Sắc mặt Trần Kinh có chút khó coi, khiến cho Tiếu Hàm ở trên xe không dám nói lời nào.
Thư ký Phương Cương ngồi ở ghế phụ lái.
Trần Kinh vỗ vỗ ghế phía trước nói: - Đưa điện thoại cho tôi!
Phương Cương dè dặt đưa điện thoại cho Trần Kinh, Trần Kinh cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Hồ Duyệt.
Điện thoại vừa thông, Trần Kinh liền lập tức nói: - Tôi nói anh Lão Hồ, anh làm trò trống gì vậy? Anh đây là kiếm chuyện với tôi đúng không? Ở bên đây tôi đã đủ loạn rồi, anh vẫn còn thêm dầu vào lửa, anh không khiến cho Kinh Giang của tôi bị tê liệt anh vẫn chưa bỏ qua có phải không?
Hồ Duyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi ngẩn người nói: - Anh là nói chuyện bài báo sao? Sao rồi? Tính cách của tôi từ trước đến nay anh không hiểu hay sao? Bài báo của tôi viết hoàn toàn là dựa trên thực tế. Anh hãy xem lại cẩn thận nội dung của bài báo, sau đó thử điều tra xem những gì mà chính quyền của các anh đã làm được.
Trần Kinh tôi nói cho anh nghe, tôi và anh mặc dù có quan hệ thân thiết, nhưng từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh.
Công nhân thất nghiệp đây là yếu thế của tập thể, các anh lại càng phải gắng thay đổi, không có căn cứ các anh đã nói xằng nói bậy, hơn nữa còn đưa ra uy hiếp, dùng biện pháp bạo lực để chấp pháp. Trịnh Viễn Khôn cũng là bạn của tôi, anh ta đến Kinh Giang một chuyến, thiếu chút nữa thì không trở về được, nếu như không phải là tôi kịp thời gọi luật sư đến giúp đỡ, tôi e rằng các anh đã trừng trị anh ta ngay lúc đấy.
Trần Kinh tức giận nói: - Lão Hồ, anh đừng nói cái gì mà công tư phân minh. Dù sao chuyện này nhất định tôi sẽ đến tìm anh để tính sổ. Trước khi anh đăng báo anh không nói với tôi, anh có biết là nội dung như vậy mà đăng lên báo sẽ ảnh hướng lớn thế nào đến Kinh Giang không?
Các anh là người của giới truyền thông, một chút khả năng nhìn cục diện cũng không có, các anh còn làm cái gì?
Thanh âm của Trần Kinh cất cao, dường như là tức giận không thể kìm chế lại được.
Hồ Duyệt thấy Trần Kinh thật sự đã nổi nóng, anh ta cũng không dám tiếp tục đối chọi, anh ta trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện này muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, anh không nên gấp gáp quá, tôi gọi điện cho Viễn Khôn, tôi cho rằng anh nên trao đổi với anh ta thêm một chút!
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói: - Tôi trao đổi gì với anh ta? Tự mình tìm phiền phức cho mình sao? Tôi nói Trịnh Viễn Khôn không phải là người bình thường. Trong đầu anh ta chỉ có lý tưởng của anh ta là được đặt lên hàng đầu, người như vậy tôi còn nói chuyện gì với anh ta? Lại để cho anh ta bôi nhọ tôi sao?
Trần Kinh cúp điện thoại, quay đầu nói với Tiếu Hàm:
- Lão Tiếu, anh gọi điện cho cục công an, bảo bọn họ đem toàn bộ những sự việc lần này Trịnh Viễn Khôn đến Kinh Giang viết thành báo cáo, anh ta gặp ai, nói những gì, đều viết rõ hết ra. Còn nữa, tôi muốn biết lần này Trịnh Viễn Khôn rốt cuộc là được ai chỉ điểm làm chuyện này, đem chuyện này điều tra ra, nếu là cán bộ lãnh đạo thì phải lập tức cách chức.
Nếu như là nhân viên công chức bình thường, thì lập tức khai trừ ra khỏi đội ngũ nhân viên công chức, vô tổ chức vô kỷ luật. Việc này khiến cho công tác Thành ủy càng thêm loạn!
Tiếu Hàm gật đầu nói: - Bí thư, tôi lập tức đi gọi điện sắp xếp, nhất định sẽ làm rõ chuyện này!
Trần Kinh nhẹ hừ một tiếng nói: - Tôi thấy, có người hiện tại lo rằng Kinh Giang của chúng ta vẫn chưa đủ loạn. Trăm phương ngàn kế tìm cách gây phiền phức cho chúng ta, về điểm này chúng ta cần phải cảnh giác, nhất định phải cảnh giác
Tiếu Hàm hạ gióng nói: - Vâng, Bí thư, hôm nay Chủ tịch thành phố tiếp kiến Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải, Thẩm Mộng Lan dường như hứa hẹn sẽ quyên góp cho việc xây dựng lại nhà máy dệt Toàn Thắng, hơn nữa dường như cô ta còn muốn mở rộng quy mô của hai xưởng ở Kinh Giang của Tập đoàn Vạn Hải, tìm chính quyền để phê duyệt đất đai!
Trần Kinh híp mắt nhìn Tiếu Hàm nói: - Lão Tiếu, anh muốn nói gì?
Tiếu Hàm ngẩn người, cười khan một tiếng nói: - Không, không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi!
Ý tứ của Tiếu Hàm kỳ thực rất rõ ràng, Trịnh Viễn Khôn ở Sở Thành chính là một đại họa, là ruồi nhặng chuyên gây phiền toái cho chính quyền.
Nhất là Trịnh Viễn Khôn đã nhiều năm để mắt đến tập đoàn Vạn Hải, ở bên dưới anh ta kích động công nhân thất nghiệp đòi hỏi quyền lợi, bên trên anh ta tổ chức công nhân thất nghiệp khởi tố
Mấy năm nay có thể nói là ủy ban nhân dân Tỉnh và Tỉnh ủy đã thương tổn thấu tim. Nhưng lại vẫn không dám làm gì Trịnh Viễn Khôn.
Đừng xem thường Trịnh Viễn Khôn hiện tại khả năng lăn lộn kém, người này thân thế thật sự rất sâu.
Anh ta là sinh viên hệ chính quy năm đầu tiên của đại học thủ đô, bạn học đại học của anh ta hiện tại công tác ở trong tất cả các quận huyện trong nước, rất nhiều người giữ vị trí quan trọng. Quan hệ của Trịnh Viễn Khôn là rất rộng.
Anh ta hiện tại quyết tâm đòi hỏi quyền lợi cho những công nhân thất nghiệp, mà người này thuộc phần tử trí thức, làm việc rất cẩn thận, đội ngũ luật sư cũng rất lớn mạnh.
Hơn nữa còn có quan hệ rất chặt chẽ với giới truyền thông.
Làm không tốt anh ta nhất định sẽ tìm cách bới móc, hoặc là kiện ra tòa, hiện tại dù sao cũng là thời đại pháp trị rồi.
Muốn làm khó anh ta là điều không thể, ngay ở trong Tỉnh cũng phải nể mặt anh ta.
Hiện tại ở Kinh Giang có người muốn ra tay với Trịnh Viễn Khôn, rõ ràng là chuyện này là có người có ý đồ, muốn đem Trịnh Viễn Khôn người chuyên gây tai họa này quẳng vào Kinh Giang.
Nếu Trịnh Viễn Khôn và Kinh Giang đối đầu, chẳng phải là khiến cho tập đoàn Vạn Hải tự dưng lại bớt được một kẻ địch hay sao?
Tiếu Hàm tự nhiên đem mũi nhọn chuyện này chĩa vào hướng Từ Binh, Trần Kinh còn không hiểu rõ nội tình ở bên trong hay sao?
Trần Kinh đương nhiên biết có khả năng Từ Binh cũng là một nhân vật trong đó, nhưng hiện tại hắn cần phải giơ cao ngọn cờ đoàn kết, đối với Từ Binh cũng cần phải lôi kéo, cho nên vào lúc này, Tiếu Hàm có tư tưởng như vậy, hắn bắt buộc phải chấn áp lại.
Tiếu Hàm đụng phải một cây đinh, Trần Kinh trừng anh ta một lúc, sau đó giọng điệu chậm dần nói:
- Lão Tiếu, cục diện hiện tại khá phức tạp, vấn đề của chúng ta rất nhiều. Vào lúc này, bản thân chúng ta phải ổn định, không nên nghe sao làm vậy. Chúng ta đầu tiên phải tin tưởng cán bộ của chúng ta, trên cơ sở này, chúng ta tiếp tục hoàn thiện công tác của chúng ta, dần dần chỉnh đốn thái độ công tác của cán bộ, đây mới chính là trọng điểm công tác của chúng ta.
Hắn dừng một chút, nói: - Được rồi, vấn đề này tạm thời không bàn đến nữa! Như vậy đi, mấy ngày hôm nay anh có việc quan trọng cẩn phải làm, đó chính là làm tốt công tác tiếp đãi, Bí thư Đại Minh ngày 22 muốn đến kinh Giang xem xét, cũng phải ở Kinh Giang một đêm, vấn đề tiếp đãi cụ thể như thế nào thì anh tự liên hệ với văn phòng của Tỉnh ủy.
Nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi, phải làm cho chu đáo, tình thế trong cục của chúng ta khó khăn, nhưng chúng ta không thể để cho lãnh đạo thấy tinh thần của chúng ta không tốt, anh hiểu chưa?
- A Tiếu Hàm ngạc nhiên.
Bí thư Tỉnh ủy muốn đến Kinh Giang thị sát? Tin tức này anh ta thật sự không biết.
Anh ta liền điều chỉnh thái độ như không có gì xảy ra, nhưng không nhịn được liếc Trần Kinh một cái.
Bí thư Trần đến Kinh Giang quả nhiên không phải chuyện bình thường, mới lên đảm nhiệm không lâu, Bí thư Tỉnh ủy liền đến thị sát, cái này chứng minh Bí thư Tỉnh ủy Ngũ rất xem trọng công tác ở Kinh Giang, có thể nói là ủng hộ rất lớn đối với Trần Kinh.
Cán bộ cao cấp nước cộng hòa đã quán triệt, thái độ bày tỏ chính là thông qua các biện pháp thị sát.
Chắc chắn, vào lúc này, Ngũ bí thư có thể đến Kinh Giang, đây có thể nói là sự ủng hộ rất lớn đối với nhân dân Kinh Giang.
Tiếu Hàm vẫn cảm thấy bản thân còn phải gần gũi hơn với Trần Kinh, Trần Kinh ở Kinh Giang nhất định sẽ là tiền đồ vô lượng.
Hai nhà xưởng của Tập đoàn Vạn Hải ở khu Tam Hòa Sở Giang, tiếp giáp với địa phận của Sở Thành.
Hai địa điểm này trước kia là kho và xưởng sán xuất linh kiện máy kéo Lam Phi, sau khi tập đoàn Vạn Hải thu mua Lam Phi, trên cơ sở đất đai trước kia xây dựng laij nhà xưởng kết cấu bằng thép tiêu chuẩn cao, chuyên sản xuất các linh kiện máy xúc và thang máy.
Thẩm Mộng Lan dùng một ngày để đến thị sát hai nhà xưởng, hơn nữa còn tiếp đón Chủ tịch thành phố Từ Binh.
Từ Binh đưa ra một loạt các chỉ thị đối với các đơn vị ở phía dưới, nội dung trọng tâm của những chỉ thị đó chính là phải tìm mọi cách để giúp đỡ tập đoàn Vạn Hải, cần phải coi tập đoàn Vạn Hải trở thành xưởng tiêu chuẩn trong cả nước.
Đối với mấy xí nghiệp trước kia của Kinh Giang, những xí nghiệp nào có quan hệ với tập đoàn Vạn Hải, đều sẽ nhận được sự trợ giúp của chính quyền, muốn thu hút được các doanh nghiệp bên ngoài đến đầu tư vào Kinh Giang, đây không chỉ cần tuyên truyền mội trường đầu tư, mà còn là cơ sở để thu hút đầu tư ở Kinh Giang trong tương lai.
Dưới tình huống Từ Binh đích thân đôn đốc, vấn đề thu mua hơn tám trăm mẫu đất ở xung quanh hai xưởng sản xuất của Vạn Hải đã bước đầu được kí kết.
Tập đoàn Vạn Hải Thẩm Mộng Lan chỉ cần tám triệu nhân dân tệ liền có được quyền sử dụng số đất đai này trong vòng bảy mươi năm.
Chiểu ngày hôm đó, bước đầu nội dung của hiệp nghị đã được quyết định, điều này khiến cho Thẩm Mộng Lan mừng khôn kể xiết.
Buổi tối cô ta tổ chức mở một buổi tiệc để mời lãnh đạo các đơn vị chính quyền của thành phố Kinh Giang, địa điểm tổ chức bữa tiệc chính là khách sạn phương Tây vừa mới mở ở Kinh Giang.
Trong bữa tiệc, Từ Binh ăn mặc vô cùng phóng khoáng, liên tiếp đến chúc rượu Thẩm Mộng Lan.
Mà Thẩm Mộng Lan lại mặc một bộ lễ phục dạ hội, bộ đầm dài màu tím bó sát người để lộ ra thân hình vô cùng gợi cảm, nhất là trước ngực lộ ra một mảnh trắng như tuyết, hơn nữa còn loáng thoáng khe rãnh, khiến cho cô trở lên vô cùng gợi tình.
Từ Binh chưa uống nhiều rượu, nhưng đã cảm thấy bản thân có chút say rồi.
Ở trong buổi tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, nhục dục của Từ Binh dần dần bốc lên đầu.
Ông ta đứng dậy nâng chén rượu nói: - Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta tiếp tục, hôm nay cô rất gợi cảm, đã mê hoặc rất nhiều đồng nghiệp trẻ của chúng ta!
Thẩm Mộng Lan lén nhíu mày, trên mặt lại cười tươi như hoa, nói: - Chủ tịch thành phố anh độ lượng, tôi không so được với anh! Anh tha cho tôi đi!
Thẩm Mộng Lan nói chuyện dịu dàng dễ nghe, nhưng lại vô cùng ám muội.
Lúc cô nói ra từ "tha" còn không kìm lại được liếc mắt đưa tình, bộ dáng này khiến cho Từ Binh dường như không kìm chế được.
Từ Binh tự mình định thần lại, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Cục trưởng Cục đất đai Trương Thiếu Lâm lặng lẽ đến bên tai nói nhỏ với ông ta mấy câu.
Từ Binh chỉ cảm thấy tay hơi lạnh, hơi nóng trong đầu trong chốc lát đều biến hết.
Ông ta trợn trừng mắt nhìn Trương Thiếu Lâm nói: - Đổng Quang Vân ở đâu?
Vẻ mặt Trương Thiếu Lâm lúng túng, đẩy cửa phòng ra, ở bên ngoài cửa có một người đàn ông cao to tầm hơn bốn mươi tuổi đang đứng.
Người đàn ông cao to kia chính là Đổng Quang Vân, Bí thư của Quận ủy quận Tam Hòa, Từ Binh ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, ông ta không có chút sợ hãi nào.
Ông ta vào đến cửa rồi liền nói: - Chủ tịch thành phố, tôi kiên quyết không đồng ý với việc đem đất đai đi đấu giá, chỗ đất này đều là đất ruộng cày, đều là đất của nhân dân. Sử dụng nhiều đất cày như thế này thì Tỉnh sở không có quyền chỉ thị, chúng tôi ở dưới cơ sở làm sao dám hứa hẹn? Hơn nữa, Quận Tam Hòa của chúng tôi rất khó khăn, cũng không thể lấy nhiều tiền như vậy ra để bồi thường được.
Cho nên đám đất đó chuyển giao tôi khẳng định là sẽ không thể ký được, cũng không có khả năng ký tên!
Lời này của Đổng Quang Vân vừa nói ra, cả phòng đều trở nên yên tĩnh.
Dường như tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, giống như là bị thôi miên, tất cả các tình cảm đều hiển thị rõ trên mặt, trong hội trường trở nên vô cùng quỷ dị.