Xí nghiệp máy kéo Lâm Tinh đã xảy ra chuyện, công nhân viên chức gây rối, yêu cầu chính quyền đốc thúc xí nghiệp trả tiền lương cho họ.
Năm nay xí nghiệp máy kéo không được tấp nập cho lắm, bởi vì đang trong quá trình cải cách nên cũng không được thuận lợi, thế cho nên năm nay sản xuất của toàn bộ xí nghiệp đều gặp vấn đề. Sản xuất có vấn đề, đường dây tiêu thụ lại không khả quan, hơn nữa, công tác thu hút đầu tư để cải tiến xí nghiệp máy kéo theo hình thức đầu tư cổ phần gặp khó khăn, hiệu suất và lợi nhuận của toàn bộ xí nghiệp theo đó cũng không tốt.
Kéo theo đó là việc khất nợ tiền lương công nhân đã thành quen.
Đến sáu tháng cuối năm, thì có một số công nhân xí nghiệp đã nửa năm không được phát tiền lương, mỗi tháng cũng chỉ được phát chút sinh hoạt phí.
Không có tiền lương, lại gần đến cuối năm, công nhân dĩ nhiên là kích động đòi lương, ngoài ra thì cũng không loại trừ khả năng có người kích động, đến nay rốt cục đã diễn biến thành một cuộc xung đột kịch liệt rồi.
Ngay trong đêm phát sinh xung đột, Thiệu Hồng Ngạn mò đến Lâm Giang các để gặp mấy tâm phúc năm đó y cài cắm ở Lâm Tinh.
Mà trong số này có cả phó quản đốc xí nghiệp máy kéo Lâm Tinh là Lâm Bân trong đó.
Mấy người nhìn thấy Thiệu Hồng Ngạn thì đều cung kính đứng dậy, miệng chào quản đốc Thiệu.
Thiệu Hồng Ngạn kiêu ngạo khoát tay một cái nói:
-Được rồi, tôi sớm không còn là quản đốc nữa rồi, hôm nay mọi người xem trọng tôi, tôi xin mời mọi người ăn bữa cơm, chúng ta cùng nhau tâm sự! Như thế mà thôi!
Phó quản đốc xí nghiệp máy kéo Lâm Tinh là Cao Căn Minh vội nói:
-Quản đốc Thiệu, trong lòng bọn tôi anh vẫn là quản đốc. Nói thật là không có anh ở xí nghiệp, cuộc sống của bọn tôi khổ sở rồi, nhất là công nhân viên chức bình thường lại càng khổ sở, tất cả mọi người đều rất nhớ anh!
Lâm Bân tiếp lời nói:
-Quả cũng không sai, thật sự là ai cũng nhớ đến anh. Năm đó lúc anh còn ở xưởng, hiệu suất và lợi nhuận của cũng ta đều rất khá, mọi người tết đến đều có tiền có quà, tất cả mọi người đều biết là anh chưa bao giờ bạc đãi công nhân, ha ha, giờ thì đời sống công nhân đã khổ sở đi nhiều!
Thiệu Hồng Ngạn thản nhiên cười cười, cũng không khách sáo nữa.
Trong ý thức của Thiệu Hồng Ngạn, lung lạc lòng người vô cùng quan trọng. Y cũng là kẻ đọc nhiều sách vở, biết từ xưa đến nay, đối phó với dân chúng bình thường là dễ dàng nhất.
Nhiều khi, chỉ cần một chút ân huệ nhỏ, bọn họ có khả năng sẽ vẫn ghi khắc trong lòng.
Thiệu Hồng Ngạn lúc ở xí nghiệp máy kéo tham lam như thế nào, dối trên lừa dưới ra sao, ương ngạnh đến đâu cũng mặc, chỉ có một điều y vẫn luôn kiên trì. Đó chính là phải phát lương cho công nhân viên chức, khiến công nhân viên chức có ưu thế về đãi ngộ phúc lợi.
Thiệu Hồng Ngạn có thể ngồi trên vị trí quản đốc xí nghiệp máy kéo nhiều năm như vậy, thủ đoạn này của y chính là đòn sát thủ.
Y am hiểu sâu nhân tính, hiểu rõ về công nhân viên chức xí nghiệp máy kéo mà mặc kệ xí nghiệp là làm ăn lời hay lỗ.
Bọn họ được đãi ngộ tốt về tiền lương, có thể diện với người thì đã cảm thấy lãnh đạo tốt, về phần lãnh đạo có tham hay không, có làm gì khuất tất hay không, những chuyện này quá xa vời với đời sống của bọn họ, họ hơi đâu mà quan tâm chứ?
Cũng giống như bây giờ, Thiệu Hồng Ngạn đi rồi, Lâm Tinh vừa rồi lại làm ăn không có khởi sắc, nói công nhân viên chức hoài niệm Thiệu Hồng Ngạn thì thực sự là chuyện lạ đời.
Ai nấy khen tặng không ngớt khiến tâm tình Thiệu Hồng Ngạn đã thoải mái hơn nhiều.
Gần đây y đang sắp xếp lại, rất nhiều chuyện tiến triển cũng rất thuận lợi. Điều này cũng làm cho trong lòng y rất vững vàng, không hề có cảm giác mất mát giống lúc mới rời khỏi xí nghiệp máy kéo
Không ở xí nghiệp máy kéo nữa thì đã sao? Thiệu Hồng Ngạn vẫn tin rằng mình có khả năng gây sóng gió ở Đức Cao này, y mất đi cái gì thì nhất định phải đòi về.
Vừa uống xong chầu rượu, Thiệu Hồng Ngạn mượn hơi men mà vung tay lên, chỉ đám thuộc cấp ngày xưa mà bảo:
-Các vị, chúng ta là cộng sự lâu năm, lão Thiệu tôi là ai các người đều biết. Nói thế này đi, nếu mọi người thấy không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn với tôi một tiếng, lão Thiệu tôi sẽ cho các người cơ hội mới.
Đi theo tôi thì không dám hứa hẹn, nhưng lương một năm một trăm ngàn thì tôi có thể cam đoan, thế nào? Mọi người ai có hứng thú không?
-Tôi có hứng thú, tôi có hứng thú!
Có mấy người đều tỏ thái độ, trong đó có người cảm xúc rất kích động, mượn rượu hưng phấn nói:
-Ở Lâm Tinh tôi đã chịu đủ rồi! Vẫn là ra ngoài làm ăn như Thiệu tổng làm người ta phải ngưỡng mộ, tiền của mình kiếm, cứ thoải mái vui vẻ mà tiêu, lại không cần quan tâm lời ra tiếng vào của kẻ khác...
Thiệu Hồng Ngạn cười ha ha, nói:
-Được Nhiếp Tinh tính là một, hôm khác chúng ta sẽ bàn kỹ những chuyện này, hôm nay mấy huynh đệ xưa gặp mặt, tôi thật sự là cao hứng, thật sự là hưng phấn....! Mọi người tiếp tục uống, hôm nay chúng ta không say không về...
-Không say không về!
Ai nấy đồng thanh phụ họa, không khí trên bàn rượu càng thêm kịch liệt, một vòng đấu rượu mới lại bắt đầu.
Cơm nước no nê, mọi người đều rời đi, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại mình Lâm Bân.
Dặn nhân viên phục vụ dọn hết rượu và thức ăn, nụ cười trên mặt Thiệu Hồng Ngạn dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc thật sự, ánh mắt say lờ đờ mông lung vừa rồi đã sớm biến mất không dấu tích...
-Quản đốc Thiệu, sao rồi? Có vấn đề gì không? Tôi cũng đã nói rồi, họ đều là cấp dưới cũ của anh, không có khả năng có vấn đề gì đâu. Vả lại, hiện tại Lâm Tinh đã thế này, ai cũng cảm giác mình ăn bữa hôm lo bữa mai, còn có người tin tưởng mà làm việc? Đều muốn tính đường lui cả!
Lâm Bân hạ giọng nói.
Thiệu Hồng Ngạn khóe miệng thản nhiên cười lạnh, nói:
-Lâm Bân, anh đừng tự tin thế. Thế đạo bây giờ, phải cẩn trọng mới lâu bền, hơi chút lơ là sơ suất thì có khi rước lấy tai hoạ ngập đầu ngay!
Lâm Bân kính phục gật đầu, nói:
-Quản đốc Thiệu nói đúng, tôi sẽ cẩn thận!
Y tiến đến bên tai Thiệu Hồng Ngạn, nói:
-Chuyện này mà làm ầm ĩ lên ắt cũng không nhỏ đâu. Đám công nhân này căn bản không cần làm gì nhiều, chỉ cần hơi khiêu khích một chút, châm mồi lửa là sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ. Phía Lâm Hà chắc là chịu không nổi áp lực rồi, phỏng chừng lúc này tin tức đã tới tay Thành ủy.
Thiệu Hồng Ngạn thở dài một hơi, nói:
-Đúng là làm bậy, lãnh đạo chẳng làm gì, để công nhân bình thường chịu khổ!
Thiệu Hồng Ngạn làm như ngày tận thế đến nơi, trông có vẻ rất cảm động, Lâm Bân cũng hơi kích động nói:
-Tình hình bên kia hình như không ầm ĩ nữa, tôi cũng đã nói rồi, Chu Phương Đình không thể dùng tiền để tác động, cứ tiêu tiền là hỏng chuyện, giờ xem ra tính toán của tôi không sai chút nào.
Thiệu Hồng Ngạn lim dim mắt nói:
-Vậy cũng không cần nói nữa, mội việc diễn tiến hơi xa rồi nhỉ!
-Đúng, đúng là hơi quá, là sai sót của tôi!
Lâm Bân lại nói:
-Quản đốc Thiệu, tôi có một chuyện không rõ, tại sao anh phải xui đám Nhiếp Tinh bọn họ rời xí nghiệp? Bây giờ là lúc dùng người , chúng ta phải thực hiện mục tiêu, không thể để người ta đi hết được.
Thiệu Hồng Ngạn thở dài nói:
-Có một số việc phải thả sợi dây dài mới mong câu được con cá lớn. Vấn đề Lâm Tinh chúng ta phải kiên nhẫn, có kiên nhẫn là bước đầu tiên, cứ mặc kệ nó tự loạn, không mấy nhân tố quan trọng thì sao mà tự loạn được?
Thiệu Hồng Ngạn dừng một chút, nói:
-Chúng ta phải làm được việc lúc cần loạn có thể loạn, lúc cần ổn thì có thể ổn định, đây mới là trọng điểm mà hiện tại anh phải nắm chắc.
Lâm Bân khẽ nhíu mày, nói:
-Quản đốc Thiệu, anh làm vậy có phải là cẩn thận hơi quá không? Mẹ nó chứ, cứ như tôi nghĩ thì chúng ta sẽ gây nhiễu loạn vài lần thật lớn, tạo áp lực mạnh mẽ lên Thành ủy, tôi xem bọn họ có trụ nổi hay không.
-Ha ha!
Thiệu Hồng Ngạn lạnh lùng cười, nói:
-Anh tưởng Ngũ Đại Minh đơn giản như vậy sao? Thay đổi cơ cấu của Lâm Tinh trước nay vẫn luôn là kế hoạch của lão Nếu động tác quá lớn, thái độ của y có khả năng sẽ càng kiên quyết. Chỉ cần lão có thái độ kiên quyết, thì thời điểm thay đổi toàn bộ cơ cấu Lâm Tinh đã đến, tới lúc đó mọi chuyện sẽ có thay đổi.
Nói ra thì không được dễ nghe cho lắm, tầng quản lý cố hữu hiện tại của Lâm Tinh có khả năng phải bỏ cũ thay mới đến 90%, tới lúc đó chúng ta chẳng còn lại gì cả thì làm thế nào thực hiện được kế hoạch đây?
-Cho nên...
Thiệu Hồng Ngạn kéo dài thanh âm,
-Chúng ta phải thả sợi dây dài để câu con cá lớn. Chúng ta phải tùy lúc mà hành động, nhưng lại không thể làm lớn quá, đây là kế làm đối phương mệt mỏi, cũng là kế sách gây tê liệt. Chỉ có như vậy, dần dà mới có thể có cơ hội chín muồi chờ chúng ta.
Thiệu Hồng Ngạn và Lâm Bân hai người mưu đồ bí mật, lặng yên không một tiếng động, Thiệu Hồng Ngạn rốt cục lại vươn xúc tu của y ra một lần nữa, lúc này đây, y tin rằng chính mình hoàn toàn có thể làm lại từ đầu (nguyên văn: Đông Sơn tái khởi).
...
Đã lâu lắm không đọc sách, Trần Kinh tự giam mình ở thư phòng, buộc lòng bình ổn tinh thần mà đọc sách.
Người tin vào Phật có cách nói “ buông bỏ”, Trần Kinh phát hiện mình thiếu thốn nhất đúng là điểm này.
Trong đầu luôn nghĩ đủ loại chuyện còn trong lòng luôn không bình tĩnh, bị đủ loại áp lực ép tới không thở nổi.
Ngũ Đại Minh đã phê bình Trần Kinh bốn chữ: "Hoang mang lo sợ!", bốn chữ này khiến Trần Kinh vô cùng hổ thẹn, mà bốn chữ này cũng làm cho hắn không thể không khắc sâu mà ngẫm lại chính mình.
Trong quyền sách mà Mã Bộ Bình đưa cho Trần Kinh có một câu đề tặng:
-Đạo lí đối nhân xử thế, ân tình ở đời, duy một chữ nên nắm chắc, đó chính là 'Lợi'
Còn có một câu: "Cái trí của kẻ làm quan hay làm người đều từ chỗ “ lợi ích” mà ra cả”.
Trần Kinh đọc được những lời này, trong lòng có chút xúc động, đích xác là cái đạo để giải quyết bất cứ chuyện gì đều có liên quan đến chữ “lợi”, chỉ cần nắm chắc một chữ này, cân bằng được lợi ích thì sự tình tự sẽ dễ dàng giải quyết được.
Lấy chuyện xí nghiệp máy kéo Lâm Tinh ra làm thí dụ, chuyện này nếu xét nguyên nhân một cách cẩn thận thì thật ra cũng chỉ là một chữ lợi.
Công nhân viên chức xí nghiệp gây rối, đơn giản cũng chỉ là vì bị nợ tiền lương, tất cả mọi người đều có tiền thì ai còn đi gây rối? Ngoài ra, còn có một phương diện quan trọng khác, chính là trong đám cán bộ thượng tầng của xí nghiệp máy kéo Lâm Tinh đã có điểm bất ổn về tâm lý.
Xí nghiệp thay đổi cơ chế quản lý, vấn đề phương hướng trước mắt cho đám cán bộ trung và cao tầng rất không rõ ràng, điều này cũng dẫn đến việc bọn họ căn bản cũng không quản việc, cũng không muốn ngăn việc công nhân viên chức gây rối.
Thậm chí, có thể còn có trường hợp cá biệt, một số cán bộ lãnh đạo còn có khả năng kích động công nhân gây rối nhằm gây áp lực lên chính quyền, có thể nói đây là quan điểm chung của toàn bộ xí nghiệp Lâm Tinh từ trên xuống dưới, với tình hình này sao có thể không sinh chuyện được?
Mà giải quyết chuyện này, quả thật đúng là chỉ có thể nghĩ cách từ góc độ lợi ích, liệu còn cách nào khác để ổn định lòng người trong giới cán bộ trung và cao tầng ở Đức Cao?
Trần Kinh hướng suy nghĩ theo chiều hướng đó liền cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại để tâm tình bình tĩnh đôi chút.
Cho dù tình hình có loạn thêm nữa thì tâm cũng không thể loạn, một khi trong lòng đã rối loạn thì sự việc liền không thể có cách giải quyết. Mà chỉ cần bình tĩnh thì trên đời còn có khó khăn nào là sự thật không giải quyết được đây?
Trong khoảnh khắc đó trong lòng Trần Kinh bỗng nhiên ngộ ra điều gì