Quay Lại Tuổi 15

Chương 51

Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng

Chương 51: Cách thể hiện tình yêu của anh

Không biết là do liên tục đi thăm người thân và bạn bè, hay do lên xe xuống xe liên tục, hay là ra ngoài vứt rác gặp gió lạnh... Tóm lại qua năm chưa được mấy ngày, Mạc Thiến đã bệnh, còn bệnh rất nặng nữa.

Cô cảm thấy chỉ cần đứng lên đầu đã đau, thân thể cũng ê ẩm không thôi, thậm chí eo cũng mỏi nhừ. Kèm theo mấy triệu chứng đấy là nước mũi chảy, cổ họng thì rát, nói không được, không thể ngồi viết được cái gì hết.

Ban đầu cô không tính nói với Cố Thù mình bị cảm, sợ anh lo lắng. Kết quả Cố Thù ở trên mạng online chờ cô một ngày trời, không thấy cô gọi nên liên lạc với cô. Nghe thấy giọng của cô, còn nghe thấy tiếng sụt sịt mũi, cổ họng thì khàn khàn.

Giọng nói của Mạc Thiến rất dễ nghe, nhẹ nhàng, nói chuyện với anh cũng dịu dàng. Vậy mà giờ giọng cô khàn, hô hấp cũng khó khăn, giống như cát ma sát vào cây khô, phát ra tiếng vang, nghe rất xấu hổ.

"Cảm rồi à?"

Anh hỏi.

"Ừ, một chút"

"Có nặng lắm không?"

Anh lại hỏi.

"Vẫn còn tốt"

"Nhớ uống nhiều nước nóng"

"À..."

Cô cũng không hi vọng anh có thể nói thêm vài câu dịu dàng gì đó.

Một lúc sau, anh hỏi khẽ.

"Có thể mở video cho tôi nhìn dáng vẻ hiện tại được không? Tôi có chút lo lắng..."

"Không muốn động đậy"

"Mở video một chút"

"Thật ra không thể cử động được..."

"Không phải không nặng lắm sao?"

"Cũng hơi..."

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa. Giọng nói cũng không thoải mái, bây giờ uống nhiều nước một chút, chúng ta nhắn tin nói chuyện đi"

Tắt điện thoại, Mạc Thiến uống ít nước ấm, rồi ngậm một viên kẹo ngậm, bấy giờ chui vào trong chăn. Một lúc sau, Cố Thù nhắn tin tới.

"Mô tả cặn kẽ cho tôi vì sao bệnh?"

Cô nhìn điện thoại di động một lúc, thật không còn gì để nói. Rõ ràng lúc này là lúc cần an ủi, cần nói lời quan tâm, thì bạn trai của cô lại bày ra khung cảnh như cảnh sát thẩm vấn tội phạm để hỏi cô thế này là sao.

Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đàng hoàng nhắn tin.

"Có thể là do đi thăm người thân với bạn bè, bị dày vò qua lại, cũng có thể lúc đi đổ rác bị gió lạnh thổi nên cảm mạo"

"Đổ rác?"

"Ưm, vì phiền toái nên chỉ mặc một áo bông, ở dưới mặc quần ngủ, ra khỏi cửa gió lạnh lùa vào"

"Cậu là trẻ con sao? Chuyện vậy còn không để ý là sao? Tôi ở nước ngoài không thể về chăm sóc được, chỉ có thể lo lắng suông. Hiện tại bệnh thế nào rồi?"

Cô đành nói rõ bệnh của mình, sau đó còn miêu tả cụ thể một chút.

"Sổ mũi có nước mũi, có thể nhỏ giọt được ấy. Còn nữa đi vệ sinh bị táo bón, trước đây đi không sao, bây giờ phải dùng sức"

Một lát sau, Cố Thù mới đáp lại.

"Có cần phải mô tả cụ thể như thế hay không?"

"Ừm..."

Rõ ràng anh yêu cầu thuyết minh rõ rành cơ mà, rốt cuộc là anh muốn thế nào nha?

"Tiểu thuyết của cậu sao rồi? Gửi qua đây tôi xem, rồi giúp cậu sửa chữa, như vậy cậu cũng bớt một việc"

Thật ra đưa cho Cố Thù cô vẫn rất yên tâm, cho dù Cố Thù không hiểu mấy thứ này nhưng anh là thần cấp nam sinh rồi, có thể giúp cô sửa lỗi được. Hơn nữa, không sợ anh truyền ra ngoài. Vô cùng an toàn, chỉ là hiện tại cô rất lười động đậy, nên nói anh chờ sức khỏe tốt hơn sẽ gửi qua cho anh.

Bởi vì đời trước Cố Thù cho cô một ấn tượng, cho cô cảm thấy Cố Thù của cô là một tượng đài siêu nhân vô cùng mạnh mẽ, rất đáng tin cậy, nên cô rất ỷ lại anh.

Ở bên cạnh anh, cô có thể yên tâm làm một cô bé, không sợ phong ba bão táp.

Sau đó Cố Thù dặn dò thêm vài chuyện, rồi để Mạc Thiến đi ngủ nghỉ ngơi.

Đêm khuya hơn một giờ sáng, không hiểu sao cô tỉnh ngủ. Sau khi rời giường đi vệ sinh, quay về chui vào chăn, gửi cho Cố Thù bản thảo hơn 12 vạn chữ rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau đó, cô nằm trên giường mê man hai ngày, ba mẹ đều chăm sóc cô, mua thuốc cho cô. Mạc Nhan mỗi ngày tỉnh dậy đều sờ trán xem cô đã bớt sốt hay chưa, sau đó đỡ cô dậy, giúp cô ăn điểm tâm, dặn dò cô uống thuốc đúng giờ rồi đến trường.

Ngày thứ ba sau khi thức dậy, cô cảm thấy mình đã khỏe hơn một chút ngồi dậy đi rửa mặt, gội đầu. Cô không dám tắm, sợ bệnh nặng hơn. Do đó chỉ rửa mặt chải đầu thôi, rồi ôm thêm một đống thức ăn vặt để cạnh máy tính, bấy giờ mới mở máy lên, chuẩn bị làm việc.

Mở mail ra, đã thấy Cố Thù sửa xong kịch bản gửi cô. Cô rất ngạc nhiên, không nhanh như vậy chứ? Không biết có sửa nhầm chữ nào không? Hay chỉ đọc tiểu thuyết thôi không biết?

Kết quả là sau khi mở ra, đã thấy Cố Thù dùng cách thức comment, sửa chữa văn phong rất chặt chẽ. Chẳng những có rất nhiều đoạn gạch hồng, còn sửa cả lỗi chính tả. Một số câu đọc không hay, còn sửa luôn câu đó. Dấu ngắt câu cũng chữa, mấy chỗ không phù hợp văn phạm, thì tự thêm một chút tình tiết cho văn mượt mà. Giống như đã đọc hết kịch bản của cô, biết cô muốn nói gì để thêm vào vậy.

Thật là thần kì.

Cô còn nghĩ rằng sau khi mình viết xong, ít nhất còn phải sửa ba bốn lần. Vậy mà giờ nhìn thấy, chỉ cần cô viết xong, xem lại có chỗ nào bị phi logic không là được rồi.

Sau khi cô chấp nhận những chỗ đã sửa xong thì tiếp tục viết văn. Trong lúc này Cố Thù gọi video tới. Cô lập tức chấp nhận đã thấy đôi mắt xanh lam, và gương mặt cực soái của Cố Thù.

"Thân thể sao rồi?"

Anh liền chủ động mở miệng hỏi trước, trong lúc nói chuyện còn nhìn cảnh vật xung quanh. Dường như là đang là ban đêm, chuẩn bị đi ngủ.

"Tốt hơn nhiều, nếu không không thể mở mail nổi"

"Cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, đừng để mệt chết. Hơn nữa hạn nộp cũng không cần gấp quá, hai ngày nữa tôi về nước rồi. Lúc đó sẽ tới thăm cậu, tôi muốn ngủ rồi... văn của cậu thật nhiều lỗi sai"

Cố Thù nói xong ngáp một cái, không nói nhiều nữa tắt video, có lẽ đi ngủ rồi.

Cô nhìn thấy màn hình vi tính không tránh khỏi thất vọng. Cô bệnh nặng mới khỏi, tên tiểu tử này lại chẳng có cảm giác gì cả, chỉ liếc nhìn cô một cái đã offline rồi.

Sau đó, cô cảm thấy mình có chút quá đáng. Cố Thù thức đêm giúp cô sửa bản thảo, sắp ngủ còn cố nén để nhìn cô một cái. Vậy mà cô còn không thỏa mãn, trách Cố Thù không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Chỉ dùng hành động biểu hiện ra.

Nghĩ thông suốt rồi, cô thấy trong lòng ấm áp, Cố Thù dùng phương thức riêng của mình để yêu cô.

****

Vào năm không lâu, nhóm biên kịch bắt đầu công tác, đoàn làm phim cũng bắt đầu bận rộn.

Ngày thứ nhất đi làm, Mạc Thiến nhận được hai cuộc điện thoại. Đầu tiên là bảo cô chấp nhận mail, phó biên kịch đã sửa chữa kịch bản, dùng hình thức sửa chữa để cho cô xem những chỗ được sửa lại. Cuộc điện thoại thứ hai là báo cho cô biết, hai ngày sau cho Mạc Nhan đi thử vai.

Nói về chuyện thử vai, Mạc Thiến còn khẩn trương hơn Mạc Nhan.

Vì vậy mà hai ngày nay, khi Mạc Nhan về tới nhà, cô không viết tiểu thuyết, mà gọi Mạc Nhan tới phòng mình. Một mình chỉ cậu làm sao diễn kịch, có nhiều chỗ còn làm mẫu giúp Mạc Nhan, dạy ra hình ra dáng.

Mạc Nhan cũng không nhịn được mà cảm thán.

"Chị, em cảm thấy chị có thể đi thử vai đi. Làm một diễn viên, em cảm thấy chị so với thầy giáo dạy diễn tốt hơn nhiều lắm"

"Chị không có hứng thú với diễn viên, chỉ muốn làm một nhân viên công tác sau hậu trường mà thôi"

"Thật đáng tiếc, nếu như chị tới có thể ở cùng một chỗ với em, dù sao trong tổ kịch em cảm thấy hơi lo lắng, dù sao có chị sẽ có người giúp em"

"Tâm trạng này của em không tốt, nếu muốn làm minh tinh thì không thể như vậy, chân tay không thể cứng nhắc, sợ hãi muốn dựa dẫm người khác được"

"Em biết, chỉ là lần đầu chưa có kinh nghiệm nên hơi khẩn trương"

Mạc Thiến liền đi qua vỗ vỗ vai cậu.

"Yên tâm đi, nếu như lần này không được, lần sau chị sẽ viết thêm kịch bản. Đến lúc đó tiếp tục kêu em đi, khi đó thời gian chuẩn bị chắc đã đủ rồi"

Mạc Nhan khi này mới nỏ nụ cười.

Kì thật mấy ngày này, Mạc Nhan học tập rất cực khổ. Mỗi ngày đều ở lớp kịch, trở về nhà ôm kịch bản đọc, có thời điểm cậu ở trong phòng lén lút tập iễn, Mạc Thiến có thể nghe được âm thanh, cảm giác rất tốt.

Trong ngày cậu đi thử vai, Mạc Thiến cũng đi theo. Rất nhiều diễn viên đã được quyết định, cho nên nếu không phải là nhân vật không quan trọng thì cô chẳng cần tới xem xét làm gì.

Cô vừa tới tổ biên kịch, đã bị nhân viên công tác kéo lại, nói một đống vấn đề. Sau đó phó biên cũng ở phim trường, kéo cô bắt đầu thảo luận kịch bản, cứ vậy mà nhập vào làm việc, không thể đi xem Mạc Nhan được.

Mạc Nhan chỉ có thể ngồi ở phòng chờ thử vai chờ đợi đến khi có người gọi, anh mới đi vào trong.

Mạc Thiến đang ngồi xem kịch bản thì có cảm giác có người chụp ảnh cô. Vốn là người trong ngành giải trí, cảm giác với máy ảnh rất nhạy cảm, lập tức tìm phương hướng nhìn sang, đã thấy bên đó có không ít người.

Phó biên kịch là một cô gái hai mươi sáu tuổi, mặt tròn, mập mạp, mang một kính mắt. Nhìn cô như vậy, có thể tưởng tượng cô ấy là một trạch nữ. Mạc Thiến đọc qua tư liệu của cô, biết cô là một tác giả chuyển qua làm biên kịch. Bây giờ cũng đã làm được mấy phim, nhưng không phải chủ biên.

Phó biên kịch lúc này mới giải thích.

"Trong lúc em tới, nhân viên đều rất kích động. Muốn xem thử mối tình đầu quốc dân có bộ dáng như thế nào"

Mối tình đầu quốc dân lần thứ hai nhiệt lên, cô là biên kịch cũng bị vạch trần. Tuy rằng không nói rõ là kịch bản gì, nhưng người trong tổ biên kịch lại đoán được rất dễ dàng. Dù sao người tuổi nhỏ đã làm biên kịch thật quá ít, còn có một số nhân viên biết cô, biết nhân vật trong chủ đề đó, là người chủ biên kịch của họ trong bộ phim lần này. Mỗi người đều rất kích động.

"A.."

Mạc Thiến đáp lại một tiếng, hơi dịch người, cô không thích bị người khác chụp ảnh.

"Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều người đi làm. Vừa làm việc mấy ngày, làm gì có nhiều vấn đề như vậy. Họ chẳng qua cũng chỉ mong muốn tới nói chuyện với em, rút ngắn khoảng cách nhìn em một chút"

"Còn như vậy nữa ư?"

Cô nghe xong thần kinh liền căng thẳng, giả vờ nhiệt tình với công việc... cuối cùng họ chỉ là muốn xem cô có bộ dáng như thế nào thôi hả?

"Ừm, chị cũng vậy mà"

Phó biên kịch nói xong, liền vui vẻ hẳn lên.

"Các người quá hư rồi"

Mạc Thiến hờn dỗi nói một câu, kì thật trong lòng đã trợn trắng mắt rồi. Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng, không chừng đã bắt đầu nổi bão. Nói một câu nũng nịu như vậy, chỉ là ứng đối câu trước mà thôi.

Cô đột nhiên cảm thấy, tới đây dự buổi thử vai của Mạc Nhan là một sai lầm.

Còn một chuyện nữa, độ hot của đề tài mối tình đầuquốc dân, hình như vẫn chưa giảm đi chút nào.  
Bình Luận (0)
Comment