Quân Tri Hiểu

Chương 9

Hôm sau, Sở Phong Ngâm vẫn ngồi dán mình trước bàn như cũ, đau khổ không nói được thành lời. Thái độ của Thẩm tiên sinh tuy đã hòa nhã đi không nhỏ, nhưng suốt từ buổi sáng đến giờ vẫn nghiêm mặt với hắn không ít lần.

Đã tiếp thu giáo huấn ngày hôm qua, Sở Phong Ngâm chỉ có thể nghe lời. Bằng không, buổi tối tình tự ôn nhu cũng biến thành địa ngục khổ ải. Đương nhiên, nghe lời thì nghe lời, còn bực bội thì vẫn cứ bực bội.

“Mấy hạt châu bàn tính quái quỉ này trơn như chạch mà!” Sở Phong Ngâm cau mày, thập phần khó chịu, “Có xâu cả mười cái thớt vào cũng còn dễ dùng hơn nó.”

Thẩm Yên Thanh thấy nhưng không trách cứ, nói: “Trước giờ ngươi không luyện qua, chậm một chút cũng không sao, nhưng không được nhớ sai khẩu quyết.”

Sở Phong Ngâm là một kẻ mới cho ba lọ màu đã lo mở phường nhuộm điển hình, tủm tỉm cười nhích lại gần Thẩm Yên Thanh nói: “Thời tiết tốt như vậy, giam mình trong phòng thực sự là đáng tiếc lắm mà. Yên Thanh, chúng ta đi săn nha?”

Khóe môi Thẩm Yên Thanh chùng xuống, nói như đinh đóng cột: “Sổ sách chưa tính toán xong, chỗ nào ngươi cũng không được đi.”

Da mặt Sở Phong Ngâm luôn luôn rất dày, hắn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục năn nỉ: “Huynh tính giúp ta đi..”

“Ta chung qui không thể…” Thẩm Yên Thanh ngập ngừng một chút, nuốt nửa câu sau trở vào trong.

Ta chung qui không thể giúp ngươi cả đời.

Đối diện với đôi mắt sâu sắc ấm áp kia, Thẩm Yên Thanh lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngươi còn không nghe lời nữa, gọi nhị ca đến dạy ngươi cũng thế thôi.”

Ô, Sở Phong Ngâm chỉ còn cách chịu thua, lẩm bẩm nói: “Lão đạo thối, mười năm trước lại đi hàm hồ nói “Cả nhà Sở gia ba người sợ vợ” cái đánh rắm gì đó. Để ta gặp lại lão xem, nhất định phải nhổ râu của lão…”

Thẩm Yên Thanh sặc một ngụm trà, sặc đến nỗi đỏ bừng hết cả mặt. Sở Phong Ngâm vỗ vỗ sau lưng y, gật gù đắc ý mà cảm thán: “Tiếc là, lão nói cũng không phải không có lý, đại ca với nhị ca không phải đã bị ăn hiếp dữ dội đó sao?”

Hơi thở Thẩm Yên Thanh đã thông suốt trở lại, mặt đầy sát khí trừng mắt lên nhìn hắn. Đáng tiếc, đối phương không hề biết tự giác rằng xem thỏa thuê rồi phải ngừng lại, vẫn cười cười bảo: “Còn ta thì, từ ngày quen huynh, chỉ biết đời này trước mặt huynh thì chẳng còn uy vũ gì nữa.”

Đôi mắt đen sẫm như mực hấp háy, hắt lên tiếu ý ranh mãnh. Lồng ngực Thẩm Yên Thanh thắt lại, y bất tri bất giác mà thả lỏng ngữ khí, hỏi: “Ngươi hối hận sao?”

Không nghĩ tới được, Sở Phong Ngâm sẽ trịnh trọng gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta hối hận đã không ra tay với huynh sớm hơn một chút, hại huynh trên đường đi phải chịu đựng đủ sự dày vò của Vu sơn vân vũ, thậm chí khi huynh chủ động dụ dỗ ta, ta cư nhiên lại không thỏa mãn huynh… Ối!”

Một quyển sổ dày như cục gạch nện lên đầu hắn một cái.

*

Thành thật mà nói, nhìn thảm cảnh tiểu đệ nhà mình phải chịu đựng dằn vặt có thể mang đến lạc thú vô cùng, nhưng hai vị huynh trưởng đều hiểu rõ rằng có muốn giậu đổ bìm leo cũng nên vừa vừa phải phải. Thỏ sắp chết còn có thể cắn người nha, huống gì Sở Phong Ngâm chỉ khi đối diện với Thẩm Yên Thanh mới có thể nhu thuận như một con thỏ mọc thiếu răng cửa. Còn đối với hai vị ca ca thì, tính khí hắn một khi đã bốc hỏa lên thì không thèm để ý đến gì mà tình thân huynh đệ nữa.

Cho nên, chẳng có ai dám mở miệng trêu chọc về cục u trên đầu Sở Phong Ngâm, càng không ai không biết sống chết mà đi hỏi Thẩm Yên Thanh.

“Xem ra hôm nay có thuận lợi hơn chút đỉnh.” Sở Mạc Từ nâng chén mời Thẩm Yên Thanh — Ít ra, tên tiểu đệ kia cũng đã xuất hiện tại bữa tối, xem như đã chứng minh rằng Thẩm tiên sinh đã hoàn toàn thỏa mãn, cũng không phải là trách móc hắn quá nặng nề.

Sở Phong Ngâm hừ một tiếng lấy lệ, vội vàng thêm thức ăn cho Thẩm Yên Thanh, nói: “Yên Thanh có cách giáo dục.”

Sở Mạc Từ cười ha hả: “Tiểu đệ còn mạnh miệng nữa sao! Mấy vị sư phó dạy ta năm xưa, không phải đều bị đệ chọc giận đến bỏ chạy đó à?”

Chuyện cũ rơ cũ rích, nhắc đến làm cái gì? Tam thiếu gia nhà họ Sở khó chịu ném một cái trừng mắt qua, nhưng quay trở lại đã là tươi cười khắp mặt. Thẩm Yên Thanh đang cật lực chiến đấu không ngừng nghỉ với núi đồ ăn đầy vung trong bát, nghe vậy bèn ngừng đũa, trầm ngâm nói: “Có thể là ta đã quá nóng vội, không nên ép buộc ngươi gấp gáp như thế.”

“Không phải đâu, ta nghĩ rất là…tốt mà.” Sở Phong Ngâm thập phần thấu hiểu rằng thuyền lúc nào nên xuôi, lúc nào nên ngược, tuy rằng câu phản đối kia nói ra rồi thì có chút miễn cưỡng, nét mặt hắn cũng hiện ra mấy phần không cam lòng — Thật giống như một kẻ không thích ăn đậu tằm nhưng khi nhìn thấy đậu tằm phải giả bộ vui vẻ vậy, sao mà tình nguyện được?

Thẩm Yên Thanh “À” một tiếng, kế tục ăn mải miết. Sở Tam công tử thở dài một cái, nhìn Sở Nhị công tử ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đệ ngày mai hạ sơn, sổ sách giao cho huynh quản lý.”

Mi mắt Sở Mạc Từ bắt đầu nhướn lên, hướng về Thẩm Yên Thanh mà cầu cứu. Nhưng người kia chỉ là ngưng lại một chút, không nói không rằng, lại tiếp tục ăn cơm của y.

*

Gió mát trăng thanh, ánh bạc rải lên nền đất, Thẩm Yên Thanh ngồi trên bậu cửa sổ, cầm theo một bình rượu, nhìn trăng tự ẩm.

Sở Phong Ngâm như thường lệ, tựa sát vào không chịu buông, cũng dựa vào cửa sổ. Hai người cũng không dùng chén, cứ ngươi một ngụm, ta một ngụm mà đưa bình trực tiếp rót vào miệng. Chỉ trong chốc lát bình đã trông thấy đáy, Thẩm Yên Thanh lắc lắc chiếc bình, đưa cho đối phương. Sở Phong Ngâm chống một tay lên bậu cửa, xuyên qua cửa sổ ra ngoài. Một lát sau, cầm một bình rượu khác tiến đến, mở nút bình ra, mùi hương ngào ngạt thấm vào lòng người. Thẩm Yên Thanh hít một hơi thật sâu, nói: “Hảo tửu.”

Sở Phong Ngâm rót đầy một bình rượu đưa sang cho y. Thẩm Yên Thanh không đón lấy, nhưng lại nghiêng người qua ôm lấy cổ hắn, cười nói: “Ngươi có dám cùng ta so rượu hay không?”

“Ta không dám.” Sở Phong Ngâm thuận thế ôm hắn, nuông chiều nói: “Biết huynh ngàn chén không say rồi.”

Thẩm Yên Thanh cười khẽ, tựa cằm mình lên vai hắn, nói: “Rượu không làm người say.”

“Là huynh làm người say.” Sở Phong Ngâm vỗ vỗ gương mặt y, cười nói, “Ta đã bắt đầu váng vất rồi đây.”

Phân nửa cơ thể của Thẩm Yên Thanh đã kề sát vào hắn, y thì thầm, “Miệng ngươi ngọt thật.”

“Huynh có thể nếm thử mà.” Sở Phong Ngâm khảng khái đề nghị, Thẩm Yên Thanh đăm đăm nhìn vào mắt hắn, tự tiếu phi tiếu: “Sau đó thì…”

Âm cuối cùng đã bị nuốt mất lấy. Sở Phong Ngâm vươn tay đỡ lấy gáy y, hôn lên đôi môi mỏng mảnh mê hoặc đến vô cùng ấy, dây dưa mút lấy, thưởng thức đến vừa lòng thỏa ý. Thẩm Yên Thanh cũng nhiệt tình hồi đáp, khiến nụ hôn kia càng thêm nồng nàn ấm nóng.

“Huynh lại dụ dỗ ta rồi…”, Hơi thở dốc khàn khàn đi cùng giọng nói, Sở Phong Ngâm cúi đầu, từng chút từng chút một mà quyện khẽ lấy đôi môi đỏ lựng của đối phương. Hắn vừa hưởng thụ mỹ vị, vừa xấu xa tố cáo.

Thẩm Yên Thanh vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua cánh môi trên của hắn, đầy mê hoặc lòng người. Sở Phong Ngâm giữ lấy trán y, cười nói: “Bây giờ, không cho huynh đá ta xuống giường.”

“Nhiều lời như thế làm gì?” Cơ thể nóng bừng của Thẩm Yên Thanh dán vào hắn, hơi thở càng nóng lên hôi hổi, đôi mắt trong suốt như nước của y ánh vẻ ôn nhu, còn hạ thân lại cọ dụi vào hắn, khi cố ý, lúc lại vô tình.

Trần niên giai nhưỡng cũng không thể nào nồng nàn tinh khiết bằng được sự ma mị quyến rũ cùng nhu thuận triền miên chảy tràn ra từ thẳm sâu bên trong y, chỉ vì hắn mà tuôn chảy.

Sở Phong Ngâm đã sớm bị mê hoặc đến độ mất đi lý trí, nhấc bổng tình nhân lên đi về phía nội thất. Tình đẹp cảnh say, có ngàn vàng cũng khó mà đánh đổi.

*

Tảng sáng, trời lạnh se sắt. Thẩm Yên Thanh càng nép vào gần hắn hơn một chút, đưa hai tay ôm chặt lấy tấm lưng Sở Phong Ngâm, dường như rất sợ hắn sẽ chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi mất.

Sở Phong Ngâm nằm nghiêng qua, vươn tay ra vuốt lên má y, nhìn đăm đăm vào gương mặt đang ngủ say của đối phương.

Những ngọn tóc dài phủ tản mác trên mặt y, khẽ lay động cùng hơi thở. Dưới hàng mi thanh mảnh lộ ra một quầng thâm mờ nhạt, mệt mỏi tiều tụy, là kết quả hắn tác cầu vô độ cả đêm dài.

Chuyến đi lần này nhanh thì mười hôm, chậm thì hơn một tháng, khiến hắn không thể chịu đựng được sự khát cầu thân thể đối phương, chỉ hận không thể ghi khắc y vào trong lòng mình, vĩnh viễn không xa rời.

Cứ ngắm nhìn như thế, hạ phúc tựa hồ lại có một ngọn lửa nhen lên. Sở Phong Ngâm cười khổ một tiếng, chớm đứng dậy mặc y phục. Nhưng Thẩm Yên Thanh lại không chịu buông tay, cơ thể trần trụi khẽ khẽ ngăn hắn lại, vươn một chân vào giữa hai chân hắn, quyến rũ đến nỗi dục vọng thêm một lần nữa ngẩng đầu.

Một tay hắn vuốt theo lưng y đi xuống, hướng đến thăm dò nơi đêm qua quyến luyến không thôi, nương theo thể dịch trơn tru mà khẽ tiến vào vùng ẩn mật nóng hổi thẳm sâu giữa hai gò mông y. Thẩm Yên Thanh co giật, khẽ than lên một tiếng, ngay cả mắt còn chưa tỉnh mà thân thể đã theo nhiệt tình bản năng mà hoàn toàn khai mở, khẽ khàng cọ vào cơn khao khát đã muốn bùng phát của kẻ bên cạnh mình.

Sở Phong Ngâm nhìn ra sắc trời, hầu như không chút do dự, một lần nữa áp xuống thân thể mềm mại thon chắc kia. Khép mắt lại, vỗ về đối phương bằng những động tác nhu mềm không có gì sánh được, mập hợp từ tốn mà vẹn nguyên, luật động dịu dàng mà kiên quyết, mang theo dư vị tiêu hồn không hề giống với trước đây. Họ cẩn thận nhẩn nha thân thể đối phương, ôm siết nhau, cùng cất lên những hơi thở dài ngọt ngào thỏa nguyện.

Đợi đến khi tình sự kết thúc, sắc trời đã sáng hẳn. Sở Phong Ngâm buông người đang ở trong lòng mình ra, hãy còn lưu luyến không muốn rời đi. Hắn kéo mép chăn kín lại, đặt lên trán y một chiếc hôn, rồi mới đứng dậy khoác y phục.

Bàn tay đặt lên bên gối cử động khe khẽ, nhưng thủy chung vẫn không vươn ra ngăn cản hắn. Thẩm Yên Thanh mở mắt ra, ngoái lại nhìn bóng lưng Sở Phong Ngâm đang xa dần, lặng im không nói.

*

Đi hết hai ngày, rốt cuộc khi trời nhá nhem tối cũng đến được thành Định Châu, Sở Phong Ngâm tìm một khách sạn lưu trú, dự định nghỉ ngơi cho lại sức. Sớm mai sẽ thúc ngựa phi nhanh đi đến Kinh thành.

“Một gian phòng hảo hạng.” Giao ngựa lại cho gã tiểu tư đứng đón, hắn quay sang tiểu nhị đang cười tươi xán lạn mà phân phó một câu. Tiểu nhị kia dạ ran một tiếng, dẫn Sở Phong Ngâm vào trong ngồi nghỉ, dâng trà nóng lên, hỏi: “Khách quan muốn dùng gì ạ?”

“Dọn lên mấy món điểm tâm nhẹ, canh măng, còn rượu…thôi không cần.” Sở Phong Ngâm nheo nheo mắt, có rượu mà không người, chẳng phải là làm hỏng hết khung cảnh hay sao?

Chỉ trong chốc lát, bốn món một canh đã được dọn ra, gà thái phù dung, cà xào với hồ đào, chân giò thủy tinh, đều là những món rất đặc sắc, tươi mới thơm lừng, hấp dẫn đến mức bàn tay mười ngón không thể nào để yên không đụng đến. Sở Phong Ngâm giải quyết xong cơm tối nhanh chóng, rồi lên lầu nghỉ ngơi, khi đi qua hành lang, một thanh niên áo xám từ trước mặt đi tới. Sở Phong Ngâm nghiêng người qua nhường đường, trực giác bảo có gì đó không đúng lắm, hắn nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Ngươi là…

Thanh niên kia dừng cước bộ lại, diện mạo y bình thường ảm đạm, đôi mắt đạm nhiên không chút gợn sóng, lại mang theo một tia nghi vấn lẳng lặng nhìn hắn. Sở Phong Ngâm tự biết mình đã lỡ lời, bèn chắp tay nói: “Xin lỗi, tại hạ đã nhận lầm người.”

Thanh niên gật đầu, đi thẳng xuống lầu. Sở Phong Ngâm trở về phòng, nghĩ thầm hắn một giọt rượu cũng chưa đụng đến, vì sao đầu óc lại mê man? Người kia khí chất phổ thông đến nỗi nếu có ném vào giữa đám đông cũng không thể nào nhận ra được, hơn nữa còn không quen không biết, thế nhưng lại khiến hắn nảy sinh cảm giác quen thuộc như thế, chẳng lẽ đã không chịu được tương tư?

Đóng cửa lại, sảng khoái thẳng thừng nằm nhoài ra trên giường, Sở Phong Ngâm cố xua đi những có có không không trong đầu. Hắn lau mặt xong, vầng minh nguyệt đã treo cao ngoài song cửa.

Có tiếng vỗ cánh từ xa truyền đến gần, một con thương ưng toàn thân đen thẫm bay đến. Sở Phong Ngâm với tay lên tiếp được nó, lôi từ chân nó xuống một mảnh vải, vẫn là sáu chữ ấy: “Tất cả bình thường, đừng lo”

Sở Phong Ngâm mỉm cười, lấy từ trong túi y phục ra một miếng thịt khô, bóp vụn ra rồi đút cho con chim hung hãn kia, dỗ dành: “Vất vả cho ngươi rồi, Hắc Tử.”

Hắc Tử không hài lòng mà đập cánh, kêu lên vài tiếng, cự tuyệt miếng thịt khô cứng như que củi, kêu tới kêu lui khó chịu ở trên bàn. Sở Phong Ngâm búng vào cái mỏ cứng ương bướng của nó, giả vờ giận lên: “Có đồ ăn là tốt lắm rồi, nhà ngươi còn kén cá chọn canh?”

Hắc Tử ủy khuất hướng về hắn mổ một cái, may là Sở Phong Ngâm phản ứng rất nhanh, nếu không đã bị mổ một vết ứa máu. Hắn tóm lấy Hắc Tử, đưa tay vuốt ve vùng dưới cổ nó: “Có người cho ngươi ăn rồi sao?”

Hắc Tử vốn được nuôi để huấn luyện, trong lúc truyền tin đi tuyệt đối sẽ không dừng lại ăn uống, càng không chịu để người lạ cho ăn. Sở Phong Ngâm bỗng dưng nghi hoặc, mặt hắn biến sắc, nhúng mảnh vải vào chén trà. Không ngoài dự liệu, nét mực trên vải trong nháy mắt tan biến.

Loại mực Sở gia dùng để truyền tin là từ tinh dầu tùng thiên nhiên trộn với khoáng thạch mà luyện thành, sau khi khô đi rồi tẩm nước thì dẫu có bao lâu cũng không phai màu. Tin tức kia, hiển nhiên đã bị người ta tráo đổi.

Sở Phong Ngâm vung tay, để Hắc Tử bay đi. Một trận gió thốc qua, hắn đã vút xuống dưới lầu, tóm lấy tiểu nhị đang vội vàng hết hớt hơ hớt hải mà quát lên: “Thanh niên y phục màu xám kia ở gian phòng nào?!”

Tiểu nhị khách *** lại càng hoảng sợ, khi hồi phục tinh thần thì lắp bắp nói: “Y, y, y đã trả phòng đi rồi… cũng đã hết một nén nhang…”

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy trước mắt hoa lên. Sở Phong Ngâm để một thỏi bạc trở trên quầy, tung người vụt ra ngoài, dắt ngựa tới, lao đi mải miết.

*

Hai cánh đại môn sơn son khí khái của Uy Viễn Tướng quân phủ đã bị tàn phá đến bất kham, đã lâu không ai chăm sóc, từ sớm đã thành một nơi chết chóc. Cỏ trong sân mọc dày khô héo, hắt lên màu nắng sớm soi rọi, hoang liêu tịch mịch.

Sở Phong Ngâm tìm một khách sạn để gửi lại ngựa, thay đổi y phục, bình tĩnh đi đến phủ tướng quân đã hoang phế.

Hắn theo dấu chân người hiếm hoi đi vào từ ngõ sau. Cỏ dại đầy sân mặc dù đã khô vàng, nhưng cũng chưa cao đến thắt lưng. Sở Phong Ngâm bước trên lối đi lát đá đã vỡ nát, lôi từ trong người ra một cuộn da dê, quan sát địa hình một chút rồi lao đi về phía Thê Điệp Lâu.

—- Lúc sinh thời, Triệu Huyền Ảnh ân sủng Thẩm Mộng Điệp đến cực điểm, đã cố tình phỏng theo kiểu cách hình thức khuê lầu của nàng trước khi xuất giá mà kiến tạo nên Thê Điệp Viên. Bên trong, từng thanh xà thanh trụ, từng mảnh ngói phiến gạch, rồi cả cỏ hoa cây cối đều được trang hoàng tỉ mỉ. Giờ đây, mặc dù đã từ lâu ám bụi, nhưng cũng có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt còn lưu vẻ tinh xảo hoa lệ năm nào.

Sở Phong Ngâm xếp địa đồ lại, đi qua hành lang uốn khúc, tìm đến vị trí của thư phòng. Cửa gỗ khắc hoa rộng mở, vài chồng sách vương trên nền đất, vài nơi đã đóng tầng tầng bụi bặm, bức bình phong bằng gấm Tô Châu có hoa văn mẫu đơn hồ điệp cũng đã sụp đổ. Hắn tung mình nhảy lên xà nhà, ngón chân bám vào thanh xà, thay đổi hơi thở, thân thể rung lên, tựa như một con dơi nhanh nhẹn luồn vào phía sau giá sách.

Cẩn trọng tìm một nơi sạch sẽ để đáp xuống, hắn với tay lấy từ giá sách ra một chiếc hộp gỗ. Vừa mở ra nhìn, là một chiếc liễu cầm được bảo tồn hoàn hảo.

“Quỉ thật…” Hai làn gân xanh cuộn lên, thái dương Sở Phong Ngâm ứa mồ hôi lạnh, hắn lại lôi cuộn da dê ra, phát hiện ở phía sau có ghi một khúc phổ bằng chữ nhỏ.

“Lão hỗn đản chết tiệt…”, hắn lại mắng thêm một tiếng. Gã đại trượng phu trước giờ không thông âm luật phải kiên trì gảy huyền cầm, âm thanh phát ra cứ rít ra rít róng, khó mà nghe lọt tai cho được. Lòng hắn khẩn trương lên, lực đạo nhất thời quên khống chế, ngón tay gảy qua, vài sợi dây đàn đứt “phựt phựt”. Nếu không phải sợ lưu lại dấu vết, hắn đã đập nát cái đàn gỗ chết tiệt này rồi.

Lòng nhẫn nại vốn đã không có bao nhiêu, lại lằng nhằng dây dưa đến nỗi chẳng còn được mấy chút. Sở Phong Ngâm cất chiếc hộp đàn trở lại tầng dưới cùng của giá sách, rồi cân nhắc những đường đi khác. Bức tường bên cạnh đột nhiên “sầm” một tiếng nứt toác ra, để lộ mối lối vào tối om om. Từng trận gió u ám kéo tới, thổi qua khiến hắn nổi da gà. Sở Phòng Ngâm cố gắng nhịn lại câu văng tục sắp trào đến bên môi, chui vào nhanh như mèo, dò tìm thấy một chỗ lồi ra cạnh cửa động, xoay một chút, mặt tường nhanh chóng khép lại không còn khe hở.

Lấy viên dạ minh châu ra soi đường, hắn đi dọc theo một con đường tối tăm quanh co khúc khuỷu. Đi độ một nén nhang sau, phía trước dần dần thoáng ra, lại xuất hiện một vách đá.

Hắn lấy cuộn da dê ra lần nữa, do đã có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn xem xét cuộn da dê từ trên xuống dưới, trái phải trước sau đều xem hết, kết quả lại mắng thêm lần nữa: “Đồ lão bất tử!”

Ngoại trừ bản đồ địa hình cùng với khúc phổ không sử dụng dến, còn lại là không có chữ nào, còn phần làm thế nào để mở thạch môn, xem ra phải dựa vào vận khí mà thôi.

Sờ hết toàn bộ bức tường nhỏ, cũng không phát hiện được có chỗ nào lỏng lẻo. Sở Phong Ngâm nôn nóng đi qua đi lại, sau lại phát hiện ra bản thân hắn như thế không khác gì một mao đầu tiểu tử không lớn khôn gì cả, bèn đứng thằng phía trước thạch bích, xoa xoa cằm nghĩ đối sách.

Đứng ngốc lăng ra đó không biết đã bao lâu, thạch bích vốn không ai đụng đến bỗng nhiên chậm rãi mở ra, để lộ một hành lang. Khóe miệng Sở Phong Ngâm giật giật vài cái, bước vào trong, thầm nghĩ nhất định phải lôi kẻ đã thiết lập cơ quan ra đánh cho một trận.

Tốt nhất là đánh gã đó nửa tháng không xuống giường được, đỡ phải chạy ra ngoài làm hại thế gian.

Đang nghĩ ngợi, bất đồ từ phía sau tường một cánh tay vươn ra, chụp ngay lấy yết hầu hắn, thủ pháp sắc sảo, tàn nhẫn thâm độc. Sở Phong Ngâm vô thức lùi về sau, mà thạch môn đằng sau đang chậm rãi đóng lại, nếu đi qua hết tám phần mười sẽ biến thành một khối thịt. Lùi cũng không được nửa, hắn xuất chưởng ra nghênh đón, lướt nghiêng qua bàn tay thon dài trắng nõn kia, thuận thế đánh tan lực đạo rồi nắm lấy trong tay, trầm giọng nói: “Yên Thanh, ra đây!”

Người nấp trong bóng tối bị kéo ra, cũng chính là thanh niên áo xám tối qua gặp trong khách sạn. Y cũng không ra tay nữa, trong mắt chứa đầy giận dữ, nói: “Ngươi nhận lầm người rồi.”

Sở Phong Ngâm nheo mắt, sắc mặt gian tà nhìn y, nói: “Ta dù có nhận không ra gương mặt huynh, cũng không thể nào không nhận ra được tay huynh, dù sao trên vai trên lưng ta bị nó cào không biết bao nhiêu là vết thương.”

Sắc mặt thanh niên kia không đổi, bực tức trong mắt cũng bùng lên, mắng: “Buông ra! Ta đã nói ngươi nhận lầm người.”

“Ý của huynh là… huynh không quen biết ta?” Sở Phong Ngâm cười ám muội, càng áp qua gần hơn, thanh niên kia nghiêng người về sau, nín thở lắc đầu. Lại không nghĩ được rằng Sở Phong Ngâm tiếu ý càng sâu, môi đã sắp sửa áp lên tai y, hỏi: “Vậy sao huynh không động thủ đi?”

“Ngươi rất muốn bị ta đánh?” Thanh niên đẩy Sở Phong Ngâm ra một cái, không tự giác được đã đưa tay lên cọ cọ vào tai, Sở Phong Ngâm đảo mắt, kêu lên: “Phía sau huynh có rắn kìa!”

Thanh niên kia như một con thỏ bị kinh động mà nhảy dựng lên, hầu như đã ngã bổ vào lòng hắn. Sở Phong Ngâm vươn tay ra ôm lấy lưng y, kéo tấm diện cụ tinh xảo trên mặt y xuống, cười nói: “Gạt huynh thôi.”

Thẩm Yên Thanh thầm nghiến răng, cả giận nói: “Sở Phong Ngâm, ngươi làm sao lại tìm đến nơi này?”

“Hỏi hay lắm! Còn huynh vì sao lại lén lút hạ sơn?” Sở Phong Ngâm ngoài cười nhưng lòng không cười, một câu nói đã đánh trả lại Thẩm Yên Thanh, nhưng không nghĩ được đối phương lại còn kêu la giãy dụa, mạnh miệng nói: “Ta không có đồng ý ở trên núi chờ ngươi.”

Sở Phong Ngâm mím môi, sờ soạng trên người Thẩm Yên Thanh một trận, lôi ra mảnh vải vốn được cột vào chân Hắc Tử, mở ra rồi chậm rãi thì thầm: “Yên Thanh đã hạ sơn, đi đến Kinh thành.”

Thẩm Yên Thanh im miệng, không nói gì để chống đỡ được, y hiếm hoi chột dạ khiến Sở Phong Ngâm rất vui vẻ, vừa thương vừa yêu, bèn cúi đầu hung hăng hôn y, gặm lấy bờ môi y để nghiêm phạt. Thẩm Yên Thanh tự biết mình đuối lý, nhu thuận ngẩng mặt lên để hắn hôn đến tận hứng.

Hôn xong xuôi, nợ vẫn phải tính, Thẩm Yên Thanh tiên hạ thủ vi cường, lôi cuộn da dê trong lòng Sở Phong Ngâm ra, xem qua một lượt, lập tức sắc mặt thay đổi. Y hỏi: “Ai đưa cái này cho ngươi?”

Sở Phong Ngâm chiếm được thượng phong hiếm có, nào có thể bỏ qua cơ hội tốt. Hắn chỉ chỉ môi mình, bảo: “Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho huynh.”

Sắc mặt Thẩm Yên Thanh xấu xí như thể bị người ta giựt nợ. Y hít sâu một hơi, nén nhịn thôi thúc muốn đánh người xuống, nắm lấy vạt áo trước của Sở Phong Ngâm, đôi môi tiến đến gần.

“Ai dô — hậu sinh thanh tú à, ngươi muốn phi lễ hắn nha?” Thanh âm chọc tức từ phía đầu hành lang truyền đến, Thẩm Yên Thanh hối hả tách rời ra, cả kinh nói: “Hạ trưởng lão?!”

Mắt trông thấy mỹ vị sắp dâng tậng miệng lại bay đi mất, đôi mày rậm của Sở Phong Ngâm cau có, hắn gầm nhẹ: “Xú lão đầu, ngươi nghiện phá hỏng chuyện tốt của người ta sao?!”
Bình Luận (0)
Comment