Quần Long Tranh Bá

Chương 14

Cơn mưa nặng hạt đã bắt đầu tạnh dần, tiếng rì rào muôn thuở cũng đã trở nên yếu ớt, mây đen tán đi trả lại cho khu rừng một bầu trời thoáng đãng với ánh nắng chan hòa. Mạnh Tự Cường lắc đầu, có chút khổ sở nói:

- Biết làm sao được, nó từ nhỏ đã có dị tật, tóc không mọc được, điều này khiến nó luôn bị trêu chọc, từ đó tánh tình trở nên khó chịu, nhìn điều gì cũng thấy không thuận mắt, ta cũng hết cách.

Mạnh Tự Cường dĩ nhiên là người biết nói lý lẽ, thậm chí còn khá chấp nhất với chuyện đúng sai. Thế nhưng đối với người em họ từ khi sinh ra đã phải chịu thiệt thòi này, hắn thật sự không biết phải làm sao. Từ nhỏ đã quen che chở và nhìn nó với ánh mắt thương cảm, giờ lớn lên một chút có muốn trách mắng hay răn dạy, lại không biết nên nói như thế nào. Nó, đã quen ỷ lại vào hắn.

Lúc nhỏ hắn nhớ cha hắn luôn nói ông trời rất công bằng, lấy đi của ngươi một thứ chắc chắn sẽ bù lại cho ngươi một thứ khác. Nhưng thực sự thì hắn cảm thấy đối với đứa em này tạo hóa có chút bất công. Thế nên hắn tự nhủ với lòng mình, thiệt thòi của ngươi, hãy để ta đến bù đắp đi. Rồi cứ thế ngày qua ngày, tạo nên cho hắn tính bao che khuyết điểm lúc nào không biết. Chấp nhất đúng sai, chỉ dành cho bản thân.

Đã là huynh đệ, đơn giản chỉ là ai đụng đến ngươi, tức là đụng đến ta. Nếu phải đợi phân biệt đúng sai, ngươi đúng, ta ra tay bênh vực, vậy đơn giản chỉ là quan tòa đang xét xử một vụ án công bằng, chuyện đệ huynh đừng nhắc đến làm gì.

Trần Nghị im lặng lắng nghe, nhưng cũng không có trả lời, chỉ hơi gật đầu tỏ ý đã biết, hắn nhìn sắc trời, trầm ngâm nói:

- Đừng nhắc đến những chuyện này nữa, mưa sắp tạnh, chúng ta cũng nên trở về.

Nói rồi chống tay đứng dậy, dợm bước đi hướng ra khỏi khu rừng. Trần Bảo nhìn Mạnh Tự Cường cười cười, rồi cũng cất bước theo sau. Mạnh Tự Cường nhìn hai người bọn họ, không biết nói gì chỉ đành cười khổ, cúi đầu chỉnh trang y phục. Vừa định cất bước thì bỗng thấy Trần Nghị và Trần Bảo chợt khựng lại, rồi đột nhiên ôm ngực khuỵnh xuống. Mạnh Tự Cường biến sắc, vội vã chạy lại:

- Hai ngươi làm sao vậy?

Lúc này Trần Nghị và Trần Bảo quay phắt lại nhìn nhau, sa sầm nét mặt:

- Trong máu có độc.

Trần Nghị chau mày, nhiệt độ cơ thể hắn lúc này đang liên tục tăng cao, lục phủ ngũ tạng cứ thay phiên đau nhói lên từng cơn, vô cùng khó chịu, ắt hẳn Trần Bảo cũng không hơn gì. Hắn quay sang nhìn Mạnh Tự Cường, trầm ngâm nói, giọng điệu có chút tự trách:

- Không ngờ hắn lại biến máu huyết của mình trở thành độc dược. Vạn Độc Tâm Kinh, hấp thu chất độc vào cơ thể để sử dụng, ta đã không tính đến điều này...

Tự Cường hồ đồ chỗ hiểu chỗ không, tuy nhiên ác danh của Vạn Độc Môn không phải hắn chưa từng nghe qua, trúng độc của bọn họ chắc chắn không phải việc gì hay ho, hắn lo âu nắm chặt tay, luống cuống nói:

- Vậy bây giờ ta phải làm sao, đi gọi đại phu?

Trần Bảo cắn răng:

- Đệ cũng không biết phải làm sao, nhưng gọi đại phu chắc chắn không có tác dụng gì - rồi bất chợt thầm nghĩ - Đại phu duy nhất cũng chết rồi.

Trần Nghị cau mày im lặng không nói. Con đường của hắn đi chỉ mới bước được một bước đầu tiên, tương lai phía trước còn xa, chuyện cần làm còn có rất nhiều, nếu giờ hắn mất mạng tại đây câu chuyện sẽ trở thành một vở hài kịch, hắn không cam tâm, gấp rút suy nghĩ tìm kiếm đối sách.

Đúng lúc này như cảm nhận được điều gì, Mạnh Tự Cường nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau, Trần Nghị, Trần Bảo cũng dõi mắt nhìn theo, liền trông thấy Trọng Giang không biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng đó. Ông nhìn cả ba, hơi gật đầu rồi bình tĩnh tiến đến.

Trông thấy Trọng Giang, Trần Bảo vui mừng quên cả đau đớn, hắn cười lớn:

- Haha, Giang thúc, ta cứ tưởng thúc bỏ mặt chúng ta rồi chứ. Từ tối qua đến giờ thúc biến đi đâu mất, hại ta và Nghị huynh tìm kiếm đến khổ, thúc cũng quá là vô trách nhiệm đi, hắc hắc...

Hôm qua kể từ lúc hai huynh đệ họ bắt đầu thiết đặt cạm bẫy trong rừng thì đã không thấy bóng dáng Trọng Giang, dù có tìm kiếm mọi nơi hay kêu gào lớn tiếng cũng đều không thấy chút tăm hơi, cứ như ông ấy đã hoàn toàn biến mất, điều này khiến tâm trạng Trần Bảo có chút nặng nề và hụt hẫng. Giờ thấy Trọng Giang xuất hiện trước mặt, hắn như trút được gánh nặng trong lòng, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.

Đưa mắt ý bảo Mạnh Tự Cường tránh sang một bên, Trọng Giang bước tới, hai tay đặt vào sau lưng Trần Nghị và Trần Bảo, ông cười cười trêu chọc:

- Thằng nhóc này sắp chết đến nơi lại trở nên nói nhiều như vậy, mau im lặng, tập trung tinh thần.

Trần Bảo nghe vậy cũng thu liễm lại đôi chút, nghiêm túc hít sâu nhắm mắt lại.

Từ vị trí bàn tay Trọng Gianh đặt sau lưng, Trần Bảo cảm thấy như có một luồng nước ấm nhẹ nhàng truyền vào cơ thể, từ một chút rồi trở nên nhiều dần, nhiều dần, lan tỏa khắp nơi, rồi lặng yên theo kinh mạch chạy khắp cơ thể. Bình thường hai huynh đệ vận khí đều gặp phải cản trở, di chuyển có chút khó khăn, nay khí của Trọng Giang di động lại trơn tru nhanh chóng một cách kỳ lạ. Nếu như khí của chúng có thể ví như một dòng sông, thì khí của Trọng Giang lại giống như một con suối, nhưng độ tinh thuần lại lớn hơn không ít, cho nên dù kinh mạch chúng còn nhỏ hẹp, nhưng cũng không gây được cản trở nào đáng nói. Dần dần theo khí của Trọng Gianh đưa vào ngày càng nhiều, đã bao phủ hết toàn thân Trần Nghị, Trần Bảo, đồng thời cũng phát hiện ra trong cơ thể chúng có những dị điểm khác lạ, Trọng Giang lặng yên tách khí ra, bao bọc xung quanh những dị điểm đó rồi gom chúng lại với nhau.

- Là Liệt Hỏa độc, xem ra tên này lăn lộn ở Tông Môn cũng không tệ. Có điều tuy là độc dược trung cấp, nhưng chỉ mới ngấm qua da, vừa phát tác, không có nguy hiểm, chỉ cần bao bọc lại rồi vận khí như bình thường cho chúng từ lỗ chân lông thoát ra ngoài cơ thể là xem như không có chuyện gì. Tuy nhiên giải dược dạng đồ vật này môn nhân Vạn Độc Môn thường luôn đem theo bên mình, là thứ để chúng mặc cả với đối thủ - Chợt ngừng lại rồi quay sang nhìn Mạnh Tự Cường - Ngươi mau đến soát người tên kia rồi mang lại đây, đỡ cho lão già ta một chút sức lực.

Nghe Trọng Giang nói, Mạnh Tự Cường thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã chạy tới cái xác của Hồ Lợi lúc này đã có phần đen lại. Một lúc sau, hắn hấp tấp chạy về, lễ phép hai tay đưa thuốc cho Trọng Giang:

- Chỉ có hai bình này.

Nhìn hai bình thuốc nhỏ trên thân có ghi chữ, một bình là "Thuốc Giải", bình kia là "Thuốc Độc". Trọng Giang đưa tay cầm lấy bình "Thuốc Độc", cổ quái thầm nghĩ:

"Lại có thể ấu trĩ đến như vậy."

Đoạn mở nắp đưa lên mũi ngửi, vừa lấy thuốc vừa nói với Trần Bảo cùng Trần Nghị:

- Chín phần thuốc giải độc trong thiên hạ thường đều có mùi thơm và ngược lại, tuy cũng có ngoại lệ nhưng thông thường chúng đều là những loại kỳ độc khó gặp. Hai ngươi mau chóng uống giải dược, rồi vận khí đưa dược lực tới chỗ chất độc đã được tập trung, mau lên. - Nói rồi nhét hai viên thuốc vào miệng hai người.

Hai huynh đệ nhanh chóng ngưng thần điều khí trung hòa chất độc, thần sắc xem ra dễ chịu hơn lúc nãy không ít.

Nhìn Trần Nghị, Trần Bảo đang yên lặng đả tọa, Trọng Giang có chút tiếc nuối rèn sắt chưa thành thép. Thật ra ông chẳng ngại tốn thêm một chút sức lực, nhưng ông muốn thông qua những việc này chỉ bảo chúng thêm một chút kiến thức trên giang hồ, dẫu sao ông không thể mãi đồng hành với chúng. Chim non muốn bay được, đều phải tập luyện bằng đôi cánh của chính mình. Ngày hôm qua biến mất, cũng chỉ để hai huynh đệ quên đi sự có mặt của ông, học cách tự đương đầu với áp lực mà thôi. Có chút lơ đễnh, ông chợt quay sang nhìn Mạnh Tự Cường đang ngập ngừng như có điều muốn nói, thầm nghĩ đây cũng là một đứa trẻ thú vị, ông hất hàm bảo:

- Tiểu tử, có điều gì thì mau nói đi, ấp a ấp úng như vậy còn là đàn ông cái gì.

Mạnh Tự Cường nghe vậy nhẹ hít sâu một hơi, nhìn Trọng Giang nghiêm trang hỏi:

- Ngài là Lãng Khách?

Giang Trọng hơi nhíu mày:

- Tiếp tục.

Mạnh Tự Cường chợt trong lòng có chút đắn đo, hắn mơ hồ nhận ra thái độ cự người ngoài ngàn dặm của Trọng Giang, chưa kể chuyện tình thấy người sang bắt quàng làm họ hắn cũng sẽ khinh thường không bao giờ làm. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn đã có sự si mê điên cuồng đến bất chấp với tu luyện và Võ đạo, nay nhìn thấy cơ hội thật sự đang ở ngay trước mắt, nếu không thử, trong lòng hắn thật sự không cam tâm. Nghiến răng, hắn ngẩng đầu, cúi thấp người thêm một chút, thành khẩn hỏi:

- Ngài có thể chỉ dạy cho ta không?

Trọng Giang hài lòng gật gù, thái độ vẫn không sai. Dù bao năm nay luôn bày ra trước nhân thế điệu bộ say sưa bệ rạc, ngỡ như bất cần chẳng quan tâm đến điều gì. Nhưng mọi chuyện trong thôn từng ngóc ngách nhỏ nhất đều không thể thoát khỏi cảm ứng linh mẫn của ông, sự say mê với Võ đạo của Mạnh Tự Cường cũng là một trong số đó. Ông hỏi:

- Ngươi muốn học tu luyện để làm gì?

Nghe Trọng Giang hỏi, Mạnh Tự Cường chợt suy tư, hơi có chút ngập ngừng không biết phải nói như thế nào. Trọng Giang khoát tay ý bảo không cần thiết, ông lắc đầu:

- Ta chỉ là có chút tò mò, không tiện nói thì không cần phải nói, dù sao ta cũng sẽ không nhận đệ tử, tiểu tử ngươi quên chuyện này đi.

Hơi thất vọng, Mạnh Tự Cường cau mày khẽ bước tới hai bước, gấp gáp nói:

- Ta không cần bái sư, ta chỉ muốn học cách tu luyện mà thôi...

Trọng Giang trừng mắt:

- Có khác biệt hay sao, tiểu tử ngươi đừng phiền phức nữa.

Mạnh Tự Cường còn muốn nói gì nhưng lời vừa ra đành nuốt vào trở lại, hắn cười khổ cúi đầu, xem ra là vô duyên.

- Cường ca là một người tốt, nếu có thể, mong thúc thu nhận huynh ấy.

Trần Bảo lúc này vừa vận khí giải độc xong, vội vàng đứng lên nói giúp cho Mạnh Tự Cường, đồng thời nháy mắt với hắn.

Trọng Giang nhìn Trần Bảo, trong mắt không giấu được sự yêu thích, Tiêu Dao Bộ lúc nãy hắn xuất thần sử dụng, cái hồn đã đạt đến bảy phần. Bỗng ông bất chợt thoáng suy tư, những ngày dạy hai đứa trẻ này tu luyện, tuy rằng không nói nhiều và luôn nghiêm khắc, nhưng đối với ông đó cũng là những ngày tháng vui vẻ hiếm hoi. Nhìn những mầm xanh ngày một lớn dần và cứng cáp trong tay mình, đó là một khoái cảm mà chỉ có bậc làm thầy, làm cha mới có thể hiểu được, và trong những ngày tháng đó, không hiểu từ lúc nào trong lòng ông đã mặc nhiên cho rằng chúng là con, là trò của mình. Cũng có thể nói, sau khi Tôn Tiểu Kiều mất đi, chúng là những người thân duy nhất còn tồn tại. Giờ đây không bao lâu nữa sẽ phải mỗi người mỗi hướng, nghĩ đến đó lòng ông không khỏi có chút lo lắng cho chúng. Lắc đầu xua tan những suy nghĩ không hợp lúc, ông nghiêm khắc nói:

- Trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, ta đã quyết định, chuyện này sau này không cần nhắc đến nữa.

Trần Bảo không biết suy nghĩ trong lòng Trọng Giang, cho rằng ông không vui vì mình đã nói nhiều, hắn im lặng cúi đầu lè lưỡi với Mạnh Tự Cường.

Lúc này Trần Nghị cũng đã giải độc xong, Hiệp Cốt Đan Tâm Giới có thuộc tính kháng độc khá cao, nên việc trừ độc của Trần Bảo nhanh hơn hắn đôi chút, hắn đứng lên, nhìn Trọng Giang cùng Mạnh Tự Cường, nghiêm túc nói:

- Cảm ơn.

Mạnh Tự Cường nhìn hắn cười cười:

- Chỉ là chút chuyện vặt, đừng để trong lòng.

Trần Nghị mỉm cười đáp lễ, đoạn xấu hổ nhìn Trọng Giang:

- Cuối cùng vẫn là phải nhờ tới thúc, nếu thúc ko ra tay, có lẽ ta cũng không có cách nào, ta đã không suy tính tới vấn đề này.

Trọng Giang vỗ vai hắn nói:

- Tụ độc vào máu tuy rằng sau này có thể trợ giúp tu luyện Độc Công được nhanh hơn, nhưng máu trong cơ thể quá nhiều, muốn tích lũy đủ độc lực e rằng rất khó khăn và mất thời gian, không cẩn thận còn sẽ bị độc chất phản phệ, nên không phải là việc ai cũng dám làm, ngươi không ngờ tới cũng là chuyện bình thường.

Thu tay lại, Trọng Giang nghiêm nghị nói:

- Đừng nhụt chí, trận này ngươi đã làm rất tốt, đổi lại dù là ai cũng không thể tốt hơn được. Kế hoạch kín kẽ, phối hợp thực hiện cũng vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ là kinh nghiệm giang hồ còn non kém, điều này chỉ có thể từ từ rèn luyện. - Chợt ngừng lại quay sang liếc Trần Bảo - Tiêu Dao Bộ rất khá, cả hai ngươi đều khiến ta vô cùng hài lòng, và cũng tạm an tâm.

Trần Bảo nhíu mày:

- An tâm? Thúc định?

Trọng Giang không đáp, ngẩng đầu nhìn trời:

- Mưa đã tạnh. Nơi đây không nên ở lâu. Ta đợi các ngươi ở rừng trúc.

Nói rồi lăng không bay đi, chỉ mấy hơi thở đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Trần Bảo mê man, khổ sở nói:

- Thúc ấy định làm cái gì vậy.

Trần Nghị trầm ngâm:

- Có lẽ tương lai thúc ấy thật sự sẽ không ở cùng với chúng ta.

Mạnh Tự Cường từ sau chen vào giữa, khoát vai hai người cười bảo:

- Thì có làm sao, ta thấy không có khác biệt nhiều lắm. Con đường phía trước dù thế nào cũng phải do chính đôi chân của mình bước tới, các ngươi nói có đúng không.

Trần Nghị tuy có thoáng suy tư, nhưng những việc này đều đã nằm trong định liệu của hắn, thế nên cũng không quá nặng lòng. Hắn xoay người cười nói với Mạnh Tự Cường:

- Ha ha, nói rất hay, đều là dùng chân của mình.

Trần Bảo quay sang vung tay đấm vào ngực Mạnh Tự Cường, trêu chọc nói:

- Còn an ủi đệ? Đệ chỉ lo cho huynh thôi. Sao? Bị từ chối cũng đừng quá thất vọng đó ha ha.

Mạnh Tự Cường dang hai tay tỏ vẻ không sao:

- Không có duyên thì đành chịu thôi, ta sẽ không vì điều đó mà dậm chân tại chỗ. - Rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời - Có lẽ ta cũng nên trở về, ta cần yên tịnh một lúc suy nghĩ phương hướng sau này của mình.

- Chúng ta cũng phải về, để xem ý của Giang thúc như thế nào. - Trần Bảo gật đầu nói.

Trần Nghị nhìn Nguyễn Tự Cường thật sâu, không biết nghĩ gì, chắp tay, thâm ý nói:

- Gặp lại sau.

Mạnh Tự Cường cười cười, cũng chắp tay:

- Nghỉ ngơi cho tốt.

Nói rồi ba người chia nhau quay lưng bước đi. Được một đoạn, Trần Bảo không nhịn được quay lại hét:

- Này...

- Làm sao?

- Khi ra chiêu không cần phải hét lên như vậy đâu. Rất... buồn... cười...

Mạnh Tự Cường có hơi đơ ra, ngẫm nghĩ một chút quay đầu hét to:

- Như vậy sẽ rất oai phong mà...

Rồi không hiểu tại sao, cả hai người nhìn nhau rồi bỗng phá lên cười ha ha, ngay Trần Nghị luôn lạnh lùng cũng bật cười thật vui vẻ. Có lẽ tình bằng hữu của họ đã được ghi dấu bắt đầu từ hôm nay.

Vẫy tay chào nhau, cả ba tươi cười bước nhanh, bóng dáng hòa vào trong nắng khuất dần sau những mảng cây rừng.
Bình Luận (0)
Comment