíu, nhưng lại không dám không đáp lời, đành căng da đầu nói, "Thư Vân không nên... lấy thân... làm mồi nhử..."
"Bốp!" Một cái tát quét người xuống mặt đất, cơn giận của Quân Vũ rốt cuộc bộc lộ trong lời nói, "Ngươi cũng biết không xem mạng của mình là mạng là sai! Vậy ngươi còn phạm thêm lần nữa! Phạm ba lần!"

Dịch Thư Vân chống đầu gối dậy quỳ thẳng, giơ ngang roi mây trong tay, lặp lại, "Thư Vân biết sai..."

Quân Vũ tát một bạt tai hiển nhiên không nguôi giận, y nhìn roi mây dài một thước dẻo dai mười phần, không nhận lấy, nói, "Trục xuất khỏi sư môn cũng không sửa được sai, chỉ một cây roi mây làm sao đủ? Nếu ngươi dám trở về, nên làm tốt chuẩn bị. Đi thỉnh đằng trượng!"

Dịch Thư Vân chợt ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cầu xin, "Tiên sinh, cầu người... dùng roi mây được không? Thư Vân nguyện ý thêm..."

"Làm càn!" Lời còn chưa dứt, Quân Vũ quát lớn ngắt lời, thừa tướng một nước xuất thân văn nhân dường như muốn bóp nát cằm Dịch Thư Vân siết chặt miệng của hắn, tiếp đó trở tay tát một bạt tai, lạnh giọng nói, "Ai cho ngươi lá gan, ngay cả gia pháp cũng dám chọn ba lấy bốn!"

Bình Luận (0)
Comment