Quần Long Tranh Bá

Chương 13

Mặt trời đã lên cao, thiên không dần sáng rõ, thế nhưng mây đen vẫn còn đang vần vũ che khuất đi tất cả, không gian chỉ có vài tia nắng thỉnh thoảng chiếu xuống như báo hiệu một ngày mới lại đến.

Mỗi ngày mới là một câu chuyện mới, đối với một số người sẽ là sự kết thúc, nhưng đối với một số người, đó mới chỉ là bắt đầu.

Kẻ làm ác khi sắp từ giã cõi đời đều luôn hối hận về những việc mình đã làm, chẳng phải chỉ là để ra đi sẽ được thanh thản hay sao. Giả tạo, nếu thật sự hối hận, tại sao không nói lên ngay từ trước đó, khi sinh mạng của ngươi đã sắp kết thúc, mọi thứ của ngươi đều không còn giá trị gì cho chính mình, dù đó có là lời sám hối cuối cùng.

Hồ Lợi úp mặt vào thân cây, miệng tràn ra từng dòng máu tươi, hắn khẽ nấc hai tiếng. Nhờ tu luyện mà sinh khí của hắn trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường, vẫn chưa chết ngay, nhưng lòng hắn biết rõ rằng mạng của mình tới đây là chấm dứt.

Trong lúc này hắn vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình lại đấu đá ở tông môn, hối hận tại sao mình lại muốn xưng bá giang hồ, để rồi càng hối hận vì đã đi tiếp nhận nhiệm vụ Truyền Thuyết tưởng chừng như dễ dàng này. Nếu lúc trước cứ an phận làm một đệ tử ngoại môn, an phận tu luyện, dù tài nguyên không dư dật nhưng với tư chất như hắn chưa chắc tương lai sẽ chỉ là một tiểu nhân vật, hắn hối hận, vô cùng hối hận...

- Ta... Ặc...

Ôm tâm trạng như vậy, hắn mở miệng định nói lên những điều cuối cùng, nhưng vừa lên tiếng, Trần Nghị đã lạnh lùng xoáy mạnh thanh đao, Hồ Lợi kêu lên một tiếng đau đớn, rồi ngoẹo đầu sang một bên, đứng im không nhúc nhích.

Lời chưa kịp nói, tuyệt khí, bỏ mình.

Trần Nghị không thích nghe những lời dư thừa của người sắp chết, hắn cảm thấy chúng thật vô nghĩa.

Lạnh nhạt nhìn Hồ Lợi kết thúc của sinh mạng của mình trong lặng lẽ, Trần Nghị không nói gì, rút mạnh thanh đao, máu tươi bắn ra, xác Hồ Lợi từ từ đổ vật xuống nền đất, chết không nhắm mắt.

Cũng phải thôi, người sắp chết rồi, nói một lời cuối cùng cũng không cho, thật quá tàn nhẫn.

Trần Bảo lúc này cũng đã chạy tới sau lưng Trần Nghị, chống đùi thở hổn hển, hắn nhìn xác của Hồ Lợi đang nằm trên đất, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt, đoạn ngã người ra nằm dài trên thảm cỏ, ngẩng mặt nhìn trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trần Nghị cũng lặng lẽ tiến tới gốc cây gần đó, chống đao ngồi xuống dựa lưng vào, thở ra từng hơi dài mệt mỏi.

Cả hai đều đã kiệt sức, đều không muốn nói chuyện, im lặng nghỉ ngơi, rồi chợt không hẹn mà đều nghĩ về chuyện sau này. Đã trả được thù nhưng cả hai đều không có chút vui vẻ, lại cảm thấy có hơi trống vắng cùng lạc lõng, không biết tiếp theo phải nên làm cái gì.

Mạnh Tự Cường thẩn thờ đứng đó, chỉ vừa mới hết bàng hoàng sau khi chứng kiến một đao cuối cùng của Trần Nghị. Nghe Hồ Lợi nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Nhìn vũ lực và sự phối hợp của hai người, hắn có chút khiếp sợ, hắn nhớ không lầm thì chỉ mới không gặp cả hai được mấy tháng, không ngờ hai người lại trở nên mạnh mẽ như vậy, cú bay người và nhát đao chí mạng đó, cứ như hình ảnh quay chậm liên tục hiện lên trong đầu Mạnh Tự Cường, hắn tự hỏi không biết chúng học được bản lĩnh đó từ đâu, có phải là Lãng Khách, hay là từ mẹ chúng Thánh Nữ gì đó, như vậy bấy lâu nay chúng luôn dấu nghề?

Ôm một bụng nghi vấn, thế nhưng không hiểu sao nhìn hai người, Mạnh Tự Cường lại không biết mở miệng như thế nào, đôi bên dường như có một khoảng cách không nói nên lời. Nhìn chúng, hắn có cảm giác rằng chúng không thuộc về nơi này, do dự mãi mà không quyết, không biết làm gì, hắn tần ngần một chút rồi cũng kiếm một gốc cây, khoanh chân ngồi xuống.

Trần Nghị và Trần Bảo đúng là không thuộc về nơi này, chính xác là từ lúc hay tin Tôn Tiểu Kiều chết vì ám hại, bước đi trên con đường trả thù, chúng đã không còn thuộc về nơi này. Hoặc có thể sớm hơn nữa, ngay từ khi bắt đầu chập chững những ngày đầu trong tu luyện, tâm của chúng đã không còn tại nơi đây. Thế nhưng dù là ai, khi bước đi những bước quan trọng đầu tiên trong cuộc đời mình, ắt đều sẽ không tránh khỏi có chút ngẩn ngơ, có chút mơ hồ... Thế nên dù biết rằng Tự Cường nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn mình, chúng vẫn không mở miệng nói chuyện, không phải ghét bỏ, không phải khinh thường, mà thật ra dù có mở miệng hay được hỏi, chúng cũng không biết phải nói điều gì. Câu chuyện này với cảm nhận hiện tại của chúng hình như có chút quá phức tạp, ngay cả bản thân chúng còn hồ đồ không hiểu rõ, tại sao trong một ngày có thể xảy ra nhiều biến cố đến như vậy.

Dù thành công trả được huyết thù, là việc không phải bất cứ ai trong hoàn cảnh của chúng cũng có thể làm được, nhưng công bằng nhìn lại chúng chỉ mới là những thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, với những đứa trẻ luôn sống trong sự yên bình như chúng, biến cố này không khỏi quá lớn, quá mức nặng nề. Tâm trạng chúng giờ đây là một mảng mông lung, trang giấy tương lai không biết phải bắt đầu viết như thế nào, và liệu nó có diễn ra đúng như mình mong muốn.

Có những tương lai, dù tươi đẹp đến mức nào, nhưng nếu thiếu đi một ai đó, có viết ra sao cũng không còn hoàn hảo.

Đang trong lúc cả ba đều đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ rối rắm của mình, thì bỗng lúc này sấm chớp vang lên, rồi từng giọt mưa nặng trĩu bắt đầu ào ạt rơi xuống, chúng rớt xuống khu rừng, len lỏi qua từng phiến lá, cuốn trôi đi những bụi đất bám trên nó, cũng làm nhạt bớt đi những ưu tư trong lòng ba chàng trai trẻ.

Người ta nói ngày lòng buồn nhất là ngày trời đổ cơn mưa, nhưng mưa cũng có khi mang đến sự thanh tân, chúng tiếp thêm sức sống, gột rửa đi những muộn phiền lo toang.

Con người luôn phải chọn cho mình một ý nghĩa sống trong cuộc đời, rồi dùng đó làm động lực thúc đẩy mình tiến lên trong mọi sự. Có người là trách nhiệm, có người là sự hưởng thụ... Đủ loại. Và trong đủ loại đó có một loại là đáng sợ cũng là đáng thương nhất, đó là người ngay cả ý nghĩa sống của mình cũng đánh mất.

Trần Nghị lặng lẽ ngồi, mặc nhiên để những hạt mưa rớt trên người mình, hắn đưa tay lên, tham lam hứng lấy từng giọt mưa rơi qua những tán lá. Hắn chợt nghĩ, những ưu sầu và lo lắng của mình rồi cũng sẽ như những giọt mưa này, dần dần trôi đi, chuyện trước mắt cần làm là phải mau chóng rời khỏi đây, lên đường đi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, sau đó, trả thù. Đó là ý nghĩa sống của hắn từ giờ phút này. Mọi khó khăn? Việc đến, ắt tự có đường. Cũng như những giọt mưa này, dù có khép chặt bàn tay thế nào, chúng cũng sẽ có cách thấm qua những kẽ tay, rơi xuống đất nơi chúng thuộc về.

Trên đời có những người vui buồn hờn giận đều thể hiện ra nét mặt, họ sẽ dùng cách trực tiếp nhất, hiệu quả nhất để giải quyết khúc mắc trong lòng mình gặp phải, nhưng cũng có những người sẽ lặng lẽ chôn những tâm sự tận sâu trong lòng, để rồi lặng thầm lúc trống vắng không người, cô đơn lấy ra gặm nhấm những ưu tư.

Trần Bảo mở trừng trừng đôi mắt, nhìn lên bầu trời đầy mây đen và sấm chớp, nhìn những hạt mưa đang rì rào rơi xuống, quất lên gương mặt cương nghị của hắn đến tê rát, rơi hẳn vào đôi mắt hắn lúc này đang dần đỏ lên. Cả ngày hôm nay, từ lúc nghe tin Tôn Tiểu Kiều mất, Trần Bảo luôn trầm mặt không nói một lời, không vui mừng, cũng chẳng tỏ ra quá đau thương, hắn cứ như một khúc gỗ không suy nghĩ lặng lẽ đi theo Trần Nghị. Trần Bảo luôn thích sự đơn giản, hắn không thích suy nghĩ vấn đề trở nên quá phức tạp. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không có suy nghĩ gì, chỉ là hắn đều thích thể hiện mọi việc bằng hành động. Giờ đây, khi mọi chuyện đã xong, nhìn những hạt mưa trên không trung ào ạt rơi, hẳn tĩnh tâm suy nghĩ lại tất cả. Mẹ nuôi đã mất, mẹ ruột cũng mất, mất khi cố gắng đưa sinh mạng hắn đến với thế giới này, những người thật sự yêu thương hắn trên cõi đời, cứ lần lượt mất đi, hắn thầm giận tạo hóa sao lại trêu người. Từ nhỏ đã mất đi người thân, Trần Bảo tính cách rất quật cường, hắn không cho phép mình yếu đuối, nên dù từ lúc chỉ mới là một đứa trẻ, cho dù chịu biết bao nhiêu trận đòn đau, hắn vẫn cứng rắn không để bản thân mình rơi giọt nước mắt nào. Nhưng hôm nay, trong giây phút này, mắt hắn đỏ hoe, hai hàng lệ cố gắng kiềm chế từ rất lâu, hòa vào mưa, âm thầm rơi xuống.

"Sẽ không ai trông thấy đâu, chỉ là mưa thôi."

Hắn vừa thầm nghĩ vừa khóc, đôi vai hơi run, hiện nguyên hình là một đứa trẻ luôn khát khao tình cảm.

Có những nỗi đau nếu cứ chôn chặt vào sâu tận đáy lòng cũng chưa hẳn có thể quên được, ngược lại sẽ trở thành vết sẹo khó thể phai mờ. Nếu có thể khóc, có khi lại nhẹ nhàng, có khi, lại là sự giải thoát.

Mạnh Tự Cường lúc này như lão tăng nhập định, ngồi yên không nhúc nhích. Hắn luôn thích một hình tượng tiêu sái, uy phong, dù là dầm mưa, cũng phải tiêu sái như vậy. Cho nên cứ mặc cho từng hạt mưa rơi xuống thấm ướt cả xiêm y, hắn ngồi xếp bằng đả tọa, hít nhẹ thở đều, yên bình hưởng thụ sự tươi mát mà cơn mưa mang lại. Tâm hồn hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, suy nghĩ cũng trở nên thoáng đãng hơn. Phải, nặng lòng làm gì, dù cho có thay đổi thế nào đi nữa, chúng vẫn là Trần Nghị và Trần Bảo, là hai thanh niên nổi bật của Nam thôn, chúng ta vẫn là thôn Đôn Tam Kiệt thường xuyên đánh nhau, nhưng cũng dành cho nhau đủ sự tôn trọng, cùng hò hét, kề vai bá cổ mỗi mùa lễ hội. Hắn tuy là người bao che khuyết điểm, nhưng không có nghĩa hắn lạc quan một cách mù quáng, ngược lại với sự hiểu biết của một kẻ đã học qua đủ loại thi thư lễ nhạc, lại có tuổi đời lớn nhất trong đám thanh niên, hắn luôn tin vào ánh mắt của mình. Chúng, vẫn là những người anh em thôn Đôn không hề thay đổi.

Mạnh Tự Cường cùng Trần Nghị, Trần Bảo tuy không phải sinh tử chi giao, thậm chí trước đây cũng không quá thân thiết, lại còn đánh nhau, nhưng câu chuyện mờ sáng nay đều có dấu ấn cuối cùng của cả ba là điều không cần bàn cãi. Một gậy cuối cùng đó, nói cùng chung chiến tuyến cũng không hề sai.

Người ta nói khi cùng nhau trải qua hoạn nạn, con người ta sẽ xích lại gần nhau hơn, trở thành anh em đồng sinh cộng tử hay một thứ gì đó giống như vậy. Hạt giống của tình hữu nghị này cứ nằm im ở đó, và qua cơn mưa này, khi cả ba cùng trầm mặc dưới mưa, liếc nhìn nhau, tâm hồn bỗng có sự đồng điệu như cùng nghe chung một khúc nhạc. Và dưới sự tưới mát của cơn mưa cuối mùa, hạt giống đó lặng lẽ nảy mầm, khiến đôi bên từ có khoảng cách bỗng kéo lại gần nhau đến vô hạn. Tâm tư thoải mái, Mạnh Tự Cường khẽ ho mấy tiếng, hàm hồ cất tiếng hỏi:

- Nè, điều tên lúc nãy nói là sự thật? Ta thấy không giống lắm. Cũng không tin.

Hỏi xong lại nhíu mày nhăn mặt, không hiểu sao bao nhiêu chuyện không hỏi, lại đi hỏi cái vấn đề nhạy cảm đó.

Trần Nghị rút đao tra vào vỏ, lưỡi đao thấm máu đã được nước mưa rửa sạch, đoạn thu liễm tinh thần cùng cảm xúc, nhìn Mạnh Tự Cường định mở miệng, nhưng chưa kịp nói Trần Bảo đã ngồi dậy lên tiếng:

- Hắn nói không sai, mạng của hắn, là do một tay chúng ta sắp đặt đưa vào chỗ chết. Thế nhưng hắn chết cũng còn chưa hết tội, ta không hề cảm thấy hối hận, cũng không nghĩ việc đó là hung tàn độc ác. Ta vẫn là ta, chỉ là làm đúng với bản tâm của mình, còn người khác nghĩ sao mặc kệ.

Thông thường trong mọi vấn đề đều là Trần Nghị đứng ra nói chuyện, Trần Bảo lặng lẽ theo sau, nhưng lúc này hắn lại nhanh miệng cướp lời, hắn muốn dùng câu chuyện kéo mình ra khỏi dòng cảm xúc đang nặng nề, vì thế cũng không muốn giải thích quá nhiều, không muốn gợi lại chuyện buồn, giọng nói có chút bực tức.

- Ha ha, không cần phải nóng nảy, chỉ bằng những lời vừa rồi, ta liền tin các ngươi. Mạnh Tự Cường cười nói.

Điều gì tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp, đó là niềm tin và sự tôn trọng. Và niềm tin có giá trị, khi ta cho nó đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là ngươi nói, ta tin. Nếu điều gì cũng đợi hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi mới đặt sự tin tưởng, thiết nghĩ so với người qua đường cũng không hơn kém quá nhiều.

Trần Nghị liếc nhìn Mạnh Tự Cường thật sâu, cười cười nói:

- Nếu lúc nãy vẫn còn nghi hoặc, tại sao lại giúp chúng ta?

Mạnh Tự Cường như nói chuyện đương nhiên, giọng hiên ngang, chính khí lẫm liệt:

- Haha, rõ như ban ngày, các ngươi đều là người thôn Đôn, đều là anh em của ta.

Hai thôn Nam Bắc thường xuyên đánh nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa. Nhưng tuổi trẻ khí thịnh, va chạm xô xát là chuyện nơi đâu cũng có, nhưng đa phần đều là chuyện vụn vặt không ảnh hưởng quá lớn đến tình làng nghĩa xóm. Nhiều lắm là trong bữa cơm có thêm vài lời than phiền bực tức, người lớn nghe được cũng thầm cười lắc đầu không để bụng. Tuổi trẻ, lại càng không để bụng, đa phần sau mấy ngày rồi lại quên hết, trong các dịp lễ hội đôi bên vẫn cười đùa, uống say vẫn kề vai bá cổ, nhưng do thói quen tranh cường háo thắng khiến không được bao lâu thì lại cãi nhau, trò chơi lúc này đổi thành gồng tay, đấu vật... kết quả dù ai thắng ai thua thì cũng là cả đám thanh niên nghiêng ngã, say khướt... Tuổi trẻ mà.

Thế nhưng dù không ảnh hưởng quá lớn đến tình cảm, thanh niên hai thôn Nam Bắc vì chuyện đó cũng khó trở nên thân mật, nên giờ nghe được hai chữ anh em từ trong miệng Mạnh Tự Cường, là đầu lĩnh thôn Bắc, cũng là người mạnh nhất thôn, Trần Nghị, Trần Bảo cảm thấy trong lòng có chút khác lạ, cảm tình đôi bên được kéo gần không ít.

Trần Nghị nheo mắt nhìn Mạnh Tự Cường, nghiêm túc nói:

- Cảm ơn.

- Haha, đừng khách sáo như vậy, chuyện nên làm thôi, còn chưa xin lỗi các ngươi chuyện đầu trọc thường xuyên kiếm chuyện.

Mạnh Tự Cường tuy đã mười tám, tuy nhiên da mặt lại khá mỏng, có tật hay mắc cỡ, lúc này được khen hơi đỏ mặt lúng túng đáp lời.

Nhìn biểu hiện của Mạnh Tự Cường, Trần Nghị cảm thấy có chút thú vị, tuy nhiên cũng không để ý lắm, lại đưa tay nghịch những giọt mưa, hắn đáp:

- Ta biết huynh là người thôn Bắc, đầu trọc lại là biểu đệ huynh, dĩ nhiên không thể không bênh vực. Tuy nhiên ta biết huynh cũng phân biệt rõ chuyện đúng sai, như thế là đã đủ.

Trần Bảo lúc này lên tiếng:

- Trong lòng đệ huynh là một người anh hợp cách.
Bình Luận (0)
Comment