Hình như lão Vương đột nhiên nổi giận, đập chén trà xuống, nói với con trai Vương Thành Trạch:
- Cá ở đây sao vậy? Câu cả nửa ngày chả được con nào. Con nói trong đầm này nhiều cá chép lắm mà, xem ra, trưa nay không có canh cá chép mà ăn rồi.
- Chắc hẳn chúng nấp hết dưới lá sen rồi, cần câu của chúng ta dây ngắn quá, không quăng được vào trong đó. Cha, nếu cha muốn ăn canh cá chép để con đi chuẩn bị canh cá chép cho cha.
Vương Thành Trạch rất cung kính nói.
- Đương nhiên là muốn ăn, kiếm con nào lớn lớn ấy, đúng là đáng ghét, cái cần câu này đúng là vô tích sự.
Lão Vương tức giận, khoát tay.
Tuy nhiên, đồng chí Cung Khai Hà không hé răng gì, ông biết, chắc hẳn mục đích lão Vương gọi mình đến đây đang dần lộ diện.
Cung Khai Hà đảo mắt. Tò mò nhìn Tiếu Thập Lục Muội, đang khéo léo rót trà cho lão Vương.
- Vâng!
Vương Thành Trạch gật đầu đứng dậy, chậm rãi tiến vào trong đầm. Cứ như vậy, rất bình tĩnh, bước trên mặt nước mà cứ như đi trên đường vậy. Cứ bước trên làn nước hơi gợn sóng tiến vào giữa đầm.
Trên bờ, con cháu Vương gia sớm đã nghẹn họng nhìn trân trối, cả đám đều há hốc miệng nhìn về phía đầm nước khó hiểu.
Tiếu Thập Lục Muội tay cầm chén trà, mắt nhìn chằm chằm Vương Thành Trạch đi trên mặt đầm, không hề có động tác nào. Cứ như một bức tượng sáp.
Khuôn mặt Cung Khai Hà luôn bình tĩnh lúc này khóe miệng hơi co giật. Ánh mắt lóe lên một tia kinh hãi rồi biến mất, chỉ còn lưu lại hào quang sáng quắc, giống như ánh mắt của một gã bảnh bao gặp được mỹ nữ vậy.
Nên biết, lần trước đồng chí Cung Khai Hà đến Vương gia cốc nhờ cứu lão Vương trong trận Tử Vong mê cung. Lúc đó Vương Thành Trạch tiếp ông ta. Mà lúc đó Vương Thành Trạch rất sợ lạnh, hai chân cứ để trong lồng sưởi ấm.
Lúc ấy Vương gia phái em trai của Vương Thành Trạch, Vương An Đông một cao thủ bát đẳng đỉnh. Theo cách nói của Vương gia thì cũng chẳng phải là cao thủ gì.
Lúc ấy đồng chí Cung Khai Hà vô cùng thất vọng. Nhưng cũng tin, vì sao? Nếu Vương gia còn có cao thủ không thể không phái đi cứu lão Vương được.
Trong thời điểm mấu chốt Vương gia không thể nào ngồi yên. Không thể ngờ là đồng chí lúc đó nhìn có vẻ yếu ớt lại là đại cao thủ ẩn núp. Kiểu đạp trên nước mà đi thế này không phải là cao thủ cấp cao sao?
Đồng chí Cung Khai Hà lập tức nghĩ đến một trong lục tôn của Trung Quốc Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn. Chắc hẳn, vị này cùng cấp bậc với đồng chí Vương Thành Trạch.
Chẳng qua, Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn trong giới Quốc thuật vang danh như sấm bên tai. Còn Vương Thành Trạch, chắc hẳn chỉ có mình người của Vương gia cốc là biết được ông ta.
Hơn nữa, từ vẻ mặt kinh hãi của người trong Vương gia cốc, chắc hẳn, từ trước đến nay Vương Thành Trạch chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình.
Bản lĩnh của Vương Thành Trạch cao hơn lão Vương rất nhiều. Loại người này chính là giả heo ăn thịt hổ đây mà.
Trong nháy mắt, Cung Khai Hà đã hiểu rõ.
Chắc hẳn, lão Vương bảo con mình thể hiện võ công, là muốn cảnh cáo mình và một số đồng chí đã có hành động người đi trà cũng lạnh.
Là đang cảnh cáo bọn họ, Vương gia cốc không phải là nơi các người có thể coi thường, nếu dám coi thường Vương gia cốc nhất định sẽ thua thê thảm.
Vì, cùng với lão Vương bị phế, địa vị của Vương gia cốc đối với tầng lãnh đạo trung tâm quốc gia và tầng lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A đương nhiên cũng giảm xuống.
Cái này, là chuyện thường tình. Anh không có năng lực thì dựa vào cái gì mà muốn người ta tôn trọng anh. Ánh mắt người ta ai nấy cũng sáng như tuyết, người ta không thể nào đi tôn trọng một người năng lực kém hơn mình.
Cung Khai Hà trong lòng xấu hổ, tự nhủ may mà mình tương đối cẩn thận. Vừa nãy nếu làm ra vẻ cao giá kiếm cớ không đến chắc hẳn sẽ mất đi vị thần hộ mệnh bí mật Vương gia này.
Đối với Tổ đặc nhiệm A mà nói là một tổn thất không thể đo lường được. Sự kiện lần này, cũng chính là tiếng chuông cảnh báo đồng chí Cung Khai Hà.
Bất cứ lúc nào cũng không thể tự cao tự đại, đối nhân xử thế phải khiêm tốn, phải tôn trọng người khác, phải làm quan khiêm tốn, bằng không sẽ phải trả giá nghiêm trọng và thê thảm.
Vương Thành Trạch đến giữa đám lá sen đột nhiên vỗ vài mặt nước. Bạch một tiếng, nước văng cao lên 1 mét, một con cá chép màu đỏ nặng 5 kg đang giãy dụa trên không trung.
Vương Thành Trạch lại vẫy tay một cái, con cá kia bèn nghe lời bay vào bàn tay ông ta. Vẻ mặt của Vương Thành Trạch vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ông ta bình tĩnh trở về bờ, đưa con cá cho một thanh niên sau đó ngồi xuống ghế trúc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cung Khai Hà hiện tai chỉ còn cảm thấy kinh hải, chiêu thức dùng tay không bắt cá ấy quá thành thạo.
Ngay cả sắc mặt của Vương An Đông chú của Vương Nhân Bàng cũng có chút quái dị. Kỳ thực, Vương gia lớn như vậy, bên trong cũng có một chút gút mắc.
Chẳng hạn, Vương gia cốc do ai cầm lái, lúc trước mọi người thấy Vương Thành Trạch bộ dạng như người bệnh, nếu định ông ta làm người cầm lái, nhiều anh em trong Vương gia sẽ không phục. Tuy nhiên, giờ phút này, chắc hẳn trong lòng mọi người đã không còn hai chữ
"không phục" nữa.
Lão Vương một mũi tên trúng hai con chim.
Vừa khiến cho đồng chí Cung Khai Hà hiểu rõ thần uy của Vương gia cốc không gì có thể thay thế. Cũng vừa để cho mấy đứa con của mình hiểu rõ, cao thủ chân chính là người cao thâm không lộ mặt.
- Haha, trưa nay có món cá để ăn rồi.
Lão Vương thản nhiên cười cười, vung tay lên nói,
- Cung tướng quân, anh đem cuộn băng này về xem, tốt nhất là đừng quên.
Tôi biết anh bận rộn, anh về trước đi. Con cá chép này, anh đem về cách thủy. Cá chép nuôi trong đầm nhà tôi, cũng được coi là món ngon đấy, anh cứ yên tâm đem về nếm thử.
Cung Khai Hà vội vàng ra khỏi vương gia cốc, cũng chẳng kịp ăn trưa. Chạy thẳng về tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, vừa về đến văn phòng đã mở băng ghi hình.
Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng đập bàn thình thịch, còn có cả tiếng gầm giận dữ:
- Mày là cái thứ hỗn láo!
Không lâu sau, Lý Khiếu Phong cũng tới rồi.Xem băng ghi hình xong, phản ứng rất kịch liệt, Cung Khai Hà hét to:
- Nhẹ tay một chút lão Lý, đừng có đập gãy bàn tôi.
- Không nhẹ được, tôi phải xả cơn giận! Bằng không, tôi lo tay mình sẽ bị con rùa Cố Hoài Hưng này làm chết khô mất!
Lý Khiếu Phong nói.
- Lão Lý, ông nói thử xem, Vương Thành Trạch đã đạt đến trình tự nào?
Cung Khai Hà đứng lên rót cho Lý Khiếu Phong chén trà, nói.
- Theo như những gì anh kể, chắc hẳn cũng ngang ngửa Phí Thanh Sơn. Vì, việc đi trên nước, nghe Diệp Phàm nói Phí Thanh Sơn cũng đã từng làm.
Diệp Phàm cao thủ cửu đẳng tầng hai này cũng có thể đi trên nước, nhưng nước sẽ ướt đến mắt cá chân. Còn Phí Thanh Sơn chân cũng sẽ ướt, nhưng chỉ hơi ướt khoảng 3cm.
Tôi nghĩ, chân của Vương Thành Trạch không thể hoàn toàn không ướt, anh có nhìn cẩn thận không? Nếu Vương Thành Trạch chân mà không ướt, Phí Thanh Sơn nói là, đó chính là phong phạm của siêu cao thủ thập đẳng.
Lý Khiếu Phong uống ngụm trà, nói.
- Giày có ướt, khoảng 3cm gì đó. Chắc hẳn cũng ngang ngửa Phí Thanh Sơn, cửu đẳng đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới cao thủ thập đẳng.
Cung Khai Hà nói.
- Haha, tái ông mất ngựa biết vui hay buồn, Vương Nhân Bàng bị một chút đòn hiểm, nhưng lại tìm cho chúng ta một siêu cao thủ. Tôi thấy, ngọc bài lão Vương trả lại trở về với Vương gia cốc rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý Khiếu Phong mỉm cười, vẻ mặt thoải mái.
Ngọc bài chứng minh thân phận của Tổ đặc nhiệm A được chia làm năm loại ngọc, vàng, bạc, đồng, thiết. Nghe nói vương bài ngọc có ba mảnh, một mảnh trong tay thủ trưởng số 1, một mảnh khác trong tay Cung Khai Hà. Trước kia một mảnh trong tay lão Vương.
Tuy nhiên, vì lão Vương đã bị phế, nên mảnh ngọc này được lão Vương trả về cho Tổ đặc nhiệm A.
Vốn Cung Khai Hà luôn suy xét không biết nên đề nghị Chủ tịch đưa tấm ngọc bài này cho Diệp Phàm không. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn chưa hạ quyết tâm.
Dù sao, đây cũng không chỉ là mảnh ngọc bài chứng minh thân phận, mà nó còn tượng trưng cho quyền lực. Nó có quyền lực tuyệt đối ở Tổ đặc nhiệm A.
Thậm chí, nó có quyền trực tiếp hạ lệnh bắn chết một Tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A trước rồi bổ sung giấy tờ giải thích sau. Quyền lực này quá lớn, lớn đến nỗi làm người ta kinh sợ.
Đương nhiên, quyền lực song hành với nghĩa vụ. Ngọc bài chứng minh thân phận này cũng giống như Thượng Phương bảo kiếm thời hiện đại.
Hơn nữa, đây không những chứng minh thân phạn, mà còn tượng trưng cho cấp bậc chức vụ trong Tổ đặc nhiệm A. Còn một điều nữa, nó cũng chính là một tấm chi phiếu thông dụng trên toàn cầu.
- Chỉ sợ người ta không chịu nhận thôi, hiện giờ xảy ra việc này, đúng là hao tâm tổn trí mà...
Cung Khai Hà day trán, thở dài.
- Nghe Tiếu Thập Lục Muội nói băng này do Diệp Phàm đưa cho cô ấy?
Lý Khiếu Phong đột nhiên cười quỷ dị, hỏi.
- Ừ, người này, không ngờ còn dám giở trò với tôi, thật là đáng đánh mông mà!
Cung Khai Hà đột nhiên hừ một tiếng.
- Ừ.
Lý Khiếu Phong cũng là gật gật đầu, nói,
- Xem ra, đồng chí Tiểu Cung anh sớm nghĩ sẵn trong đầu rồi. Diệp Phàm vẫn còn non quá, nghĩ là bố trí cao minh, nhưng, vẫn rơi vào trong tay anh, con mồi có giảo hoạt cũng chẳng thoát khỏi bàn tay của thợ săn giỏi.
- Cũng chưa chắc, chuyện của Vương Nhân Bàng chắc hẳn là nó muốn mượn tay chúng ta vì mục đích khác.
Cung Khai Hà lắc đầu nói.
- Kỳ thực có thể hiểu được, anh nghĩ, Tạ Thắng Cường là ai? Hơn nữa, lần này bị thương là con của Tạ Thắng Cường.
Nghe nói, ngay cả con trai của Tiếu Thiết Phong, Tiếu Hàn Xung cũng bị thương. Vương Nhân Bàng này đúng là đồ ba gai, còn hơn cả Diệp Phàm nữa.
Tức giận thì tức giận, nhưng sao chọc giận nhiều đối thủ mạnh đến vậy. Đối diện với những tai to mặt lớn trong nội các Chính phủ và quân đội, Diệp Phàm chắc hẳn cũng có chút bất đắc dĩ, nên mới nghĩ tới Vương gia.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Lão Lý, lần này không giống vậy.
Cung Khai Hà nói.