Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 265

Chương hai mươi lăm. Thịnh nộ

Từ trước đến nay Quân Vũ luôn bình tĩnh, khắc chế, hai chữ "nén giận" càng khắc sâu trong đầu, cho nên tuổi trẻ ngồi ở nơi cao càng khiến bản thân sinh ra vài phần ý vị cao thâm khó dò, chưa có khi nào tức giận đến vô cùng như bây giờ!

Có lẽ vẫn vì năng lực đổ dầu vào lửa của Dịch giáo chủ chúng ta quả thật dũng mãnh mà thôi.

Dù là Quân tam gia tuổi trẻ khinh cuồng giỏi gây chuyện nhất, dứt khoát cũng không dám có gan hùm mật gấu tự mình chọn gia pháp hình cụ... Đánh ngươi ngươi liền chịu, đánh bao nhiêu đánh nặng thế nào lấy cái gì đánh... chưa từng có đạo lý để người bị đánh quyết định.

Cũng đáng thương Dịch Thư Vân đứng đầu một giáo từ nhỏ không ai quản không ai dạy, sao hiểu được những quy củ này. Thường ngày Quân Vũ cũng hay bị hắn chọc tức đến ra tay, nhưng cũng chưa từng tức giận thành như vậy!


Ngay sau đó Dịch Thư Vân cũng không dám biện giải nửa chữ, mang theo dấu tay đỏ tươi trên hai gò má chống người lên quỳ đi đến cái giá, mở hộp gấm lấy đằng trượng ngày đó tự mình chuẩn bị cho mình; lại quỳ gối trở về dâng lên thật cao.

"Tiên sinh bớt giận, Thư Vân biết sai rồi, thỉnh người phạt nặng!" Hắn vốn trở về để Quân Vũ đánh một trận nguôi giận, bây giờ chẳng những không nguôi giận, ngược lại còn phạm vào điều kiêng kỵ tăng thêm vài phần tức giận. Hắn thỉnh roi mây vì nghĩ roi mây chung quy nhẹ nhàng, dù da tróc thịt bong cũng khôi phục nhanh chút; đằng trượng hắn từng chịu, dựa vào cơn giận của tiên sinh, không năm ba ngày sợ rằng ngay cả xuống giường hắn cũng trắc trở!

Hắn chưa bao giờ nghĩ xem thường gia pháp, thậm chí trốn phạt, chẳng qua chuyện trong giáo ngổn ngang, hắn không chờ nổi năm ba ngày!


Đằng trượng được nhận lấy, Dịch Thư Vân nuốt xuống tất cả nỗi khổ khó nói, nhấc áo ngoài lên cởϊ qυầи ra, hai tay chống đất. Phía sau kể cả bắp đùi phân bố dày đặc da gà nho nhỏ, tuy bình thường nhớ ăn không nhớ đánh, nhưng lúc đằng trượng thật sự sắp lên thân, hồi ức ngày đó lần nữa bái thầy lập quy củ, vẫn khắc sâu trong đầu.

Dịch Thư Vân ổn định bản thân, nhất cử nhất động phục tùng cung kính... Hắn không có tâm tư xem thường gia pháp, hắn phục tiên sinh quản tiên sinh dạy, tiên sinh muốn phạt, thế nào hắn cũng chịu... Đây là hắn muốn nói cho Quân Vũ.

Thấy hắn bày xong tư thế, Quân Vũ cũng không dông dài, trực tiếp xử, "Dạy mãi không sửa, bất kính gia pháp, phạt ngươi sáu mươi đằng trượng, phục không?"

Nghe thấy con số Dịch Thư Vân khe khẽ run rẩy, nhưng vẫn lập tức đáp lời, "Phục, Thư Vân phục!"


Một tiếng "bốp" nặng nề mở màn trận trách phạt này, mông Dịch Thư Vân bị đằng trượng đầu tiên đánh đến cả người nhào về phía trước, lại lập tức dời về chỗ cũ... Con số hắn sắp chịu đã rất lớn rồi, hắn không thể lại kiếm cho mình thêm đánh lại hay gấp đôi.

"Bốp!"

Trượng thứ hai đánh vào mông, sít sao vết thương đầu tiên, trong thời gian rất ngắn, da thịt bị đánh gần như đã sưng lên với tốc độ mắt nhìn thấy được, từ trắng biến đỏ màu càng đậm thêm, phần giữa nhất thậm chí đã hiện lên vệt tím.

Quân Vũ rót tức giận vào tay.

"Bốp bốp bốp bốp..." Tiếng trách đánh không gián đoạn rất có quy luật, không nhanh cũng không chậm, cách thời gian một nhịp thở, độ dài tựa như cũng được đo lường.

Dịch Thư Vân không rảnh chú ý đến điểm này, hiện tại đầy đầu hắn ngoại trừ đau, cũng chỉ còn lại chống đỡ quy củ nghiêm khắc "không tiếng động không tránh không tự tổn thương" thế nào.
Mồ hôi lạnh chen lấn vượt lên toát ra từ trán như mưa, không biết quá đau hay ức chế không được tâm tình trong lòng, cắn môi đến khóe miệng hai bên nhịn không được phát run, theo đó, nước mắt đong đầy và mồ hôi lạnh cùng nhau nhỏ xuống.

"Ưʍ..." Một tiếng nức nở cực nhẹ cực ngắn bị cắn chặt giữa răng môi, mười ngón tay Dịch Thư Vân moi vào khe gạch xanh trên đất, mi mắt càng ngày càng nặng nề.

"Không chịu nổi?" Quân Vũ thầm đếm đánh tới ba mươi hỏi một câu, giọng nói vẫn không chút độ ấm nào.

Lắc đầu, mồ hôi vẩy ra đầy đất, Dịch Thư Vân nhả răng môi ra, thở hổn hển mấy cái tựa như cá sắp chết cạn, khàn giọng nói, "Thư Vân... nên phạt, còn chịu được..."

Quân Vũ nhìn hai cái mông xanh tím sưng tấy, và người chịu phạt run cầm cập, cơn giận ban đầu đã giải phóng rất nhiều, nhưng tâm tình trong lòng đến cùng vừa mới bình tĩnh.
"Còn chịu được liền cẩn thận chịu, lúc lập quy củ cho ngươi đã nói rõ, ngươi giữ không được quy củ, đương nhiên do ta đây làm tiên sinh, giúp ngươi giữ! Nhả răng của ngươi ra, nghĩ rõ ràng bản thân ngươi chịu nổi đánh lại hay tăng gấp đôi không!"

"Dạ... tiên sinh..." Dịch Thư Vân run rẩy đáp lời, thừa dịp lúc này tiên sinh cho hắn cơ hội thở dốc thoáng dời đầu gối, quỳ xa hai chân ra một chút, cũng ổn định chút... Hắn còn chịu nổi, thế nhưng hắn không quỳ nổi, sơ sơ tính ra hẳn đã hai canh giờ, hắn thật sự quỳ không nổi, đằng trượng lại nặng nề, mỗi một cái đều như muốn phá vỡ da thịt đập vào xương tủy.

Mây già trăm năm ngâm nước trong đầm lạnh ở Thập Vạn Đại Sơn bện với nhau, ngay cả gia pháp chuẩn bị cho chính mình, Dịch Thư Vân cũng không chừa đường lui... Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc nãy hắn không dám thỉnh đằng trượng , sáu mươi trượng đánh xong, trong vòng nửa tháng chân hắn e rằng cũng không đi đường được!
Lúc Quân Tử Uyên tới Thủy Vân Hiên, trong thư phòng đóng kín cửa vừa bắt đầu nửa sau trách phạt, y ở ngoài cửa chỉ nghe một tiếng "bốp" đằng trượng đánh lên thịt, tiếp đó truyền ra tiếng "ưʍ..." người bị phạt rên đau hết sức thống khổ và âm thanh chống không được ngã xuống đất.

Đây là... đang động gia pháp? Nghe tiếng không phải cháu trưởng Diệc Hằng nhà y, vậy chính là học trò duy nhất Dịch Thư Vân của Quân Vũ rồi. Đây là phạm vào chuyện gì, nghe thanh âm liền biết phạt đến không nhẹ.

Quân Tử Uyên cũng không định cắt ngang con trưởng, từ xưa phạm sai bị phạt thiên kinh địa nghĩa, chỉ cần nắm chắc ý nghĩa răn dạy là được, về điểm này, Quân Tử Uyên luôn luôn có lòng tin với con trưởng.

"Chống dậy, tính lại." Trong thư phòng truyền ra giọng Quân Vũ bình tĩnh đến có chút lạnh lùng.
Quân Tử Uyên ngoài cửa dừng bước xoay người lại, khẽ nhíu mày, biết con không ai bằng cha, y rõ ràng cảm giác được giọng của Quân Vũ thiếu độ ấm, đây không phải thái độ người cầm trong tay giới quy nên có, sẽ tổn thương lòng người.

Trong thư phòng, Dịch Thư Vân nằm trên nền gạch xanh lạnh như băng, móng tay phải moi vào khe gạch, có thể vì quá dùng sức, mơ hồ hiện lên màu máu. Hắn rất nỗ lực muốn chống dậy quỳ tốt, nhưng phía sau đã trúng ba mươi mốt trượng đau đến nỗi hắn gần như cảm giác nửa người dưới không còn tồn tại!

"Tiên... sinh... cầu người... tha Thư Vân lần này... Thư Vân sau này... không dám lại lấy tính mạng... không dám bất kính... bất kính gia pháp..." Một câu nói đến gián đoạn, trong lúc đó, Dịch Thư Vân chống mấy lần cũng không dậy nổi, tổn thương đằng trượng đánh đến quá nặng!
Tính lại, sao hắn chịu nổi sáu mươi đằng trượng tính lại!

"Không dám? Đây là lần thứ mấy phạt ngươi cùng một lỗi sai? Có phải có một ngày ta không cần cứu ngươi, trực tiếp nhặt xác cho ngươi là được rồi đúng không!" Quân Vũ bị Dịch Thư Vân xin tha một lần nữa khơi dậy lửa giận, vừa nhớ tới bóng đao ánh kiếm trong tửu lâu Duyệt Lai, nhớ tới những người đó hộc máu bỏ mạng, liền không dám tưởng tượng có phải có một ngày Dịch Thư Vân cũng trở thành một người trong đó hay không!

"Dậy!"

Động tĩnh trong thư phòng lặng xuống, cách một quãng thời gian rất lâu, mới lần nữa truyền đến tiếng đằng trượng trách phạt, nhưng không quá ba năm trượng, người, lại ngã xuống.

"Tiên sinh..." Lần này, không chờ Quân Vũ mở miệng, Dịch Thư Vân vươn tay khe khẽ kéo vạt áo Quân Vũ, run giọng nói, "Tiên sinh... Người tha Thư Vân lần này, xin người... Thư Vân không thể chịu nữa... Thư Vân còn có chuyện trong giáo..."
"Ngươi còn tính toán lấy mạng mình làm gì!" Quân Vũ quát át cả tiếng xin tha của Dịch Thư Vân, chiếu theo cái mông xanh tím phiếm đen đánh xuống, cùng với tiếng gào thảm của Dịch Thư Vân, phía sau hắn cuối cùng không chịu nổi mà da tróc thịt bong.

"Dừng tay!" Đúng lúc đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Quân Tử Uyên vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở cửa, liếc mắt, liền thấy thương thế.

"Phụ thân..." Quân Vũ buông đằng trượng nhuốm máu xuống, hành lễ.

Quân Tử Uyên sải bước vào thư phòng, ngồi xổm xuống dùng áo ngoài phủ lên phía sau Dịch Thư Vân gần như hôn mê, sau đó đứng lên, hỏi, "Ta không biết ngươi đã đánh bao nhiêu, vi phụ chỉ hỏi ngươi, thương thế kia, có bao nhiêu phần hắn nên chịu? Tâm tình ngươi lại chiếm bao nhiêu phần?"

Một câu nói, như nước sôi dội vào tuyết khiến Quân Vũ tỉnh táo lại, y nhìn người trên đất, lại nhìn đằng trượng trong tay, sau đó... quỳ xuống.
Quân Tử Uyên đưa tay ra, đồng thời nói, "Duỗi tay."

Quân Vũ hiểu ý, sau khi dâng đằng trượng, hai lòng bàn tay mở ra giơ lên.

Quân Tử Uyên tỉ mỉ vuốt nhè nhẹ gia pháp hình cụ lạnh giá nặng nề, ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống, liếc mắt nhìn lòng bàn tay con trưởng giơ ngang, vung đằng trượng lên kéo theo một cơn gió, "bốp" một tiếng quất vào hai tay!

Quân Vũ đau đến gần như quỳ không được, nhưng hai tay vẫn giơ không nhúc nhích, trách phạt không có tiếp cái thứ hai, lòng bàn tay y truyền đến lạnh lẽo thấu xương, khuếch đại đau đớn vô số lần.

Một cái đã như thế, ba mươi mốt trượng... Quân Vũ đưa mắt về phía Dịch Thư Vân.

"Xử bao nhiêu?" Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng Quân Tử Uyên.

Quân Vũ đáp, "Sáu mươi."

Quân Tử Uyên nói, "Vậy sao kinh thư sáu mươi, ba cây bút lông sói có đủ tỉnh táo không?"
Quân Vũ thõng hai tay xuống, dập đầu nói, "Con biết sai, tạ phụ thân chỉ điểm trách phạt..."

Bình Luận (0)
Comment