- Không giống, là sao?
Lý Khiếu Phong bộ dạng có chút hoài nghi nhìn Cung Khai Hà.
- Lần này chắc chắn không giống vậy, Diệp Phàm có quyền trực tiếp hạ lệnh thả Vương Nhân Bàng,
Cung Khai Hà nói.
- Sao có thể? Dù nó có là Chủ nhiệm phòng Đốc tra, còn kiêm Phó chủ nhiệm bên kia, nhưng phân lượng quá nhẹ trong mắt Tạ Thắng Cường.
Trừ phi mượn tay người khác, bằng không, sao nó có thể dàn xếp được Tạ Thắng Cường. Chẳng hạn như đồng chí Tiếu Thiết Phong dù nói không ra tay, ngay cả con trai bị thương cũng không báo cảnh sát.
Nhưng, Tiếu không ra tay, không có nghĩa Tạ không ra tay. Khi cảnh sát điều tra không phải cũng hỏi Tiếu Hàn Xung. Vậy không phải là cũng có dính líu vào sao?
Lão Lý nói.
- Tôi cũng trong lúc vô ý nghe Chủ nhiệm Đường nói, lần này đồng chí Thiên Thông có việc gấp xin nghỉ. Cho nên, vấn đề bảo vệ khách Châu Phi lần này do Diệp Phàm toàn quyền phụ trách.
Hơn nữa, Chủ nhiệm Diền còn yêu cầu bên chúng ta phái vài đội viên hỗ trợ công tác cho Diệp Phàm.
Tuy nhiên, lão Lý anh cũng biết, bên chúng ta còn có gì chứ? Người ta nói một củ cải một cái hố, chúng ta bên này sắp một củ cải phải trám năm, sáu cái hố rồi.
Nhân tài khó kiếm lắm.
Cung Khai Hà nhíu mày nói. Hiện trạng của Tổ đặc nhiệm A, thực sự làm ông ta lo lắng.
- Cho nên, anh định lôi kéo người đúng không?
Lý Khiếu Phong nói.
- Không lôi kéo có thể sao, nhưng, lúc đó tôi có đề nghị với nó là đồng chí Vương Nhân Bàng cũng không tệ. Hơn nữa, quan hệ của cậu ta với Diệp Phàm cũng tốt, hai người phối hợp tương đối ăn ý.
Trong trận Tử Vong mê cung, hai người đã liên kết hẹ được không ít đối thủ. Cửu đẳng cũng bị họ giết vài người.
Người khác Vương Nhân Bàng có thể không nể mặt, nhưng Diệp Phàm thì chắc chắn cậu ta sẽ gật đầu.
Cung Khai Hà nói, trên mặt lộ nụ cười quỷ dị.
- Anh đúng là giảo hoạt, Vương Nhân Bàng không muốn gia nhập quân đội, anh bèn ra tay từ Diệp Phàm. Chắc chắn mục đích của anh không dừng lại ở đó?
Lý Khiếu Phong gõ gõ ngón tay, cười nói.
- Haha, Vương Nhân Bàng là một hạt giống tốt. Nếu cậu ta đồng ý vào quân đội, vậy thì quá tốt. Còn trẻ vậy mà đã là cao thủ bát đẳng tầng hai, nhân tài khó kiếm.
Lão Lý, tôi chẳng có chút ý đồ riêng đâu.
Bằng không, đồng chí Diệp Phàm đã mắng tôi đánh anh em của nó rồi. Lần trước không phải vì chuyện này mà đã gây sức ép với Lỗ Tiến sao? Haizz, đồng chí Lỗ Tiến...
Cung Khai Hà lại thở dài.
- Lỗ Tiến không xuống thì sao anh lên chức được, kể ra cơ hội này cũng do Diệp Phàm tạo ra. Anh phải cảm ơn nó mới đúng.
Lý Khiếu Phong chẳng có cảm tình với Lỗ Tiến nên nói thẳng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đừng nói vậy, nếu truyền đến tai đồng chí Lỗ Tiến người ta sẽ bực mình lắm.
Cung Khai Hà nói.
- Buồn thì cứ để hắn buồn, lòng tư lợi nặng quá. Quá ham mê quyền lực nên mới có kết quả như vậy. Diệp Phàm có đụng chạm gì đến hắn, vậy mà áp chế người ta không còn đường phản kích.
Lẽ nào có thể để cho Lỗ Tiến tùy tiện bắt chẹt à. Đổi lại là người khác còn được, nhưng Diệp Phàm là ai chứ. Người ta có năng lực, hơn nữa, còn có thêm một đoàn những anh em trẻ tuổi có năng lực bên cạnh.
Không cần nói ai khác, ngay Lý Khiếu Phong tôi còn phải hâm mộ nó. Cái này, tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi. Đây không phải là do Diệp Phàm may mắn.
Mà do sức hấp dẫn của nó khiến cho mọi người thích ở cạnh nó. Chẳng cần nói ai xa, bản thân lão già tôi sắp xuống mồ mà còn thích nó đây này.
Lý Khiếu Phong nói.
- Lão Lý, việc của Vương Nhân Bàng, có phải ông nên đi một chuyến không?
Cung Khai Hà đổi đề tài.
- Tôi biết anh kêu tôi đến đây chả có gì tốt mà, số tôi là cái chân chạy việc.
Lý Khiếu Phong tức giận hừ nói.
- Không có cách nào khác, ông cũng biết, Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể dính vào việc địa phương.
Cung Khai Hà nói.
- Anh sợ đắc tội với người ta, lão già tôi không sợ, dù sao cũng về hưu rồi.
Lý Khiếu Phong châm chọc Cung Khai Hà.
- Đương nhiên cũng có một chút, dù sao cũng là hai người Tạ Thắng Cường và Tiếu Thiết Đỉnh. Tình hình của chúng ta anh còn không rõ hay sao?
Tạ Thắng Cường không biết rõ về Tổ đặc nhiệm A, nhưng Tiếu Thiết Đỉnh chắc chắn có biết một chút. Chúng ta với quân đội đôi khi có chút gút mắc nhỏ.
Cái này, địa vị đặc biệt của chúng ta chắc chắn khó tránh khỏi. Ông xem, Tổ đặc nhiệm A chúng ta ở nước cộng hòa này rốt cuộc đóng vai trò gì?
Nếu bàn về sở hữu thực sự thì ngay bản thân tôi cũng chả hiểu. Ông nói chúng ta có thuộc hệ thống quân đội không? Hình như không phải là hoàn toàn.
Chính ủy ban quân giới cũng không quản được chúng ta. Ông muốn nói chúng ta không thuộc hệ thống quân đội à?
Chức danh, cấp bậc cùng với hệ thống quản lý của chúng ta đều thiết lập theo yêu cầu quân đội, hơn nữa còn nghiêm khắc hơn. Nếu nói chúng ta thuộc hệ thống chính phủ, cũng không đúng.
Đảo qua đảo lại, chúng ta là một hệ thống độc lập. Quân đội cũng chiếm một chút, địa phương cũng chiếm một chút. Hễ là an toàn quốc gia đại sự chúng ta đều quản được.
Kết quả là thế nào, mất lòng nhiều phía. Nhóm tai to mặt lớn bên quân đội phê bình chúng ta, đầu sỏ bên chính phủ cũng phê bình chúng ta.
Chúng ta thành cái gì chứ, toàn bị ức hiếp. Lão Lý à, muốn sinh tồn cũng khổ lắm.
Cung Khai Hà kể khổ.
- Hahaha, như vậy không phải rất tốt sao? Chả có ai quản được chúng ta, nhưng ai cũng có thể quản chúng ta.
Còn chúng ta à, cũng có thể nhúng tay vào chuyện của họ. Anh thử nói xem, theo kỷ luật của tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể nhúng tay vào việc của bên chính phủ.
Nhưng, có một số việc không phải có dính đến chính phủ, không phải chúng ta vẫn có thể nhúng tay sao? Được rồi, không nói nữa, Đồng chí Khai Hà, anh nói đi.
Chuyện Vương Nhân Bàng xử lý ra sao? Anh muốn chỉ huy gậy đi hướng nào, cái chân chạy việc này đi theo là được.
Lý Khiếu Phong nói.
- Việc này, ban đầu Vương Nhân Bàng đánh người là không đúng. Tuy nhiên, sau đó lại bị người của Cục công an đối xử không công bằng.
Đổi lại là người dân bình thường coi như xui xẻo rồi. Nhưng, Vương Nhân Bàng thân phận khác. Hôm nay, lão Vương bảo Vương Thành Trạch lộ võ lực, đây là đang cảnh báo Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Nếu chúng ta mặc kệ, bọn họ mà tự động thủ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn.
Cung Khai Hà buồn bực nói.
- Ờ, Vương gia ngoại trừ Tổ đặc nhiệm A chúng ta thì chỉ là một gia đình bình thường. Chúng ta không ra tay họ có cách gì yêu cầu Cục công an thả người chứ. Cố Hoài Hưng kia cũng đúng thật là.
Lý Khiếu Phong thân mình chấn động, hai mắt đăm đăm, ngây dại.
- Sao vậy lão Lý, có phải có chỗ nào không thoải mái không?
Cung Khai Hà ân cần hỏi han. Đối với lão Lý các đồng chí trong Tổ đặc nhiệm A ai nấy đều tôn trọng.
Người ta đã về hưu mà lúc nào cũng phải bận rộn vì chuyện của Tổ đặc nhiệm A, Tổ đặc nhiệm A xảy ra chuyện gì ông cũng ra tay, vì ông về hưu rồi nên cũng danh chính ngôn thuận hơn.
- Thằng nhóc, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Lý Khiếu Phong đột nhiên đập bàn, Cung Khai Hà nghiến răng nói:
- Lão Lý, ông nhẹ tay một chút không được à? Cái bàn này, xem ra, lại phải thay rồi.
- Haha, ngại quá, đột nhiên nghĩ ra một việc, nên hơi kích động.
Lý Khiếu Phong nói.
- Có chuyện gì mà vui vậy? Có thể tiết lộ được không?
Cung Khai Hà không còn đau lòng vì cái bàn của mình nữa, hứng trí nói.
- Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Diệp Phàm phải mượn tay anh với tôi, mục tiêu của nó chính là Cố Hoài Hưng.
Lý lão cười nói.
- Cố Hoài Hưng chọc nó, không thể nào, chẳng phải chỉ là một Cục phó cục công an thành phố sao? Nếu nói về cấp bậc chỉ là cấp Phó giám đốc sở, còn chẳng bằng Diệp Phàm. Diệp Phàm muốn chỉnh hắn không phải chỉ cần 1 tay sao?
Cung Khai Hà có chút không hiểu.
- Anh không hiểu là bình thường, trước kia khi Tiểu Trấn còn tại chức. Haizz...
Lý Khiếu Phong nhớ đến Thủ lĩnh Trấn Đông Hải đã quy thiên của Tổ đặc nhiệm A, trong lòng lập tức chua xót. Đôi mắt hơi đỏ, vì, tình cảm hai người khá tốt đẹp.
- Lão Lý, người đã đi rồi. Được rồi, không nói nữa. Việc này, vẫn phải phiền lão Lý đi tìm Bí thư Phí một chuyến thôi.
Cung Khai Hà nói.
- Được rồi.
Lý Khiếu Phong gật gật đầu, nói:
- Tiểu Cung, anh nói, Vương Thành Trạch có chịu nhận tấm bạch ngọc không?
- Trước kia chắc hẳn đã không, bằng không, ông ta sớm đã sớm thể hiện vũ lực rồi. Nhưng, lần này, chắc là bị kích thích.
Con trai bị đánh như vậy, hơn nữa, còn bị cán bộ chính phủ sai khiến đánh đập, làm Vương Thành Trạch thấy được hiện trạng.
Nếu như ông ta không chen thân vào Tổ đặc nhiệm A chúng ta, sau này xảy ra việc như vậy, nếu lão Vương thăng tiên thì Vương gia còn uy lực gì nữa?
Chẳng lẽ lại tự tay đánh cho Cố Hoài Hưng tàn phế, rồi đánh nhà họ Tạ sao. Tôi cảm thấy, lão Vương cũng nhìn thấy được điểm này.
Người đi trà lạnh, lão Vương còn chúng ta còn để ý hương khói. Nếu lão Vương mất, lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A đổi người, hậu bối của Vương gia chắc hẳn đến lúc đó có đến đây chúng ta cũng không biết.
Cho nên, tôi cảm thấy tám phần là Vương Thành Trạch có ý này rồi. Cái này, cũng là ý của lão Vương, cho nên, chuyện Vương Nhân Bàng phải làm sao cho đẹp một chút.
Cố Hoài Hưng có thể cấu thành tội tra tấn bức cung, cố ý gây thương tích nghiêm trọng cho người bị tình nghi. Đây là điển hình của tội lợi dụng chức quyền.
Phải bắt hắn, để bên Kiểm sát ra tay sao cho thích hợp. Muốn lấy lòng Vương gia thì phải ra tay thật nặng.
Những người có liên can đều bắt hết. Hơn nữa, còn phải chỉnh nhà họ Tạ một chút. Họ cũng quá đáng quá.
Cung Khai Hà nói.
- Chi bằng trực tiếp tìm chủ tịch?
Lão Lý nói.
- Không ổn, Chủ tịch buổi chiều còn phải gặp khách nữa. Bận rộn lắm, chút chuyện nhỏ đừng làm phiền ông ấy. Còn chuyện Vương Thành Trạch của Vương gia, đợi qua đợt bận rộn này chúng ta lập tức đề nghị.
Hơn nữa, trao quyền miếng ngọc của Tổ đặc nhiệm A phải thông qua thảo luận của các đầu sỏ cửu thường mới được. Cho nên, chúng ta không sợ họ biết chuyện của lão Vương.
Chúng ta không thể kéo dài, sợ Vương gia tức giận sẽ rắc rối. Để bọn họ tự động thủ giải quyết vấn đề sẽ trở nên lớn hơn. Đến lúc đó. Ông nói, chúng ta có còn nắm giữ được Vương gia nữa không?
Nắm không được mà lại không thể không nắm, vấn đề sẽ nghiêm trọng đúng không? Hơn nữa, muốn mời Vương Thành Trạch gia nhập Tổ đặc nhiệm A chắc hẳn sẽ chẳng còn đất diễn nữa.
Cho nên, chuyện của Vương Nhân Bàng phải giải quyết thật nhanh chóng. Ông nói rõ với Bí thư Phí, tốt nhất là lập tức động thủ. Tin chắc Bí thư Phí sẽ hiểu được tình hình đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A chúng ta
Cung Khai Hà nói.
Lý Khiếu Phong gật đầu, cầm tài liệu có liên quan nhanh chóng bước đi.
Hai giờ chiều, sân bay vô cùng náo nhiệt. Các em học sinh đáng yêu cầm vòng hoa.
Đám Diệp Phàm ai nấy cũng giương đôi mắt sói chăm chú nhìn mọi việc, Diệp Phàm đứng sau Chủ tịch Đường, nếu như xảy ra chuyện gì khác thường, Diệp Phàm phải dùng thân mình che chắn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng tin, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Vì, đôi mắt ưng không hề phát hiện điều gì dị thường.
Lão Lý nhẹ nhàng tiến vào cửa sau đến văn phòng của Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn một trong những đầu sỏ Cửu thường của nước cộng hòa.