Chương hai mươi sáu. Khuyên giải
Giờ dậu*, Quân Tử Uyên ôm tâm tình bùi ngùi và bất đắc dĩ trở lại Ngưng Thủy Các, lúc đi đến vườn hoa nhỏ không hề bất ngờ nhìn thấy cửa thư phòng khép kín. Không cần xem cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh bên trong, Quân Tử Uyên dừng bước trước một mảnh tùng trúc.
* Giờ dậu chỉ 5 giờ đến 7 giờ chiều.
Quân Vũ ắt hẳn kéo quần quá gối, dưới gối lót ba cây bút lông sói, đến khi miễn trách phạt, trên đầu gối sẽ xuất hiện ba vết sưng tím thẫm, thuốc tốt đến mấy cũng cần mấy ngày mới có thể biến mất.
Toàn bộ "Tâm kinh" hai trăm sáu mươi chữ, sáu mươi lần hơn một vạn năm nghìn chữ, yêu cầu chữ cực nhỏ chữ rõ ràng, phàm có một bút sai lầm, lần đó liền không tính... Thông thường, trong mười lần sẽ có hai ba lần không thể dùng. Như vậy tính ra, sáu mươi lần, thật sự phải viết nhiều vô kể.
Nghĩ đến chữ Quân Vũ từng bút đoan chính mảnh mai, e rằng cũng được mài luyện ra như vậy.
Nhân ngày trước, quả hôm nay; nếu trước kia mình không quá nghiêm khắc với nó, hôm nay nó cũng sẽ không quá nghiêm khắc với Dịch Thư Vân đến dường này. Tính tình Quân Vũ chính trực như thế, sẽ không suy xét đến thân phận đặc thù từng trải của Dịch Thư Vân; có lẽ, nó cũng nghĩ đến rồi, nhưng vẫn theo thói quen cho rằng những thứ đó đều không phải lý do có thể dùng để bỏ quy củ qua một bên.
Nói từ gốc rễ, e rằng vẫn do y người làm cha này, trồng xuống cái nhân.
Đứng nửa khắc, chỉnh lại tâm tình mang theo từ Dịch Thư Vân bên kia, Quân Tử Uyên bước lên bậc thang, đẩy cửa vào. Đập vào mắt, Quân Vũ đang quỳ trước một cái bàn nhỏ, dưới hai bên gối mỗi bên lót ba cây bút lông sói; y từng bút từng bút sao chép kinh thư, thời gian từ lúc bị phạt đến bây giờ cũng không ngắn, bên tay trái đã hoàn thành cũng chỉ có hai ba trang, ngược lại bên tay phải viết hỏng, đã tích một xấp hơi mỏng.
Quân Tử Uyên cũng không lên tiếng, đóng cửa thư phòng ngăn ánh sáng, lại đốt nến lên... Đêm cuối thu đầu đông bao giờ cũng tới sớm hơn một chút.
Lúc nghe tiếng đẩy cửa, ngòi bút Quân Vũ vạch một cái, bản sao chép khó khăn lắm sắp hoàn thành lập tức trở thành phế thải. Quân Vũ không chút do dự đặt bút trong tay xuống, tay trái dời chặn giấy, tay phải chầm chậm rút trang giấy đặt ở góc bàn bên phải; trải giấy mới xong, đặt chặn giấy lên, lần nữa nhấc bút. Trong lúc đó, y không nâng mắt nhìn phụ thân, chỉ chăm chú làm chuyện y phải làm... Nhưng mà, không đến hai hàng, lại ra sai lầm.
Quân Vũ có chút sững sờ nhìn nét bút viết sai.
"Sai như vậy, đã rất nhiều năm ngươi không phạm nữa rồi," Quân Tử Uyên đi tới trước mặt y, khom lưng rút tờ giấy chỉ viết hai hàng ra, "Tâm không tĩnh, sao làm được chuyện?"
"Con biết sai." Quân Vũ đặt bút xuống, cúi đầu quỳ thẳng tắp, dưới gối truyền đến đau đớn vô biên cũng không che đậy được hoảng loạn trong lòng. Thái sơn sắp đổ mà tâm tĩnh như thường, đây là điều từ trước đến nay y được yêu cầu mà y cũng đã sớm làm được, hôm nay phụ thân đẩy cửa liền khiến y rối loạn nét bút, sai như vậy, phải bị đánh gãy thước.
"Tay." Quả nhiên nghe được một chữ phân phó, Quân Vũ theo phản xạ có điều kiện giơ ngang hai tay, trong lòng cười khổ, tuổi tác như vậy còn phải bị phụ thân đánh lòng bàn tay, y thừa tướng một nước, thật sự đương đến hổ thẹn!
Đau đớn trong dự đoán cũng không đến, Quân Tử Uyên hơi khom người, nâng hai tay con trai từ mu bàn tay, Quân Vũ quanh năm cầm bút xử lý chính vụ, trừ ngón út, trên bốn ngón tay phải còn lại đều có vết chai; mà trong lòng bàn tay, thình lình vắt ngang vết sưng bị đằng trượng đánh ra.
"Không nên dùng đằng trượng kia đánh tay ngươi..." Quân Tử Uyên như lẩm bẩm nói.
Quân Vũ bị hành động của phụ thân dọa sợ, hai tay bị nắm cũng không tiện hành lễ, không thể làm gì khác hơn ngoài sợ hãi nói, "Phụ thân nói quá lời, con phạt quá đáng, đánh thế nào cũng nên..." Rồi lại nghĩ đến lời phụ thân nói có ý tứ khác, vừa muốn hỏi, lại nghĩ không nên trong lúc mình bị phạt còn quan tâm người khác.
"Để tay xuống đi, trở về bôi thuốc cho tốt, mấy ngày sắp tới cố đừng để dính nước." Quân Tử Uyên buông tay Quân Vũ ra, thẳng người lên phân phó, chưa đợi Quân Vũ nói lời cảm tạ, lại hỏi, "Ngươi muốn hỏi Thư Vân sao?"
Quân Vũ xuôi hai tay xuống, bị Quân Tử Uyên hỏi đến trong lòng căng thẳng, ngay cả nói tạ ơn cũng không để ý tới, chỉ ngẩng đầu nhìn phụ thân, trong mắt không che giấu lo lắng và ưu tư chút nào.
"Đứng dậy nói." Quân Tử Uyên miễn Quân Vũ phạt quỳ, ngồi xuống ghế dựa, chậm rãi nói, "Thư Vân đã đi rồi."
Quân Vũ lảo đảo một cái, dưới gối lập tức truyền đến đau đớn thấu xương.
Trong thư phòng, Quân Tử Uyên ngồi, Quân Vũ đứng, dường như đã rất lâu, hai cha con không thuyết giáo và thụ giáo chính thức như vậy... Quân Vũ đã thành gia lập nghiệp, từ trước đến nay luôn khiến người yên lòng nhất.
Quân Tử Uyên đang nói chuyện Dịch Thư Vân.
Trước đó, Dịch Thư Vân bị đằng trượng đánh ngã xuống đất, trên tay Quân Vũ cũng bị đánh một cái, sau đó lại bị phạt sao kinh thư, Quân Tử Uyên nhìn thân ảnh con trưởng ảm đạm rời đi, lòng trầm tư. Đúng lúc này, lại nghe sau lưng truyền tới thanh âm yếu ớt nói, "Sư công... thứ lỗi, có thể cho Thư Vân... chỉnh quần áo lại không..."
Quân Tử Uyên xoay đầu liền thấy Dịch Thư Vân đang run run rẩy rẩy chống dậy, phía sau bị thương nặng được áo ngoài che khuất, nhưng chung quy cởϊ qυầи chịu phạt, bây giờ trưởng bối trước mặt, hắn không cách nào để diện mạo như vậy hành lễ bái kiến.
Lúc đang giãy giụa, đột nhiên một đôi tay có lực đỡ mình dậy, Dịch Thư Vân hoảng hốt nghiêng mắt, liền thấy ánh mắt ân cần yêu thương của Quân Tử Uyên cùng với mùi đàn hương nhàn nhạt chóp mũi truyền đến.
Ngay vào khoảnh khắc ấy, đôi mắt Dịch Thư Vân vốn đỏ ngầu lại bịt kín một tầng hơi nước. Hắn che giấu xoay đầu đi, mặc cho phụ thân tiên sinh hắn dìu hắn đến trên giường trong thư phòng, sau đó xốc áo ngoài lên, nhào nặn tổn thương, bôi thuốc.
Quân Tử Uyên rất đỗi ngạc nhiên với sự thản nhiên của Dịch Thư Vân, nhớ năm đó Tề Hàm bị phạt bôi thuốc cho hắn, còn có chút ngượng nghịu; trái lại người không gặp mấy lần, năm nay hai mươi sáu tuổi này, nằm sấp trên giường, tùy ý mình làm gì thì làm.
Dịch Thư Vân chịu đựng đau đớn khi bôi thuốc, thái độ kiên quyết quần áo chỉnh tề, mang theo mồ hôi lạnh đau ra đầy trán và từng trận sao Kim lấp lánh mơ màng trước mắt, giãy giụa quỳ xuống hành lễ với Quân Tử Uyên, sau đó, hắn nói rất nhiều.
Quân Vũ nghe phụ thân kể lại, cũng thật không ngờ Dịch Thư Vân thế mà thản nhiên như vậy phục tùng để phụ thân bôi thuốc, từ mức độ nào đó mà nói, bọn họ như người dưng nước lã cũng không quá đáng. Y rất muốn biết Dịch Thư Vân nói cái gì.
Dịch Thư Vân nói, "Sư công thứ tội, vừa nãy Thư Vân cũng không hôn mê, chỉ là thấy tiên sinh... Không biết nên cư xử thế nào... Tiên sinh... tất nhiên không muốn để Thư Vân thấy y... bị phạt! Nhưng mà sư công, chuyện hôm nay tất cả đều do Thư Vân sai, tiên sinh phạt thế nào cũng là phải, xin sư công... đừng làm khó tiên sinh..."
Quân Vũ hiểu rõ, lần nào xảy ra vấn đề, không phải đứa học trò thân đứng đầu một giáo kia kéo tất cả trách nhiệm lên người?
Dịch Thư Vân còn nói, "Sư công, Thư Vân có việc trong giáo, phải rời đi... Có thể cầu sư công giúp Thư Vân chuyển lời tiên sinh một việc hay không?"
"Ngươi nói." Quân Tử Uyên trịnh trọng đáp ứng.
"Lần này dẫn Đỗ Kỳ Hàng ra, Thư Vân chuẩn bị vẹn toàn... trong trong ngoài ngoài đều có phòng hộ, mạng Thư Vân nhiều lần trằn trọc được tiên sinh cứu về, sẽ không không quý trọng... Thế nhưng con biết, lấy thân làm mồi nhử là chuyện tiên sinh không thể tha thứ, cho nên muốn trở về thỉnh tội... Thỉnh tiên sinh phạt xong đừng tức giận Thư Vân nữa... Với lại, Thư Vân không dám trốn phạt, thỉnh roi mây cũng vì buổi tối còn phải xử lý việc trong giáo... Tiên sinh đã không đồng ý, có thể cho phép Thư Vân xử lý xong, rồi về lĩnh đằng trượng còn dư lại hay không?"
Quân Tử Uyên thở dài, nói, "Việc ngươi sở cầu, sư công thay tiên sinh ngươi cho phép, trách phạt để sau hẵng nói. Chuyện còn lại, ta cũng sẽ chuyển lời cho tiên sinh ngươi."
"Tạ sư công!" Dịch Thư Vân dập đầu, mồ hôi lạnh theo thái dương nhỏ xuống mặt đất.
Quân Tử Uyên nhìn dáng vẻ hắn, ân cần hỏi, "Thư Vân, ngươi đã vào Quân môn ta, việc hiện tại, có cần chúng ta hỗ trợ?"
Dịch Thư Vân nâng mắt nhìn thừa tướng khai quốc bồi dưỡng ra ba huynh đệ Quân thị, trong mắt đột nhiên đong đầy nước mắt, hắn vội vã cúi đầu che giấu, lúc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo ý cười cung kính, "Đa tạ ý tốt của sư công, Thư Vân tự mình có thể..."
"Không phải chuyện gì khó xử..." Nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng Quân Tử Uyên thương tiếc càng sâu.
Dịch Thư Vân kiên trì lắc đầu, nói, "Đây là chuyện của mình Thư Vân, vả lại chuyện giang hồ chỉ có thể dùng phương pháp giang hồ, Thư Vân không thể kéo Quân thị xuống nước... Hơn nữa tiên sinh chính trị đang thịnh, Thư Vân không thể liên lụy y..."
Quân Tử Uyên tin tưởng mỗi một chữ Dịch Thư Vân nói đều xuất phát từ chân tâm phát ra từ đáy lòng, thế nhưng sao y nghe không ra, đồ tôn vết thương chồng chất trước mắt kiêu ngạo khắc vào trong xương?
Việc trong Tung Thiên giáo, hắn không hi vọng bất kỳ ai nhúng tay.
Cuối cùng, Quân Tử Uyên vẫn phái Mạc Nam bên người Quân Vũ theo Dịch Thư Vân, một đường hỗ trợ. Nhìn Dịch Thư Vân chỉ có thể được dìu rời đi, ngay cả bản thân Quân Tử Uyên cũng không thể tưởng tượng nổi, làm sao mang một thân tổn thương ấy đi đoạt lại cơ nghiệp Tung Thiên giáo vốn thuộc về hắn.
Quân Vũ lặng lẽ nghe phụ thân thuật lại, y gần như có thể phác hoạc ra bộ dạng gắng gượng của Dịch Thư Vân.
"Sao hắn không nói rõ với con?"
Nhìn thấy vẻ mờ mịt hiếm khi xuất hiện trên mặt Quân Vũ, Quân Tử Uyên khẽ thở dài, cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh đúng là nói đôi thầy trò trước mắt này rồi.
"Chuyện trừ phiến loạn lần trước, bởi vì Thư Vân mất đúng mực mà ngươi bị vi phụ trách phạt, theo hiểu biết của ngươi đối với hắn, chẳng lẽ hắn sẽ không canh cánh trong lòng? Có một số việc không cần nhiều, một lần là đủ. Hắn sẽ không để ngươi tham dự vào cuộc sống của hắn nữa, từ đó không chịu bất kỳ nguy hiểm và liên lụy nào..."
Quân Tử Uyên ngẩng đầu nhìn con trưởng, nói, "Chuyện dạy học trò, từ trước đến nay vi phụ không hỏi tới, Ninh nhi như vậy, ngươi cũng như vậy. Vũ nhi, vi phụ chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu, quá mức lạnh nhạt là vô tình, nhưng thân làm thầy, cũng nên có đủ lý trí; bởi vì chỉ có ngươi bất động như núi, mới có thể khiến Thư Vân mở rộng tấm lòng triệt để tín nhiệm dựa vào ngươi."
Quân Vũ triệt để rõ ràng mọi thứ.
Y vén vạt áo quỳ xuống, dập đầu nói, "Con tạ ơn phụ thân giáo huấn! Con biết sai, lần này nhất định phản tỉnh lại chuyện Thư Vân thật tốt!"
Ánh mắt Quân Tử Uyên dán trên bàn nhỏ, sáu cây bút lông sói đoan đoan chính chính bày phía trên.
"Không cần quỳ bút lông sói nữa, con số sáu mươi tự ngươi xem mà định." Quân Tử Uyên đứng dậy ra cửa, trước khi đi lại nhiều thêm một câu.
"Đừng quá làm khó mình."