Toàn bộ những vui mừng, hân hoan của buổi tiệc bị một câu nói của Đổng Quang Vân làm hỏng.
Hôm nay Thẩm Mộng Lan mời khách, mục đích của cô ta chính là chúc mừng sự thành công của tập đoàn Vạn Hải đã đã đạt được hiệp nghị đầu tiên về vấn đề đất đai với chính quyền.
Về hiệp nghị sử dụng đất đai, Từ Bình là Chủ tịch thành phố bày tỏ thái độ, anh ta là người đứng đầu một thành phố, từ trước đến nay đều một lời như đinh đóng cột, nhưng hiện tại lại bị Bí thư Quận ủy một khu chặn lại.
Mặt mũi Từ Binh phải để vào đâu?
Từ Binh tuấn tú lịch sự, ngày thường luôn luôn phong độ, vốn là người rất sĩ diện.
Hôm nay Thẩm Mộng Lan lại có mặt ở đây, trong lòng của ông ta có một cục tức, hiện tại Đổng Quang Vân ở trước mặt nhiều người như vậy, công khai không nể mặt Chủ tịch thành phố, khiến cho ông ta không thể trốn vào đâu được.
Người ở hội trường không hề ít, tất cả lãnh đạo của Cục đất đai, cục Kinh tế thương mại, cục thương mại đều có mặt ở đây, nhưng ở trên hội trường này, ai cũng không dám đứng ra nói chuyện.
Cục diện bây giờ giống như đang trong một kho đạn đột nhiên có một mồi lửa, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì nếu như chỉ cần có một chút không cẩn thận, thì sẽ gây nên một trận nổ lớn, một khi lửa đã lan ra, những người đang ngồi ở đây ai cũng không thể gánh được.
Mặt của phó trưởng ban thư ký Ủy ban Cốc Lam sớm đã tái nhợt, ông ta mấy lần định tiến lên, nhưng rốt cuộc cũng không dám mở lời.
Từ Binh lạnh lùng nhìn trừng trừng Đổng Quang Vân, bởi vì phẫn nộ, ngực của ông ta phập phồng kịch liệt.
Mà khí thế của Đổng Quang Vân không hề giảm sút, dám trực diện đối mặt với ông ta.
Hiện trường hiện tại dường như đang đi vào một tử cục, không khí dường như đọng lại, tất cả mọi người đểu ngừng hô hấp.
- Bí thư Đổng! Một tiếng gọi dễ nghe, Thẩm Mộng Lan chân thành hướng về phía Đổng Quang Vân: - Đổng Bí thư, hôm nay tôi gọi điện cho anh rất nhiều lần, nhưng không thấy anh nghe máy. Trong lòng tôi có chút tiếc nuối vì không thể mời anh ăn cơm, bây giờ anh đến đây thật đúng lúc, tôi đặc biệt sắp xếp một chỗ cho anh.
Nhân viên phục vụ, mau lấy cho Bí thư Đổng một cái bát và đôi đũa!
Giọng nói của Thẩm Mộng Lan hơi đổi, nói: - Bí thư Đổng, về vấn đề đất đai, ý kiến của Chủ tịch thành phố hôm nay là hy vọng có thể trở về bàn bạc cùng lãnh đạo thành phố. Lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ tổng hợp và xem xét tình hình thực tế của quận Tam Hòa và tình hình của Vạn Hải chúng tôi. Sự việc vẫn chưa có kết luận, anh không nên vội vàng.
Thực ra mục tiêu của chúng ta là giống nhau, anh làm quan phụ mẫu ở Tam Hòa, hy vọng Tam Hòa ngày càng tốt. Chúng tôi là dân ở Tam Hòa dưới sự quản lý của anh, cũng là muốn tốt cho Tam Hòa.
Thẩm Mộng Lan rất khéo léo, cô ta người này vừa mở miệng, sắc mặt của Đổng Quang Vân liền trở lại hiền hòa.
Ông ta nhìn trái nhìn phải. Giỏi lắm, tất cả các nhân vật đứng đầu các cục quan trọng trong thành phố đều ở đây, ông ta ngượng ngùng ho khan một tiếng, lập tức cúi đầu, thay đổi rất nhanh nói:
- Chủ tịch thành phố, vừa rồi thái độ của tôi có chút kích động. Không có chú ý đến cách phản ánh vấn đề. Ngữ khí có phần bất kính, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đều trách tính khí của tôi quá nóng nảy!
Từ Binh nhẹ nhàng hừ một câu, cau mày nói: - Anh, Đổng đại bác, với tính cách này của anh làm sao có thể làm Bí thư Quận ủy được? Nói chuyện không chú ý đến hoàn cảnh gì cả, không chịu suy nghĩ, anh
Trong bụng Từ Binh có cả một bụng tức giận. Nhưng nếu như ở trước hoàn cảnh này mà phát tiết, người mất mặt chính là anh ta.
Hiện tại Đổng Quang Vân đã nhận sai, ông ta vừa vặn có thể mượn cớ xuống đài, cũng ra vẻ rộng lượng, điều này đối với ông ta mà nói là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng qua lần này Đổng Quang Vân làm loạn, trong lòng ông ta thật sự rất lo lắng, ngay đối với Thẩm Mộng Lan cũng không nảy sinh tình cảm gì nữa.
Ông ta cảm thấy bản thân không có đủ quyền uy với cấp dưới, Đổng Quang Vân người này không nghe theo. Người như thế này, đã đến lúc phải cho đứng ra bên ngoài rồi.
Vừa nghĩ như vậy, tư tưởng ông ta lại linh hoạt trở lại.
Đổng Quang Vân đương nhiên sẽ không ở lại để ăn cơm, ông ta cầm đến một bình rượu, rót đầy ba chén, thái độ có một sự chuyển biến lớn, bắt đầu chịu phạt. Sau đó lại uống rượu.
Uống xong ba chén, ông ta thở dài một tiếng, liền lấy cớ bố vợ đang ở bệnh viện, ông ta lập tức phải đi thay ca. Sau đó liền đi ngay.
Đổng Quang Vân lấy cớ này thật không có trình độ gì cả.
Nếu như bố vợ ông ta thực sự đang nằm viện, ông ta như thế nào lại xông đến đây để gây khó xử cho Từ Binh?
Rõ ràng, Đổng Quang Vân là cố ý đến để quấy rối, mục đích chính là cản trở Ủy ban nhân dân thành phố đem đất đai ở Tam Hòa trao quyền cho tập đoàn Vạn Hải.
Đổng Quang Vân vừa đi, Phó trưởng ban thư ký Cốc Lam đứng dậy nói: - Thái độ vừa rồi của đồng chí Đổng Quang Vân là thái độ gì vậy? Quả thực là không biết trên dưới là gì, làm chuyện bừa bãi! Chuyện này tôi thấy Chủ tịch thành phố anh nên xử lý nghiêm túc. Làm gì có lãnh đạo quận huyện nào như thế này? Không phân biệt được tốt xấu, lại không chú ý đến quyền uy của Ủy ban nhân dân thanh phố.
Về sau
Lời của Cốc Lam vừa nói được một nửa, Từ Binh vẫy tay ngắt đứt lời của anh ta nói:
- Được rồi, lão Cốc, chúng ta nên tiếp thu các ý kiến khác nhau của các đồng chí! Hiện tại Bí thư Trần đương nhiệm, vẫn luôn nhấn mạnh cán bộ đảng viên cần phải lắng nghe ý kiến phê bình, lắng nghe những ý kiến không giống nhau. Con người của Đổng Quang Vân có chút hồ đồ, nhưng chúng ta cũng không thể nhằm vào chuyện này để trả đũa, bằng không về sau ai còn dám góp ý kiến cho các cấp lãnh đạo nữa?
Từ Binh nói rất độ lượng, nhưng trong lòng ông ta cũng đang cố nén cục tức lại.
Khá lắm Đổng Quang Vân, Đổng đại bác ngươi giỏi lắm, hôm nay tự nhiên lại bắn pháo về phía mình, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều người như vậy khiến cho mình mất mặt.
Những lời này ông ta làm sao có thể nuốt xuống được?
Nhưng biểu hiện ở ngoài mặt của Từ Binh cũng cần diễn cho đúng, không thể để lộ ra.
Huống chi, đã mất mặt rồi, giờ lấy lại cũng không thể lấy lại được nữa, nếu như cứ níu lấy việc này không tha, chỉ càng khiến ông ta thêm mất mặt.
Một bữa cơm cứ như vậy qua đi.
Những cục trưởng, chủ nhiệm khác đều rất biết điều, lần lượt nói lời cáo từ, ai về nhà lấy.
Trưởng ban thư ký Cốc cũng mượn cớ đi sắp xếp xe, để lại Từ Binh và Thẩm Mộng Lan ở một bên.
Từ Binh và Thẩm Mộng Lan ở cùng một chỗ, ông ta lập tức thay đổi thành bộ mặt gần gũi như ngày thường, gương mặt hài hước khôi hài, ông ta rất thành thật tạ lỗi với Thẩm Mộng Lan nói:
- Thẩm tổng, hôm nay khiến cô chê cười rồi. Là tôi đánh giá quá thấp độ khó của chuyện này, nhưng cô yên tâm, việc mà tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm được, Từ Binh tôi một lời hứa mà cũng không thực hiện được sao!
Thẩm Mộng Lan nhẹ nhàng cười nói: - Chủ tịch thành phố anh nói như vậy là khách khí rồi, hôm nay là tôi đã gây phiền hà cho anh rồi!
Thẩm Mộng Lan lấy ra một phong bì từ trong túi ra như một trò ảo thuật, nói: - Chủ tịch thành phố vẫn luôn chiếu cố cho Vạn Hải của chúng tôi. Tôi thật sự rất cảm kích, sự quan tâm của anh đối với chúng tôi, chúng tôi đúng là không biết báo đáp thế nào!
Thậm Mộng Lan nhẹ nhàng đưa phong bì vào trong túi công văn của Từ Binh.
Cô kéo ra túi công văn của Từ Binh, sau đó đem phong bì cất vào trong, sau đó lại đưa lại túi công văn cho Từ Binh.
Tất cả các hành động này đều diễn ra rất tự nhiên, giống như chuẩn bị hành lý cho người yêu trước lúc xuất hành, Từ Binh muốn mở miệng từ chối, tự nhiên lại không nói ra được một câu nào.
- Tiểu thư Mộng Lan là người phụ nữ hiền huệ! Không biết ai có phúc mới lấy được người vừa tài giỏi lại vừa ngoan hiền như cô về làm vợ Từ Binh nói, còn mang theo mấy phần men say, ông ta nói chuyện bắt đầu ngả ngớn.
Thẩm Mộng Lan cười cười nói: - Cái gì mà hiền huệ, tôi đây già rồi, không có ai cần rồi!
Tiếng cười của cô trầm bổng phóng đãng, mê hoặc lòng người, Từ Binh bỗng chốc ngây người.
Ông ta đang muốn lại gần thêm chút nữa, Thẩm Mộng Lan lại nói:
- Chủ tịch thành phố, hiện tại Bí thư Trần của thành phố Kinh Giang của các anh thật giỏi a. Hắn con người này không coi các xí nghiệp tư nhân ra gì, Vạn Hải của chúng tôi có lẽ hắn cũng không coi ra gì!
Từ Binh vừa nghe Thẩm Mộng Lan nhắc đến Trần Kinh, vừa rồi ông ta có chút đen tối bây giờ đã bị dội một gáo nước lạnh xuống, đột nhiên tỉnh táo.
Ông ta trầm ngâm một chút, nói:
- Bí thư Trần đúng là giỏi, trình độ cao. Hắn lãnh đạo Kinh Giang, khiến cho chúng tôi rất yên tâm!
Thẩm Mộng Lan kéo cửa phòng ra, tự nhiên quay đầu lại nói: - Chủ tịch thành phố, vậy thì về vấn đề xây dựng nhà máy mới của chúng tôi, anh cho tôi xin một chủ ý. Có phải hay không tôi nên đến thăm hỏi Bí thư Trần, anh xem tôi làm việc không có quy củ gì cả, một chút chủ ý cũng không có. Trong chốn quan trường ở Kinh Giang, tôi cũng không có bạn bè, càng không hiểu quy tắc của chốn quan trường, tôi thật sự không biết phải làm sao!
Mấy câu này của Thẩm Mộng Lan nói khiến cho người ta động lòng, rõ ràng là cô ta muốn đến tìm Trần Kinh nhưng lại sợ Từ Binh thấy không hay, nhưng bị cô ta nói ra như thế này, dường như là cô rất bất lực, đang cần Từ Binh đến trợ giúp.
Làm gì có người đàn ông nào không hy vọng phụ nữ dựa vào mình? Làm gì có người đàn ông nào không hy vọng được làm người hùng trong mắt của phụ nữ?
Một chiêu này của Thẩm Mộng Lan, trong lòng từ Binh liền cảm thấy vui sướng vô cùng, nói:
- Mộng Lan, Bí thư Trần cô cũng nên đến chào hỏi một chút, nhưng sự việc các cô xây dựng xưởng sản xuất mới, tôi có thể tác động, cô cứ yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ làm tốt! Ủng hộ tập đoàn Vạn Hải, cũng chính là ủng hộ với các xí nghiệp đầu tư ở Kinh Giang, phương châm của chúng ta tuyệt đối sẽ không đổi!
Thẩm Mộng Lan liếc mắt đưa tình nhìn Từ Binh, Từ Binh hơi ngây người, đúng vào lúc này, Thẩm Mộng Lan đột nhiên quay đầu lại nói:
- Trưởng ban thư ký Cốc, tốc độ của anh thật nhanh a, đã sắp xếp xong xe rồi sao?
Bên ngoài căn bản không có bóng dáng của Cốc Lam, nhưng câu nói của Thẩm Mộng Lan vừa ra khỏi miệng.
Ở chỗ rẽ cầu thang liền thấy Cốc Lam đi tới.
Vào lúc Từ Binh ra cửa, Cốc Lam dĩ nhiên đã chạy đến cửa.
Giống như Cốc Lam vẫn luôn đứng ở cửa.
Trong bãi đỗ xe, Thẩm Mộng Lan hướng về phía Từ Binh vẫy vẫy tay, mặt cười tươi như hoa, cặp mắt đầy nhu tình.
Từ Binh nhìn thật lâu vào kính chiếu hậu, đối với Thẩm Mộng Lan người phụ nữ này, trong lòng ông ta thầm nghĩ, người phụ nữ này thật đáng để đàn ông phải trả giá!
Xe của Từ Binh dần dần đi xa, giống như nụ cười của Thẩm Mộng Lan.
Từ Binh biến mất trong đoàn xe, sắc mặt của Thẩm Mộng Lan trở nên lãnh đạm.
Cô hôm nay dường như gần nấu chín được con vịt rồi, Đổng Quang Vân cơ bản là không để Từ Binh vào trong mắt.
Vừa rồi Thẩm Mộng Lan bày ra bộ dáng đáng thương nói trong chốn quan trường cô ta không có bạn bè, đây đều là những lời giả dối.
Hôm nay cô đương nhiên đã hiểu được, hiện tại ở thành phố Kinh Giang, Từ Binh không còn là người có thể quyết định được mọi việc nữa.
Vừa nãy là cô ta cố ý nhắc đến Trần Kinh, chính là muốn thăm dò thái độ của Từ Binh với Trần Kinh, nhưng Từ Binh đối với Trần Kinh cơ bản là không dám nói một câu cứng rắn, sau lưng bực tức cũng không dám nói ra một câu nào.
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Từ Binh rất kiêng kỵ với Trần Kinh, đồng thời cũng cần dựa vào Trần Kinh.
Xem ra, muốn làm tốt sự việc ở Kinh Giang, thì bắt buộc cần phải tạo quan hệ tốt với Trần Kinh.
Cô vừa nghĩ đến đây, đầu liền đau. Lần này cô đến Kinh Giang chính là muốn nhằm vào Trần Kinh.
Đầu tiên cô liên hệ với Trưởng ban thư ký Thành ủy Tiếu Hàm, nhưng Từ Binh nửa chừng bỗng nhiên xuất hiện.
Cô gọi điện hỏi Tiếu Hàm, Tiếu Hàm nói anh ta đã chuyển việc này cho Từ Binh phụ trách.
Trần Kinh cơ bản là không có ý định muốn gặp Thẩm Mộng Lan!