Quân Tri Hiểu

Chương 8

Năm Long Đức thứ Mười bốn, tháng Mười, Uy Viễn tướng quân Triệu Huyền Ảnh chiến công hiển hách bình định xong quân phiến loạn Đột Quyết ở phía Tây, khải hoàn hồi triều.

Tháng Mười Một, hoàng thái tử Lý Xương Hoa bị ám sát, thích khách dưới sự nghiêm hình bức cung đã thú nhận kẻ chủ mưu chính là Uy Viễn tướng quân Triệu Huyền Ảnh.

Long nhan phẫn nộ, giao trọng trách cho Hình bộ nghiêm tra. Nửa tháng sau, chứng cứ Triệu tướng quân thông đồng quân địch phản quốc, ám sát thái tử, chống lại hoàng đế bày la liệt vô kể ra trước triều đình. Ngay sau đó, một đạo thánh chỉ ban ra, tài sản tịch thu, cả nhà bị chém.

Cả nhà già trẻ của Triệu phủ bị giam giữ hơn nửa tháng trong thiên lao, khi thấy lại ánh mặt trời thì cũng chính là ngày hồn phách phải xuống hoàng tuyền.

Hôm ấy là mùng Tám tháng Chạp, tuyết lớn ào ã rơi. Bách tính trong kinh thành uống xong chén cháo Tịch Bát đã ùn ùn đổ đến ngoài cửa Chính Đức. Người một đời trung lương, quân địch vừa thoáng nghe tiếng đã sợ đến mất mật, trong sự nức nở khôn xiết của mọi người, đầu rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ sẫm lớp tuyết phủ dày.

Trong bảy mươi nhân khẩu bị trảm thủ, lại không thấy người thiếp mà ông sủng ái nhất, Thẩm Mộng Điệp.

Kẻ tẩm liệm cũng không tìm thấy thi thể của nàng, chỉ có vài người biết được, nàng đã bị vứt vào hầm độc xà, chết trong thét gào đau đớn, không còn lại thi thể.

Cũng không hề thấy đứa con duy nhất của Triệu gia. Dẫu cho đã dùng hết mọi cực hình trên người Thẩm Mộng Điệp, dày vò nàng đến nỗi không còn nhận ra nhân dạng, thậm chí khi bầy độc xà lúc nhúc cấu xé, nàng cũng không hề nói ra rằng hài tử ở đâu.

Vào đầu mùa xuân kế tiếp, khi băng đã tan hết trên mặt hồ tịch mịch của Triệu phủ, y phục rách nát của tiểu công tử Triệu gia nổi lên. Còn thi thể, có lẽ đã bị bầy cá dưới lớp băng cắn rỉa cho đến không còn lại gì.

Năm ấy, Thẩm Yên Thanh sáu tuổi. Một tiểu hài tử sáu tuổi cũng đã có thể nhớ được rất nhiều chuyện.

Đã có một quãng thời gian suốt nửa năm, Thẩm Yên Thanh ngay cả ngủ cũng không dám, sợ bóng tối, sợ rắn. Sở Anh hàng đêm ôm y ngủ cùng, mới có thể khiến hài tử sợ hãi đến cùng cực kia có được bình an trong chốc lát.

Năm ấy, Sở Anh mười lăm tuổi, đã là một thiếu niên tài năng hiển hách. Khi hắn áp giải phạm nhân Triệu gia đi qua ngõ sau phủ Tướng quân, Thẩm Mộng Điệp – đã hoảng hốt đến nỗi không còn lựa chọn nào khác – đem hài tử đã bị điểm á huyệt lúng túng run rẩy đưa đến trước mặt hắn. Mỹ mục nàng ngấn nước, chẳng nói chẳng rằng đã quì sụp dưới chân hắn, dập đầu xuống nền đá lạnh lẽo dưới mặt đất. Trên trán, máu tươi rỉ xuống, cánh hồ điệp đỏ sẫm trong nháy mắt đã rách toang da thịt.

Một mẫu thân đã dồn đến đường cùng, quỳ sụp xuống trước mặt một kẻ lạ không hề quen biết mà giao phó giọt máu cuối cùng của Triệu gia.

May mà trời cao không bạc đãi nàng. Khi bị quan binh lôi đi, nàng ngoái nhìn lại hài tử đang được thiếu niên kia ôm lấy, bay vụt qua khỏi bờ tường, chỉ trong thoáng chốc không còn tung tích.

Thẩm Yên Thanh từng hỏi Sở Anh, rằng vì sao hắn lại muốn mạo hiểm lớn đến nhường ấy mà thu dưỡng một nghiệt tử của tội thần như y. Sở Anh năm ấy hai mươi tuổi mỉm cười vỗ về đầu y mà nói: “Người đã đem cả tính mạng ra hiến dâng, ta sẽ không phụ bạc niềm tin của người.”

Người phụ nữ trông nhu nhược mỏng manh đến thế, lại giấu trong mình sự sắt đá kiên cường, khiến hắn phải tin rằng nếu khi ấy không đáp ứng nàng, nàng sẽ lập tức dập đầu đến chết trước mặt mình.

Khi ấy, thiếu niên mười lăm tuổi như hắn không thể nào ý thức được rằng sự huy hoàng của phủ tướng quân lại có kết cuộc như thế. Hắn thậm chí còn huênh hoang ngông cuồng mà dẫn tiểu công tử bé nhỏ xâm nhập vào Hình bộ vào ban đêm, vọng tưởng sẽ cứuThẩm Mộng Điệp ra ngoài, nhưng lại khiến Thẩm Yên Thanh phải tận mắn nhìn thấy thảm cảnh khi sinh mẫu mình bị bầy rắn cắn xé đến chết.

Sở Anh có hối cũng không còn kịp nữa. Hắn bèn dẫn Thẩm Yên Thanh trốn đến nơi quan ngoại xa xôi. Lúc trở lại kinh thành, hắn lại đỗ hạng đầu danh Nhất giáp, được ngự bút khâm điểm. Sở Anh vào triều làm quan, mang theo một tiểu đồng tử tuấn tú nhu thuận đến kinh thành, an cư lạc nghiệp.

Sáu năm sau, Thành đế Lý Tu băng hà. Thái tử Lý Minh Cẩn kế vị. Mùng một tháng Giêng, sửa niên hiệu thành Tuyên Cảnh. Lý Dung Đình bị phế làm thứ dân, phải lưu vong ở viễn cương. Binh bộ thượng thư Sở Anh từ quan quy ẩn, không còn biết tung tích. Triều thần sau một cơn rúng động cũng đã bình lặng trở lại.

Mùa xuân năm Tuyên Cảnh thứ Sáu, Kỳ Nguyệt tộc xâm lấn Trung Nguyên. Tĩnh vương Lý Chiêu Đường lãnh binh bình loạn, phòng tuyến kinh thành bị bỏ trống. Lý Dung Đình khởi binh ở Lũng Châu, thoắt chốc đã đánh bại kinh thành, tự tay mình chém thủ cấp Lý Minh Cẩn, đăng cơ xưng đế, sửa niên hiệu thành Vĩnh Triệu. Y cải tổ lại triều chế, chiêu nạp hiền tài, trang chỉnh non sông. Toàn bộ triều đình lẫn nhân gian đều một lòng ca tụng, lại có kẻ nói phong thanh đâu đó: “Sở nan triệu” tiên sinh mà năm xưa vô cùng ngạo mạn khinh cuồng, không phục quân quyền đã hồi kinh, để tân đế trọng dụng.

Thẩm Yên Thanh ôm lấy gối mình, ngồi ở một góc giường. Ngữ khí y đạm nhiên, dường như xem đó là chuyện không liên quan đến mình, mang chuyện cũ của mười bảy năm trước kể qua một cách hững hờ. Ánh nến lay động, phủ lên đôi gò má nhợt nhạt một vầng sáng ấm áp. Đôi đồng tử buồn bã ngẩn ra, không chút thần sắc. Cả người y như thể một pho tượng gỗ trơ ra không hề nhúc nhích, cứ lui vào một góc, không khí nặng nề.

Sở Phong Ngâm cầm lòng không đặng, vươn tay sang chạm vào bờ vai y, lại bị y nép người né tránh. Thẩm Yên Thanh ngẩng đầu nói: “Khi đó… là ta gạt ngươi. Ta sợ rắn, không phải vì một người bạn khi còn nhỏ, mà là mẫu thân ruột thịt của ta.”

Trong lòng Sở Phong Ngâm quặn đau một trận. Hắn nghiêng người qua, phủ cẩm bị lên người y rồi ôn nhu hỏi: “Sở Anh vào triều làm quan là vì huynh sao?”

Thẩm Yên Thanh gật đầu. Sở Phong Ngâm lại hỏi: “Vậy sáu năm trước hắn ly khai kinh thành, cũng là vì để bảo vệ huynh?”

Thẩm Yên Thanh giật mình, ngập ngừng nói: “Khi ấy, người và Dung vương như nước với lửa, minh tranh ám đấu, sợ rằng sẽ có kẻ rắp tâm muốn lột trần thân phận của ta, nên mới phân tán phủ Thượng thư… Nếu không phải vì ta, chắc chắn đường làm quan của người sẽ bình yên thuận lợi, một bước lên trời.”

Dung mạo của y cùng Thẩm Mộng Điệp có đôi phần tương tự, đều là tinh xảo không chút tì vết, nhưng lại bất đồng ở anh khí tuấn mĩ. Đôi tu mi mọc xéo đĩnh đạc cùng chiếc mũi cao thẳng kia chính là chạm khắc giống hệt từ khuôn mẫu của Triệu Huyền Ảnh. Khi còn bé thì tướng mạo y xinh xắn như Kim Đồng, lúc lớn lên thành một thiếu niên lại càng khiến người khác thêm chú ý.

Sở Phong Ngâm xoa xoa cằm, bắt đầu hiểu được vì sao Thẩm Yên Thanh thà rằng giấu kín chuyện trầm oan ngày xưa sâu mãi trong lòng, cũng không hề nguyện ý muốn khơi dậy sóng gió. Chuyện gì qua thì đã qua rồi, y thà cắn răng ngậm máu nuốt vào trong, cũng không chịu để người ngoài vô can phải liên lụy.

Một Yên Thanh như thế thực khiến người ta thương đến xương tủy —- Vỗ vai y trấn an, Sở Phong Ngâm duỗi thân thể ra, nói: “Huynh ngủ đi, ngày mai ta vào thành chỉ là tìm hiểu một chút tin tức, huynh đừng lo lắng.”

Tuy hắn luôn luôn liều lĩnh, nhưng cũng sẽ không khinh xuất. Chỉ duy có trước mặt Thẩm Yên Thanh khi tình mê ý loạn, mới có thể ở chỗ nào cũng làm ra mấy chuyện ngu ngốc đến mức khiến người ta cười muốn rụng răng. Còn những lúc khác, Sở Tam công tử không hề ngốc nghếch chút nào.

Thẩm Yên Thanh lặng lẽ nằm xuống bên cạnh hắn, chia sẻ cho hắn nửa tấm cẩm bị.

Phất tay tắt đèn, trong bóng tối yên ắng nghe tiếng mưa rơi rả rích, hai người đều ôm mối tâm tư riêng biệt. Thân thể chỉ cách nhau một lớp lý y, tựa sát vào nhau thành một. Đột nhiên, Thẩm Yên Thanh xoay người sang, ôm lấy Sở Phong Ngâm từ phía sau. Một dòng nước nóng hổi khiến bờ vai hắn ấm lên. Y khàn giọng nói: “Ba ngày, ta chỉ chờ ngươi đúng ba ngày.”

“Yên Thanh?” Sở Phong Ngâm muốn xoay người lại, nhưng bị đối phương kềm chặt không buông. Thanh âm khàn thấp mang theo sự nghẹn ngào không thể kềm nén —-

“Trong vòng ba ngày, nếu ngươi không trở về, ta sẽ hạ sơn, chúng ta dứt tình đoạn tuyệt.”

*

Mưa thu không dứt, cây cỏ trong sân trông càng thêm điêu linh. Ban ngày, Thẩm Yên Thanh trừ việc ninh canh tẩm bổ cho Tần Thủy Y đang càng lúc càng kén ăn, đại thể thời gian còn lại đều dùng hết trong phòng sổ sách.

Sở gia là thế gia võ học, Sở Thừa Nghiệp thân là nhất gia chi chủ, dĩ nhiên toàn bộ sức lực phải dồn vào phần truyền dạy võ học, mỗi ngày đều ở Triêu Vân Phong thao luyện cho môn hạ đệ tử. Hơn nữa, lần này hắn mang theo kiều thê trở về, nên rất có tự giác làm một vị trượng phu, cứ rỗi ra một khắc nào đều dùng để dán sát vào bụng Tần Thủy Y mà tụng niệm tâm kinh quyền pháp, sợ rằng hài tử này khi chào đời từ bụng mẹ sẽ quên mất bổn phận của người thừa kế võ học thế gia, phiến đến nỗi Tần Thủy Y đau đầu vô cùng, hận không thể dùng kim khâu luôn cái mồm đang há to của hắn.

Cũng không thể trách vì sao tính khí nàng không được tốt, bụng cứ qua một ngày đêm lại trương to ra, cái eo vốn dĩ thon nhỏ bây giờ lại tròn to như thùng nước, phàm là ai cũng không cam tâm tình nguyện.

Nhị ca Sở Mạc Từ lại chính là một văn nhược thư sinh chỉ biết khoan thai nhẹ nhàng, là hành gia của việc vịnh phong thưởng nguyệt, còn chuyện vũ lực đánh người thì rất là kém cỏi. Sinh ý của Sở gia tại thành Tề Châu đều do hắn quản lý, tuy rằng thu nhập đều rõ ràng minh bạch, nhưng hắn thiên tính lãnh đạm rụt rè, không thích cùng bọn thương nhân tương giao lai vãng. Khi bàn việc làm ăn cùng người khác thì luôn luống cuống tay chân. Tính tình lại lơ đãng, đối với sổ sách cũng thường ra chiều chán nản phiền muộn. Thê tử xuất thân Đường môn, võ công không chê vào đâu được, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ ra thì đều dành để nghiên cứu trong phòng độc dược của nàng, còn đối với chuyện thương trường là dốt đặc cán mai.

Về phần tiểu đệ Sở Phong Ngâm, tính tình hắn rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, lại giao thiệp rộng rãi, cơ trí mẫn tiệp. Nếu hắn có thể quyết tâm làm việc thì chắc hẳn là một kỳ tài trong giới kinh thương. Chỉ tiếc tính tình hắn quá bướng bỉnh, chỉ ngồi trong phòng sổ sách được nửa canh giờ đã là tổ tiên phù hộ, mà khả năng duy nhất xảy ra chính là: hắn sẽ ngủ mất tiêu.

Cho nên, khi Thẩm Yên Thanh biểu lộ ra hiệu suất cực cao trong chuyện quản lý sổ sách, thì cả cái nhà kia quả thực mừng rỡ — Ô, không tính Sở Phong Ngâm đã hạ sơn nha.

Thẩm Yên Thanh sau cơn gia biến đã đi theo Sở Anh, đầu tiên là thao quang dưỡng hối đọc thư tập võ, rồi lại chứng kiến cảnh chốn quan trường thăng trầm trong phút chốc, sau khi rời khỏi kinh thành đã đến Quan Diệp Lâu nhậm chức đường chủ, trong thoáng chốc đã qua sáu năm, đối với việc quản lý sổ sách sinh ý đã thành thạo quen tay, có nhắm mắt làm cũng không hề sơ suất.

Trên người y có một loại khí chất tinh diệu của quan, thương, nho kết hợp. Có sự khéo léo cùng khí khái ung dung của chốn quan trường, nhưng không có vẻ kiêu ngạo hãnh tiến, vênh váo mặt mày. Y có sự khôn ngoan thấu suốt cùng sự quyết đoán cường liệt của thương nhân, nhưng không có tính cách con buôn tục tằn, có thù tất báo. Lại có cả sự thanh nhuận nho nhã của kẻ đọc sách, nhưng không có sự cổ hủ cứng nhắc bướng bỉnh. Đối xử với người khác là ôn nhu hòa nhã, tính tình cũng thuộc dạng tốt đẹp vào bậc nhất, rồi còn cả điểm quan trọng nhất nữa: Y cao lớn thon mảnh, tuấn mỹ bất phàm, quả thực là lang quân như ý không thể nào hoàn mỹ hơn nữa trong lòng các thiếu nữ hoài xuân. Không biết đã có bao nhiêu tiểu nha đầu trong phủ tìm cơ hội lai vãng đến Tích Thủy Các chỉ vì len lén ngắm y một cái — Dĩ nhiên, việc Sở Tam công tử hết lòng hết dạ muốn phô bày quan hệ hai của hai người cũng là một nguyên nhân trọng yếu để lòng hiếu kỳ của các nàng trỗi dậy.

Tính toán sổ sách xong, Thẩm Yên Thanh dọn dẹp sạch sẽ giấy bút, thong thả dạo bước trên hành lang. Một cơn mưa phùn nhuyễn như tơ bắt đầu rơi xuống.

Sở Phong Ngâm đã đi hết hai ngày. Và y, tự nhiên đã bắt đầu ngóng trông hắn.

Thẩm Yên Thanh luôn là một kẻ lãnh đạm bạc tình, dẫu có là người thân thiết tựa huynh phụ như Sở Anh cũng chỉ là yêu kính và quấn quít như trẻ con. Nhưng Sở Phong Ngâm, hắn cứ như là đã bỏ phù chú y mất rồi, từng giờ từng khắc đều có thể khiêu khích vào cái góc nhỏ không thể nào phòng vệ trong lòng y, làm dấy lên những nhớ mong rối như tơ vò, trói chặt y lại, không cách nào kềm chế.

Nếu như để kẻ kia biết, hắn hẳn là sẽ rất đắc ý, Thẩm Yên Thanh dừng bước trước hai con chim tước đang nhảy nhót vui đùa nơi hòn giả sơn giữa thạch trì, trên khóe môi bất tri bất giác nhoẻn ra một nét cười nhè nhẹ.

Cả một miền sắc xanh đã đổ úa vàng hiu quạnh dường như cũng dậy lên một chút sinh khí. Y nhất thời nảy sinh lòng nghịch ngợm, mạo hiểm bay vụt qua hòn giả sơn giữa ao sen, thân thể nhẹ nhàng nhảy vút lên một cây bạch quả to, tìm một chỗ khuất sau tàn lá mà ngồi xuống, phóng mắt nhìn ra những gian nhà tầng tầng lớp lớp, có thể thấy rõ ràng cả đại môn Sở phủ và cả sơn đạo quanh co hút hắt thấp thoáng bên dưới tán rừng.

Lãnh phong thốc tới từng hồi, sâu trong tâm khảm y vẫn mãi bất an mơ hồ, vấn vít không tan.

“Thẩm công tử…” Từ bên dưới tàn cây vọng lên một giọng nữ khiếp sợ, cắt ngang suy nghĩ của y. Thẩm Yên Thanh cúi đầu nhìn xuống, là tỳ nữ Tiểu Dung mà Tần Thủy Y mang theo từ Dương Châu, đang cầm ô đứng dưới gốc cây, “Phu nhân đang đợi Thẩm công tử.”

Ngoái đầu nhìn qua một chút, Tần Thủy Y quả nhiên đã đứng dưới hành lang, giọng nàng du dương thoảng qua: “Ta còn nghĩ trên cây lại trổ ra một quả to nào thế, hóa ra lại là Thẩm công tử ở trên đấy trốn mèo, thực là có hứng thú.”

Thẩm Yên Thanh thầm kêu một tiếng “Hỏng rồi”, nhanh chóng từ trên cây hạ xuống, mỉm cười trấn an Tiểu Dung. Họ tung người trở về hành lang rồi chân mới chạm đất. Tần Thủy Y nhìn y, tự tiếu phi tiếu trêu chọc: “Mới có hai ngày mà đã tương tư khó nhịn rồi sao?”

Thẩm Yên Thanh quẹt quẹt mũi, mặt không đỏ, khí không suyễn mà nói: “Thẩm công tử chỉ là trèo cây trốn mèo mà thôi, có tương tư đâu?”

“Còn chối nữa!” Tần Thủy Y mắng một câu rồi giục y trở về phòng, “Ngươi bị tiểu tử thối kia làm hư mất rồi, còn không đi thay y phục ướt ra mau!”

Thẩm Yên Thanh ngoan ngoãn nghe lời, sau khi thay y phục ra, Tần Thủy Y ngồi ở phòng khách chờ y, một nồi canh gừng nóng hổi vừa mới từ trù phòng đưa tới. Y thong thả lười nhác tiến qua, uống xong hai chén canh gừng rồi để sang một bên, nói: “Khí trời đang lạnh, không có việc gì nàng đừng nên đến đây.”

Tần Thủy Y bắt đầu tỏ vẻ bí hiểm, khẽ giọng hỏi: “Ngươi nhớ hắn phải không?”

Thần sắc Thẩm Yên Thanh buồn bã, im lặng không nói gì. Tần Thủy Y thấu hiểu, mỉm cười nói: “Yên Thanh của chúng ta cũng đến lúc động tình rồi, ngươi thích hắn có phải không?”

“Thích hắn thì sao?” Thẩm Yên Thanh trầm mặc hồi lâu, hít sâu một tiếng rồi đứng dậy thong thả bước về phía cửa sổ, để mặc cho hơi gió ướt lạnh thổi bờ tóc dài tứ tán, trầm giọng nói: “Vị tri thân tử xử, khởi năng lưỡng tương hoàn?”

Trong phòng nhất thời tĩnh mịch. Ngoài rèm cửa, mưa phùn trong chớp mắt đã chuyển thành một màn mưa gấp gáp tuôn rơi, thu phong càng thêm buốt đến xương tủy. Thẩm Yên Thanh đóng cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt mà nói: “Khí trời thế này, hẳn sơn lộ càng thêm khó đi.”

Tần Thủy Y kềm tay y lại, ôn nhu nói: “Nhất định sẽ có cách mà thôi, ngươi đừng nên thoái chí.”

Ánh mắt Thẩm Yên Thanh hấp háy, trong suốt mà lạnh lùng như nước, cúi cầu nói một tiếng: “Ừ.”

Tâm huyết của y đã tiêu biến đi gần hết. Chỉ cần không làm tổn thương người bên cạnh mình, cho dù bị ép buộc đến tuyệt lộ, chỉ e y sẽ cười khổ một tiếng rồi phó mặc cho số trời.

Sự khiếp đảm của mười bảy năm trước đã ăn sâu vào máu thịt, vĩnh viễn không có cách nào quên được, từng giờ từng khắc y đều nhắc nhở mình: chỉ cần hành động không suy tính một chút thôi, sẽ mang đến cho người mình xem trọng tai họa không thể nào chống đỡ.

Y không có dũng khí phá phủ trầm chu sự ích kỷ ấy. Y thà rằng từng bước một nhượng bộ, tránh né bóng ma bọn địch nhân khinh khi mình, được chăng hay chớ, tự tìm lấy an nhàn. Y chỉ có thể nhận mệnh, chỉ có thể nhận lấy mệnh này mà thôi.

Không nên để Sở Phong Ngâm hạ sơn! Y gánh vác không nổi cái giá cho sự sơ xuất này, sẽ chịu đựng không được sự hối hận phải mấy đi người ấy. Mới xa hắn có hai ngày, y đã tự trách mình đến trăm nghìn lần, tâm tư rối bời, ăn ngủ không yên.

Một ngày không gặp mà đã như cách biệt tam thu, thế nào là trăm ngàn mối lo âu bất an dày vò, rốt cuộc y đã rõ ràng lĩnh giáo.

*

Đã sang đêm, nhưng mưa vẫn rơi không ngớt. Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Yên Thanh thắp sáng đèn, khoác một tấm áo ngồi ở trước bàn, tiện tay cầm lấy một quyển sách mà lật giở, nhưng cũng chỉ lấy mắt xem mà không hề nhập tâm.

Ngày trôi qua không tệ, công việc bận rộn khiến y không còn suy nghĩ miên man nữa. Nhưng khi đêm vừa xuống lại day dứt không ngủ, trông mong cùng lo lắng cứ cấu xé tim phổi, thành ra y không làm gì cả, chỉ tỉ mẩn cẩn thận mà nhớ kẻ kia ở trong lòng.

Còn một ngày nữa thôi, hắn lẽ ra phải về rồi.

Thẩm Yên Thanh mím môi, ngón tay thon dài vươn lên mơn man nơi yết hầu của mình, lần xuống xương quai xanh, đầu ngón tay làm dấy lên sự khô nóng không nguyên cớ, lại có một cơn khao khát khe khẽ dấy lên. Y nhắm mắt lại, hít sâu vào, dẹp yên đi cơn rung động vừa xảy đến trong lòng mình.

Dường như đã bị hắn làm cho hư hỏng thật rồi, ngay cả thân thể cũng đã bắt đầu gào lên nhớ hắn.

Đọc được nửa quyển sách thì đã gần đến canh tư. Chân tay Thẩm Yên Thanh toàn bộ đã lạnh buốt. Y thở ra mấy lần rồi buông sách, chuẩn bị trở về nội thất đi ngủ.

Trong tiếng mưa rơi dường như truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng trong bóng tối nghe thấy rất rõ ràng. Thẩm Yên Thanh trong lòng nóng lên, lao đến trước cửa, giật mạnh cửa ra thì đã đối diện với một đôi mắt sâu thẳm sáng ngời.

Phong vũ như hối

Kê minh bất dĩ

Ký kiến quân tử

Vân hồ bất hỉ?

“Có nhớ ta không, hở?” Sở Phong Ngâm cởi bỏ áo choàng cùng ngoại bào đã ướt nước, đem Thẩm Yên Thanh đang đứng ở bên cửa ôm vào lòng, nhẹ nhàng in lên một cái hôn, sau đó cài lại then cửa, cau mày nói: “Sao người huynh lại lạnh như vậy?”

Thẩm Yên Thanh nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ, đôi mắt gợn sóng lay động. Vẻ mặt y rạng lên, đôi môi mềm chủ động tiến đến áp lên đôi môi thấm hơi lạnh mưa thu kia. Cánh tay đặt lên lưng y bỗng dưng siết chặt, hơi thở của Sở Phong Ngâm nhanh chóng nóng rần lên, mê mải quấn quít lấy môi lưỡi y. Từ cổ họng dật ra tiếng thở dài thỏa mãn, bàn tay nóng như lửa tùy tiện chuyển động trên người y, bộc lộ sự gấp gáp bạo liệt vỗ về, làm dấy lên trận trận vui thích run rẩy.

“Phong Ngâm…” Gần như đã không còn kềm lòng được nữa mà phải gọi tên hắn, mang theo sự khao khát cùng van cầu không thể nào che giấu, thân thể thon gầy của y dụi vào người hắn, nửa như vô tình nửa như cố ý, nhiệt độ bị nhen lên đủ để thân thể bị dục hỏa thiêu đốt. Sở Phong Ngâm nhấc bổng y lên, bước nhanh về phía phòng ngủ. Thẩm Yên Thanh nhắm mắt, hơi thở đổ dồn không thể đình lại, cho dù đã nằm ở trên giường cũng không chịu buông hai tay trên cổ đối phương ra. Sở Phong Ngâm hôn lên khắp gương mặt y, hai tay không ngừng cởi bỏ y trang của hai người, cơ thể tinh tráng trần trụi bắt đầu phủ xuống.

Mái tóc dài xõa ra vấn vít, vương lên trên gối, phủ xuống thân người. Sở Phong Ngâm nâng gương mặt y lên mà hôn, nhu tình ngàn vạn, hôn từ trên trán hôn xuống, rồi lướt đến chiếc cổ. Thẩm Yên Thanh cúi đầu rên khẽ, chỉ trong chốc lát cơ thể y đã kề sát vào hắn không rời, nhiệt tình đến nỗi kẻ kia thụ sủng nhược kinh.

Khẽ day mút lấy da thịt mềm mịn, hắn cảm nhận được những ngón tay thon dài của đối phương đang run rẩy vuốt ve trên gờ vai mình. Đôi ngươi tĩnh tại và thẳm sâu như đáy hồ kia giờ đây lại hiện vẻ mê ly như say, đôi môi đỏ bị hôn đến chín mọng khẽ mở ra, đầu lưỡi khẽ liếm môi trên, mê hoặc đến cực điểm. Lý trí còn thừa lại của Sở Phong Ngâm chỉ đủ cho hắn làm xong chuyện bôi trơn vừa đủ cho người dưới thân mình. Mà đôi chân dài thon rắn chắc kia từ lâu đã vòng quanh lưng hắn, khẽ khàng cọ quẫy như đang thúc giục.

“Yên Thanh… ta nhịn không được nữa…” Một tay hắn nâng thắt lưng y lên, mồ hôi ứa ra trên trán. Trong mắt Sở Phong Ngâm đã có dục hỏa thiêu đốt, nhưng hắn vẫn cẩn thận vạn phần mà tiến nhập y. Thẩm Yên Thanh thở dốc, níu cổ đối phương xuống mà hung hăng cắn lấy yết hầu, khàn khàn mở giọng: “Vậy còn nhẫn cái gì? Ngươi… đồ ngốc…”

Xem ra, ái nhân của hắn chính là có thói quen xấu mắng người khi trên giường, bất quá cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cơn đói hau háu của hắn. Sở Phong Ngâm kéo màn phủ xuống, bắt đầu thỏa thích hưởng thụ món ngon.

*

“Yên Thanh…” Thanh âm trầm thấp khàn đục, mang theo sự thỏa lòng cùng lười nhác khi nghỉ ngơi giữa cơn tình sự, Sở Phong Ngâm xấu xa phủ toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn lên trên y, vuốt ve tóc mai ẩm ướt của Thẩm Yên Thanh, ranh mãnh nói: “Ta muốn ăn huynh.”

Thẩm Yên Thanh hừ nhẹ một tiếng. Tuy y bị đè nghiến đến nỗi có chút bực mình, nhưng hoàn toàn không có ý định đá đối phương xuống dưới giường. Y chỉ là kéo lấy tóc Sở Phong Ngâm, biếng nhác hỏi han: “Vậy thì đi a, muốn ăn thịt kho hay thịt chưng?”

Sở Phong Ngâm buồn cười, vươn tây ra trêu ghẹo nơi vùng trước ngực y, vẽ vòng quanh hai điểm đỏ xinh xắn mà nói: “Ăn tươi, ở đây trước nhất.” Ngón tay lại điểm trụ lên môi y, “Rồi ăn ở đây”, lần xuống yết hầu. “Sau đó”, lòng bàn tay khum lên phủ xuống đầu nhũ nghiêng nghiêng. “Trở lại đây…”, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấy rối nơi rốn, “Cuối cùng…”, hướng về hạ phúc tìm kiếm, sự đùa cợt cũng gia tăng, tiến thẳng về phía hậu phương. Thẩm Yên Thanh co gối lên thúc vào ngực hắn một cái, mạnh mẽ đẩy khối dược cao đang bám lấy mình không buông ra, nói: “Da mặt dày thật, lột xuống nấu thành a giao cũng được đó.”

“Huynh cho ta là con lừa sao?” Sở Phong Ngâm oán giận, nhưng rồi lại cợt nhả mà vươn người qua, nói: “Yên Thanh, huynh có nhớ ta không? Có nhớ không?”

Thẩm Yên Thanh quay mặt sang bên, hai bên má nóng đến mức sắp cháy. Tiểu thử thối ở trên người y hết lần này đến lần khác là ngu thật hay chỉ giả vờ, cứ ôm lấy hắn vừa lay vừa động, không thèm nghe lời y mà buông ra, bạo liệt muốn bức ra một chữ “Nhớ”. Thẩm Yên Thanh không chịu nổi dày vò, vẻ mặt không chút tự nhiên mà gật đầu, không thèm để ý đến vẻ mừng rỡ của đối phương, ho một tiếng rồi hỏi: “Sao đã trễ thế này mà còn lên núi? Lại còn mưa nữa, đường đi càng nguy hiểm, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

Sở Phong Ngâm cầm lấy tay y đưa lên môi hôn khẽ, cười nói: “Ta nhớ huynh mà, vì có thể sớm được gặp huynh, dù chỉ một khắc ta cũng không nguyện ngừng lại.”

Trong đáy mắt Thẩm Yên Thanh dâng lên sự ôn nhu khẽ khàng, muốn hỏi hắn đã điều tra được kết quả gì, rồi lại không muốn làm hỏng đi sự ngọt gào da diết hiếm có này. Khi y còn đang do dự, bụng Sở Phong Ngâm bắt đầu reo lên ùng ục quái dị. Thẩm Yên Thanh sửng sốt, còn Sở Phong Ngâm lại cười khanh khách mấy tiếng, day cắn lấy khớp ngón tay của đối phương hàm hồ nói: “Ta vội trở về, không dùng cơm tối.”

Thẩm Yên Thanh không biết mình nên tức giận hay là cảm động, y ngồi dậy nói: “Ta đến trù phòng xem thử, đừng cắn tay ta nữa, có phải giò heo đâu.”

Mặc lại y phục, y đi về phía trù phòng. Sở Phong Ngâm dĩ nhiên giống như một cái đuôi, theo sát một bước không rời. Thẩm Yên Thanh cũng vì hắn mà nhanh tay nấu xong cháo cải xanh rồi cắt một miếng thịt khô bỏ vào. Hương thơm nhanh chóng nhẹ nhàng tỏa ra. Sở Phong Ngâm cứ ngồi ngay giữa gian bếp mà chăm chú ngắm nhìn y.

“Được rồi.” Thẩm Yên Thanh múc cháo đưa cho y, lại làm thêm mấy món điểm tâm nhỏ để trên bàn. Sở Phong Ngâm tủm tỉm cười đón lấy, được tiện nghi mà còn làm bộ làm tịch: “Lấy chút thức ăn dư lại là được rồi, hà tất phải phí công phu lớn như vậy?”

Thẩm Yên Thanh vung muôi lên, tư thế như định gõ đầu hắn. Sở Phong Ngâm thức thời im thin thít, ăn hết ba bát cháo như lang thôn hổ yết xong mới nghĩ đến hắn lẽ ra phải ân cần với người nấu ăn mới phải. Vì thế, hắn gắp một đũa đậu phụ khô cùng măng đưa qua. Thẩm Yên Thanh cũng rất tự nhiên đưa bát ra đón lấy, rồi đáp lễ hắn bằng một muỗng hạt sen ngâm mật.

Khi no bụng thỏa thuê, trời đã tang tảng sáng. Dọn dẹp qua loa bát đũa, Thẩm Yên Thanh ngáp dài một cái, muốn trở về để ngủ thêm, nhìn qua Sở Tam thiếu gia đang ở phía sau nói: “Hôm nay ngươi cùng ta sang phòng sổ sách, bây giờ thì đi gặp qua hai vị huynh trưởng trước đã.”

Mới đi được hai bước, y đột nhiên bị kẻ ở phía sau nhấc bổng lên. Sở Phong Ngâm cười không chút hảo ý, nói: “Ngựa còn đang cột dưới cổng tò vò, bọn họ vừa thấy khắc biết ta đã trở về, hơn nữa hôm nay cũng sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta đâu.”

Thẩm Yên Thanh vịn lấy bờ vai của hắn, y cả đêm không ngủ, suy nghĩ cũng không còn rõ ràng, lại đi hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc: “Ngươi ăn còn chưa no sao?”

Sở Phong Ngâm nheo nheo mắt, rất nhanh chóng giải đáp cho y, hơn nữa còn là không sợ phiền hà, cứ lặp đi lặp lại đến khi người ta kêu ai ai năn nỉ xin tha mới thôi.

*

“Sai rồi, tính lại đi.” Thẩm Yên Thanh mặt không đổi sắc, đẩy tấm hóa đơn trở lại, “Thêm lợi tức vào nhiều hơn nữa.”

Ngón tay thô cộc của Sở Phong Ngâm gẩy lên bàn tính, những hạt châu trơn tuột lại như thể cố ý gây phiền phức cho hắn. Lòng hắn khẩn trương, động tác trên tay lại không hề có qui tắc, càng làm càng có vẻ đần ra. Sự nhẫn nại vốn có của hắn đã vốn rất nhỏ nhoi, làm thêm vài lần nữa thì rốt cuộc không còn nhịn được, một chưởng xuất ra định đập lên bàn tính.

Bàn tay thon nhỏ trắng ngần lặng lẽ vươn qua, mạnh mẽ giữ chặt chưởng phách kia lại, cứu được chiếc bàn tính vô tội. Sở Phong Ngâm nhìn sang, người ngồi bên cạnh mặt trầm tĩnh như nước. Lập tức cơn giận dữ của y đã bay biến hết lên chín tầng mây, một chưởng kia vốn dĩ có thể mạnh đến giết được cả trâu lập tức tiêu biến đi toàn bộ sức lực, tiện thể xoa xoa bàn tay Thẩm Yên Thanh, được đằng chân lân đằng đầu mà xâm nhập vào trong ống tay áo.

Vẻ mặt Thẩm Yên Thanh bất đắc dĩ, ngồi lại gần thêm một chút, chỉ vào những điều khoản trong sổ sách từng chút từng chút giảng giải ra. — Kẻ làm thầy thì nhẫn nại vô cùng, kẻ làm trò lại mơ tưởng viển vông, rứt đông xé tây không ngồi yên được, lại còn hay động thủ động cước với thầy nữa. Cứ như thế mãi, Thẩm Yên Thanh cũng phát giận, nghiêm mặt lạnh lùng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Sở Phong Ngâm một cái, mới khiến hắn kềm chế đi đôi chút.

“Yên Thanh, thế này chả vui gì hết.” Chỉ qua một quãng thời gian đủ để uống xong một chén trà nhỏ, Sở Phong Ngâm lại bắt đầu kêu khổ không ngừng, nguyên bản hắn là một kẻ thô ráp cẩu thả, lại rất bướng bỉnh, ngồi tẻ ngắt trong phòng sổ sách đã là toàn thân gượng gạo rồi, càng không cần nói đến việc muốn hắn phải nhẫn nại một chút để kiểm tra lại phần hạch toán sổ sách, thực là phiền phức đến nỗi muốn lật cả cái bàn dậy mà đánh người.

Đương nhiên, trước mặt người kia, bất luận là thế nào hắn cũng không nỡ động đến một ngón tay, không thể làm gì khác hơn là đợi đến lúc hết giờ xong sẽ lên Triêu Vân Phong tìm một đệ tử mà so chiêu. Sở Phong Ngâm đang âm thầm đắc ý, thanh âm lạnh lùng của Thẩm Yên Thanh đã vang lên: “Kể từ hôm nay, đến khi ngươi có thể tự mình đối chiếu sổ sách, không được lên Triêu Vân Phong nữa.”

Mặt mày Sở Phong Ngâm xịu xuống, giả vờ ra vẻ đáng thương, lại thấy Thẩm Yên Thanh căn bản là không làm gì thêm nữa, hắn lại chuyển thành cợt nhả: “May mà không phải không được lên giường của huynh.”

Thẩm Yên Thanh đỏ bừng mặt, khụ một tiếng lấy giọng rồi thản nhiên nói: “Đây là chính ngươi nhắc nhở ta, vậy cứ thế mà làm đi.”

Sở Phong Ngâm như bị một hòn đá đập xuống chân mình, nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Thẩm Yên Thanh mà thầm mắng trong lòng. Hắn đang muốn tung ra một chiêu Ngạ hổ phác dương, thế nhưng đối phương đã sớm có đề phòng. Một chiêu Nhị long hí châu tung ra, hai ngón tay chỉ thẳng vào mắt hắn nghênh tiến. Sở Phong Ngâm vội vàng thu thế, giận dỗi ngồi xuống, gương mặt tuấn lãng mờ mịt, ủy khuất đến nỗi khiến người ta không đành lòng. Thẩm Yên Thanh vỗ vỗ lên đầu hắn, cười nói: “Ngoan ngoãn tính sổ sách xong đi, Thẩm ca ca mua kẹo cho ngươi ăn.”

Sở Phong Ngâm nhìn hắn, sắc mặt không lành, kháng nghị nói: “Uy! Huynh cho ta là tiểu hài tử a?”

Thẩm Yên Thanh cau mày hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không phải?”

Sở Phong Ngâm xuất thủ như chớp, một tay bắt lấy Thẩm Yên Thanh kéo vào trong lòng, cười gian nói: “Ta có phải “tiểu” hay không, huynh chẳng phải hiểu rõ nhất sao?”

Vừa nói, vừa bắt lấy tay y hướng về phía hạ phúc. Thẩm Yên Thanh nheo mắt, uy hiếp: “Ngươi còn hồ đồ nữa, ta từ ngươi.”

Ai, mới đùa đã giận rồi. Sở Phong Ngâm chán nản buông tay ra, một lần nữa ngồi im trở lại. Một phen náo loạn kia đã ngốn hết cả buổi chiều. Thẩm Yên Thanh thấy hắn kéo bên trái dựa bên phải suốt, chỉ là không thấy hắn ngồi thành thành thật thật tính toán, ngay lập tức phát hỏa. Y kéo sổ sách một phát về phía mình, gẩy bàn tính lách cách vô cùng nhanh nhẹn. Chưa đầy nửa canh giờ đã tính toán xong mọi điều mục, sau đó cũng không thèm ngó ngàng gì đến Sở Phong Ngâm, đẩy tất cả trở lại trên bàn, phẩy tay áo bỏ đi.

Để lại cái gã tự biết đuối lý kia, hắn không đuổi theo để y mắng cho đã là thức thời rồi.

*

Hai người nam nhi còn lại của Sở gia đối với thảm cảnh của đệ đệ nhà mình chẳng có chút cảm thông nào, thậm chí còn giậu đổ bìm leo đi vào ngắm nghía một hồi, không ngoài dự đoán, bị Sở Phong Ngâm đang ủ rũ không ngớt dùng quyền cước đạp “ầm” thẳng ra ngoài.

Sau bữa tối, Thẩm Yên Thanh cùng Sở Mạc Từ chơi cờ. Hai người chính là kỳ phùng địch thủ, giằng co nhau khó phân thắng bại. Sở Mạc Từ gọi một nha đầu dọn thức ăn khuya lên, tiện thể hỏi nàng ta rằng Sở Tam công tử vẫn không thèm lộ diện kia đang làm cái gì. Tiểu nha đầu nọ thập phần thông minh, lập tức đem tình hình Sở Tam công tử còn đang ở trong phòng sổ sách khổ luyện tính toán thêm mắm dặm muối mà kể ra một lượt. Sở Mạc Từ vừa nghe vừa cười, cứ liếc dọc liếc ngang Thẩm Yên Thanh đầy thâm ý. Người kia thế nhưng cứ bất động thanh sắc mà hạ một quân cờ: “Khiếu cật”

Nụ cười của Sở Mạc Từ ngưng lại bên khóe miệng, phẩy phẩy quạt một cách không vui, nói: “Đệ thật đúng là nghiêm sư, chỉ tiếc đồ nhi rất là hư đốn.”

Thẩm Yên Thanh nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Không bằng để Yên Thanh nhường nhị ca một quân?”

Quỉ kế bị nhìn thấu, Sở Mạc Từ đành cười ha ha. Kết thúc hòa nhau, hắn ngáp mấy cái liền rồi trở về phòng ngủ. Thẩm Yên Thanh tắm rửa xong, đóng cửa cài then lại, cũng lên giường nghỉ ngơi.

Canh ba khuya khoắt, một bóng đen lẻn vào trong phòng, lén lét lút lút đi về phía nội thất, cởi bỏ y phục bên cạnh giường, đang muốn vén màn lên thì thanh âm bình thản của Thẩm Yên Thanh đã vang lên trong bóng tối: “Tính xong rồi?”

Thân hình bóng đen khựng lại, chi chi ngô ngô nói: “Có mấy con số… tính thế nào cũng không đúng được…”

Thanh âm quẫn bách mang theo ý muốn van vỉ thương tình rất rõ ràng. Hắn vẫn đứng im bên cạnh giường cho đến khi người ở trên giường thở hắt ra, “Quên đi, trước hết cứ ngủ đã” mới như thấy được đại xá, nhanh nhẹn bò lên giường, chui vào trong cẩm bị ấm áp, ôm lấy thân thể thon gầy mềm mại, thở dài thỏa mãn, bắt đầu động tay động chân.

Chiếc giường chạm hoa rung lên nhè nhẹ, thanh âm hơi ủ rũ lần thứ hai vang lên: “Không muốn ngủ thì cút đi.”

Một giọng nói khác “Ơ” một tiếng, rồi trong trướng không còn động tĩnh, cũng chẳng thấy ai lăn ra ngoài.

Hiển nhiên phải có một bên thỏa hiệp rồi. Hơn nữa, ngoài Sở Tam công tử đau khổ ra thì cũng chẳng phải ai khác nữa.
Bình Luận (0)
Comment