Riêng bữa tối đã có phần phong phú.
Sau khi dùng cơm thì Trần Kinh lo thu dọn, hai người Phương Uyển Kỳ và Thẩm Tiểu Đồng thì qua phòng khách nói chuyện phiếm.
Phương Uyển Kỳ tính tình vốn sảng khoái bộc trực, còn Thẩm Tiểu Đồng lại tính trẻ con, hai người vừa mở miệng tán gẫu đã rất có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Thẩm Tiểu Đồng rất thích ý với việc “tìm tòi nghiên cứu” mối quan hệ giữa Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh, lúc cô và Phương Uyển Kỳ nói chuyện phiếm đã cảm thấy Phương Uyển Kỳ có khí phách không tầm thường, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Một nhân vật vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy, chẳng lẽ lại chính là bạn gái của Trần Kinh?
Còn về Thẩm Tiểu Đồng thì Phương Uyển Kỳ cũng không có lòng nào đi tìm hiểu quá kỹ. Từ trước đến nay lòng dạ cô luôn khảng khái, cách suy xét vấn đề cũng rất độc đáo, rất khác với người thường.
Trần Kinh thu dọn xong thì trở lại phòng khách, Phương Uyển Kỳ cũng không nói chuyện với Trần Kinh mà chỉ ngẫu nhiên dùng ánh mắt khẽ liếc hắn một cái.
Hai cô gái đang tán gẫu rất vui vẻ nên Trần Kinh cũng không xen mồm vào can thiệp, trong khoảng thời gian gần đây, hắn thật sự cảm thấy tâm lực tiều tụy, liền cứ như vậy mà nhắm mắt ngủ say sưa trên ghế sa lon.
Phương Uyển Kỳ khẽ nhíu mày, muốn đánh thức Trần Kinh, nhưng Thẩm Tiểu Đồng đang ở đây, cô cũng biết là không tiện làm thế.
Lúc này, cảm giác trong lòng cô là hết sức kỳ lạ.
Lần này cô tới Đức Cao thật ra là đến ngẫu hứng, gần đây phát sinh rất nhiều chuyện khiến trong lòng cô rất không thoải mái, ra ngoài đi đây đó cũng là một cách giải sầu.
Ngay mấy ngày trước, cô và Liêu Triết Du gặp mặt một lần, lần gặp mặt đó, hai người đã nổ ra tranh cãi kịch liệt.
Liêu Triết Du theo đuổi Phương Uyển Kỳ đã rất nhiều năm, từng ấy năm tới nay anh ta luôn coi Phương Uyển Kỳ như mối tình thắm thiết.
Mặc kệ Phương Uyển Kỳ quậy như thế nào, giận dỗi ra sao anh ta đều có thể chịu được, hơn nữa còn có thể kiên trì thể hiện thiện ý với Phương Uyển Kỳ.
Lần trước, Liêu Triết Du lại thổ lộ với Phương Uyển Kỳ thêm lần nữa, và lại một lần nữa bị cự tuyệt.
Liêu Triết Du rất nhạy cảm liền nói thẳng ra là có phải vì Trần Kinh hay không, vừa nói đến Trần Kinh thì cơn giận của Liêu Triết Du cũng bốc lên khiến anh ta nói ra những lời rất khó nghe.
Trần Kinh sao có thể đem so với Liêu Triết Du? Trước kia đừng nói, hiện tại Trần Kinh tuy là một quan chức nhỏ cáo mượn oai hùm thì tiền đồ của hắn có thể đi đến đâu? Một nhân vật có thân phận như vậy sao có điều kiện xứng đôi với Phương Uyển Kỳ được?
Hơn nữa Liêu Triết Du rõ ràng đã nói với Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh ở Đức Cao đã bộc lộ tài năng quá mức, gây thù hằn nhiều lắm, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện không may, người như vậy lại có điểm nào đáng để Phương Uyển Kỳ đi thích chứ?
Thật ra mấy vấn đề này tồn tại trong lòng Liêu Triết Du đã rất lâu rồi.
Mỗi khi y ngẫm lại sự hiển hách của gia tộc Liêu Triết Du nhà y, chính y lại có năng lực siêu quần thì trong lòng y vô cùng kiêu ngạo. Mà kẻ như Trần Kinh căn bản là chưa đủ để y phải xem vào mắt.
Y thật sự khó có thể tiếp nhận được chuyện Phương Uyển Kỳ có thể đi lại thân thiết với Trần Kinh như vậy, cứ thế cảm xúc bị đè nén đã lâu nay bỗng bạo phát đi ra, Liêu Triết Du lúc ấy là vô cùng kích động, kích động đến mức chưa bao giờ thấy.
Phương Uyển Kỳ lúc ấy rất căm tức trả lời lại một cách mỉa mai:
-Trước kia không phải nhà anh rất lớn tiếng đấy sao? Sao lại thế này? Giờ trong lòng lại thiếu tự tin rồi hả? Lại bỗng co vòi rồi hả? Là cảm thấy Trần Kinh uy hiếp được nhà anh rồi sao?
Phương Uyển Kỳ hỏi lại mấy câu khiến Liêu Triết Du cứng họng không trả lời được.
Liêu Triết Du lúc trước quả thật là tự giữ thân phận nên không để việc này trong lòng.
Lúc trước Trần Kinh là nhân vật gì đâu? Cục trưởng ở một huyện thành nhỏ căn bản là không đáng nhắc tới việc có tồn tại hay không. Ban đầu căn bản là y không tin Phương Uyển Kỳ sẽ có quan hệ gì với một người như vậy, y cảm thấy đấy chỉ là chuyện bông đùa.
Nhưng trong vòng một năm nay, tốc độ trưởng thành của Trần Kinh quá là nhanh, ở Đức Cao, cái tên Trần Kinh bắt đầu liên tiếp xuất hiện, ngay cả Liêu Triết Du y cũng từng chạm mặt Trần Kinh vài lần.
Không thể không nói, Phương Uyển Kỳ hỏi vặn lại hoặc nhiều hoặc ít đã đánh trúng vài phần tâm tư của Liêu Triết Du.
Thấy Liêu Triết Du không phản bác được, Phương Uyển Kỳ chỉ tổ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Tình hình bản thân cô như thế nào, có thể nói là như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết trong lòng.
Cô và Trần Kinh thì có quan hệ gì đâu chứ? Một chút quan hệ đều không có, hơn nữa theo góc độ lý tính mà nói, dù cô và Trần Kinh có quan hệ đi nữa thì cũng có thể lâu dài được sao?
Vấn đề này trong lòng cô cũng không có đáp án.
Đối với Phương Uyển Kỳ mà nói, điều cô theo đuổi là cuộc sống độc lập, truy cầu một cuộc sống của riêng bản thân cô.
Nhưng trong thực tế, vừa chịu áp lực từ phía gia tộc lại còn đủ loại sự tình phiền nhiễu trong lòng, Phương Uyển Kỳ và Thẩm Tiểu Đồng tuy nói chuyện phiếm mà cũng có chút thất thần. Với sự từng trải của mình, cô có thể cảm giác được tiểu cô nương trước mặt này có chút kỳ lạ, luôn nói bóng nói gió để tìm hiểu về mối quan hệ giữa cô và Trần Kinh.
Cô thì thấy Trần Kinh diện mạo xấu xí, thật đúng là không nhìn ra điểm gì thu hút ở người này.
Nói đến Trần Kinh, thái độ của hắn với Phương Uyển Kỳ vẫn luôn khá bình thản, bình thường, thậm chí còn hơi có chút bài xích.
Nhưng rất lạ là khi Phương Uyển Kỳ ở cùng Trần Kinh, cô liền cảm giác là chính mình, không có chút nào áp lực. Hoàn toàn khác xa lúc cô gặp Liêu Triết Du, luôn lo lắng Liêu Triết Du lại sẽ nói gì làm cho cô buồn lòng khó xử... hay làm gì khiến cho cô thấy thừa thãi.
Còn khi ở cùng người nhà, cô lại sẽ lo lắng chuyện các anh chị em trong nhà nói này nói nọ bát nháo, lắm chuyện rườm rà khó mà rạch ròi nổi, cô không muốn sống cuộc sống như vậy, cô đã quen với cuộc sống tự do tự tại, hoàn toàn tự lập. Trần Kinh chỉ chợp mắt chốc lát, rốt cục cũng đã tỉnh, hắn vừa tỉnh dậy liền thấy Phương Uyển Kỳ và Thẩm Đồng đều có mặt, hắn ngáp một cái nói:
-Mấy giờ rồi? Chắc cũng không còn sớm nữa nhỉ?
Thẩm Tiểu Đồng nói:
-Này anh chủ nhiệm Trần, chị Phương đến chỗ anh đây làm khách mà anh lại nằm ngáy o..o... ngon lành, đúng là đãi khách không phải phép gì hết.
Trần Kinh xấu hổ cười cười đáp:
-Tôi thấy các cô đang nói chuyện nên liền chợp mắt chút thôi, hì hì ~ !
Trần Kinh cười khì, trông có vẻ hơi khờ.
Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng hừ bảo:
-Đúng rồi, Trần Kinh, khoản tiền lần trước em gửi anh đã nhận được chưa?
-Tiền? Tiền gì thế? Tiền lương à?
Trần Kinh nói.
-Trích phần trăm! Nghiệp vụ bên chỗ Tu Mai là do anh liên hệ được, theo lý nên theo tiêu chuẩn mà trích phần trăm cho anh, em đã chuyển khoản vào thẻ của anh rồi! Anh có thể mua lấy một chiếc xe.
-Có bao nhiêu tiền? Lại còn mua xe? Thế này có tính là phạm quy tắc không vậy?
Trần Kinh kinh ngạc nói.
-Không có nhiều tiền, chỉ một trăm ngàn tệ thôi! Cái gì mà vi phạm quy định chứ? Ý anh là em đang hối lộ chắc?
Phương Uyển Kỳ nhướng mày nói.
Đoạn cô lại khẽ chau mày lại, Trần Kinh tuy nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, về sau những chuyện như thế này hắn sẽ không làm nữa, chỗ tiền này tới tay quá dễ dàng, chung quy lại là không tốt lắm.
-Ý, em có ý tưởng này, mở một công ty thành viên ở Đức Cao chuyên về làm truyền thông và nghiệp vụ kinh doanh.
Phương Uyển Kỳ tiếp tục:
-Trước mắt, khối thị trường phía Đức Cao bên này vẫn để trống không ai làm, nhưng triển vọng của mảng thị trường này cũng rất lớn đấy!
Cô dừng một chút rồi lại nói:
-Tính toán một chút mà xem, cả một huyện Tu Mai năm nay có bao nhiêu hoạt động? Theo đó, bọn họ sẽ phải làm phim quảng cáo, chuyện này đối với chúng ta mà nói đều là rất thuận lợi để kiếm tiền đấy. Đức Cao không chỉ có mỗi huyện Tu Mai, thêm vào đó sau này sản nghiệp du lịch của Đức Cao phát triển còn cần tổ chức rất nhiều hoạt động, về sau có thể nói là không thiếu cơ hội kinh doanh.
Trần Kinh thản nhiên cười cười đáp:
-Chuyện này em cũng không cần trưng cầu ý kiến của anh làm gì! Bản thân em là bà chủ, thấy vừa ý mảng thị trường này có thể thâm nhập, loại công ty truyền thông này muốn mở công ty thành viên lại không cần đầu tư bao nhiêu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!
-Cái con người này, nói với anh vài lời, trưng cầu chút ý kiến mà cứ nghĩ đâu đâu, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến anh để bụng được đây?
Phương Uyển Kỳ có chút không vui.
Trần Kinh khẽ thở dài một hơi, hắn giờ hơi đâu mà đi lo những chuyện này? Trong đầu vừa nghĩ tới chuyện công việc đã thấy mơ hồ.
Vừa lúc đó, chuông di động đeo ngang hông của Trần Kinh lại vang lên không đúng lúc chút nào.
Trần Kinh móc điện thoại di động ra, nhìn qua số gọi đến rồi đứng dậy qua phòng bên nghe, vừa nghe máy thì tiếng Triệu Nhất Bình đã khe khẽ:
-Chủ nhiệm Trần, phía Lâm Tinh có chuyện rồi!
-Có chuyện? Chuyện gì?
Trần Kinh trong bụng bỗng chùng xuống.
-Công nhân viên chức gây rối, chặn cổng chính Ủy ban nhân dân huyện, trước mắt chúng ta đang điều động cảnh sát đến duy trì trật tự, nhưng lần này việc gây rối diễn ra trên quy mô quá lớn, nhất thời chúng ta vẫn chưa kiểm soát được tình hình... ...
Trần Kinh vội ngắt lời:
-Ông đích thân gọi ngay cho Phó Chủ tịch thành phố Lưu và bí thư Ngũ báo cáo lại thật chi tiết.
-Vâng, bọn tôi đã làm báo cáo, cũng không biết thái độ của Thành ủy đối với chuyện này ra sao, có đủ biện pháp khiến vụ này lắng xuống hay không.
Triệu Nhất Bình liền đáp.
-Các ông làm ăn kiểu gì vậy? Mấy hôm trước tôi đã điện cho ông nhắc nhở qua, bảo phải chú ý việc này...
Trần Kinh trong bụng sốt ruột khiến lúc nói chuyện thái độ cũng không ổn lắm.
Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được điểm này liền hít sâu một hơi, giọng nói chậm dần:
-Chủ tịch huyện, đồng chí Nhất Bình à, ông không nên gấp, sự tình luôn có biện pháp giải quyết cả. Bây giờ tôi sẽ qua bên bí thư ngay, có chuyện thì tôi sẽ liên hệ với ông bất cứ lúc nào, ông nhất định phải bình tĩnh!
Trần Kinh cúp điện thoại, trở lại phòng khách có chút áy náy xoa tay bảo với Phương Uyển Kỳ:
-Cũng chẳng còn cách nào, lại có chuyện rồi, làm thư ký cho lãnh đạo chính là như vậy, không tự chủ được!
Phương Uyển Kỳ xua xua tay nói:
-Con người anh chính là như vậy, mỗi lần có chút chuyện muốn nói với anh cũng chịu! Được rồi, anh đi lo chuyện quốc gia đại sự của nhà anh đi, em lại tâm sự với tiểu Đồng vậy, cứ yên tâm, đi đi rồi em đóng cửa cho!
Trần Kinh cũng không khách sáo thêm với Phương Uyển Kỳ nữa mà về phòng thay quần áo rồi xách túi xuống lầu bắt xe thẳng đến nhà Ngũ Đại Minh.
Hắn lại nhớ ra, Ngũ Đại Minh hai ngày này bị cảm, khẩu vị rất kém, lão lại thích ăn món đậu phụ Dương Kí, hắn lại chạy đến tiệm đậu phụ Dương Kí bên kia mua một hộp đậu phụ vị cay rồi mới ghé qua.
Ngồi trên xe, hắn hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi vù vù vào trong xe, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân hơi có chút bó tay hết cách với cục diện trước mắt, không thể không nói là xét từ mọi phương diện, sự trưởng thành của Trần Kinh đã sắp đến ngưỡng bão hòa rồi. Hiện tại trước mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy sương mù dày đặc, khó khăn chồng chất, còn nhiêu đó khó khăn giải quyết như thế nào, làm sao phá tan nỗi hoang mang thì hiện tại thật sự là nghĩ không ra phương pháp xử lý thích đáng.
Hắn có cảm giác sự tình ở Lâm Hà khả năng chỉ là bắt đầu, tiếp theo nhất định sẽ có những chuyện khác phát sinh. Việc này không khỏi khiến cho người ta cảm giác khó xử, mùa đông năm nay bất kể với Đức Cao hay là với Trần Kinh mà nói thì đều là một khảo nghiệm rất lớn.