Quay Lại Tuổi 15

Chương 52

Kết quả thử vai của Mạc Nhan hình như không được khả quan lắm, mặc dù nhân vật phụ chỉ cần thử vai một lần đã có thể cho qua, nhưng Mạc Nhan cùng vài người khác phải thử thêm vòng hai.

Có lẽ vì nhân vật nam thời thơ ấu rất quan trọng, nhất là đây là một bộ phim quyết định sống chết nữa, nên phải thật cẩn thận. Người trong đoàn làm phim muốn tự tay mình làm, có trách nhiệm với bộ phim này nên mới cẩn thận như thế.

Mạc Nhan cũng không có gì khác lạ, trái lại rất bình tĩnh. Ở trên đường quay về còn đột nhiên nhắc tới Cố Thù.

"Cố Thù ngày mai về nước, hình như mang cho em rất nhiều đồ ăn ngon"

"Em chỉ biết ăn thôi"

Trong lúc Mạc Thiến đáp lại, còn đang cúi đầu xem điện thoại di động nên không cậu ý đến biểu tình của Mạc Nhan thay đổi. Giống như là đang quan sát cô. Một lúc sau, Mạc Thiến không nói gì, cậu cũng không nói chuyện nữa.

Cô bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn Mạc Nhan, bắt gặp cũng chỉ là cậu đang cúi đầu nghịch điện thoại cô mua cho, không nói gì thêm.

***

Chuyến bay của Cố Thù là buổi sáng, hơn mười giờ thì vào khu vực quốc nội. Khi nhắn tin, Cố Thù nói cô đừng đi đón, sợ rằng quan hệ của hai người bị gia đình phát hiện. Anh cam đoan rất nhiều lần, về tới nhà liền chạy đi gặp cô ngay.

Sáng sớm ngủ dậy, Mạc Thiến tắm rửa sửa soạn một phen, chải đầu xong chỉnh trang, xỏa tóc dài xuống ngang vai. Còn trang điểm nhẹ nhàng, thanh thuần lại đáng yêu, nhìn vào cũng không phát hiện ra cô trang điểm.

Làm xong hết thảy, liền ngồi trên ghế sô pha chờ Cố Thù tới gõ cửa. Sợ tóc rối, trang điểm bị nhòe đi nên cô không dám nằm xuống chỉ ngồi yên chờ.

Hiện tại là mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ đông. Ba mẹ đều đi công tác, mỗi khi rảnh là chạy sang xem phòng, về nhà khi nào cũng rất trễ. Mạc Nhan cũng giống vậy, vẫn muốn đến lớp để luyện tập diễn xuất, chuẩn bị thử vai vòng hai, nên trong nhà chỉ có mình cô.

Tầm mười hai giờ rưỡi, Cố Thù mới tới nhà Mạc Thiến, còn mang theo quà. Anh ăn cơm với cô, anh đoán được chắc chắn cô chưa ăn cơm trưa.

"Tôi đến quốc nội thì có người mời nhà ăn cơm, không thể rời đi trước được, ăn xong liền tới đây"

Cố Thù vào nhà, điều đầu tiên là giải thích vì sao mình tới trễ.

Mạc Thiến đứng ở cửa, cong môi đáng thương nhìn anh, còn đáp một tiếng yếu ớt.

"A..."

Cố Thù đặt quà cáp bên cạnh, giày cũng không kịp thay đưa tay kéo Mạc Thiến bên cạnh, hôn nhẹ môi cô một cậut.

"Xin lỗi, để cậu đợi lâu"

"Hôn thêm một cái nữa ~~"

Mạc Thiến lại bắt đầu làm nũng.

Cố Thù nghe xong, lập tức cười thành tiếng. Đưa tay kéo Mạc Thiến, đỡ ót cô đặt một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn này bao gồm quá nhiều tưởng niệm cùng tình yêu với người yêu nhỏ. Vừa mới quen nhau, đã phải chia ra một tháng, không nhớ nhung mới là giả.

Giờ phút này hai người hận không thể ôm ấp đối phương, khảm vào trong cơ thể mình. Hôn càng lúc càng nồng, không quên được hương vị đối phương.

Lúc buông cô ra, Mạc Thiến cảm thán một câu.

"Hình như càng lúc càng cao hơn rồi"

" Ừm, gần đây có phát triển hơn thật"

Sau đó, anh thay giày, rồi ngồi bên cạnh cửa, cầm giày chà mũi vào tường để bớt tuyết đọng.

Tật xấu của Xử Nữ lại bộc phát rồi.

Cô cầm đồ trên đất lên, không thèm khách sáo mở ra xem.

Cố Thù mua cho cô một cái khăn quàng cổ, với một chai nước hoa. Đưa cho Mạc Nhan một ít đồ ăn vặt. Cô xịt nước hoa ra, xem mùi rồi hài lòng.

"Hương thơm lắm"

"Khăn quàng này là đôi"

"Ôi!"

Mạc Thiến nghe vậy liền phấn khởi quàng lên.

Khăn quàng cổ mà Cố Thù thích thường là loại đơn giản, lông cừu khăn quàng cổ, có màu xám. Trên đó có một doạn đường vân, kiểu dáng thật quá đơn giản, nhưng vừa nhìn lên... Cô nhìn thoáng qua đóng gói, hiệu Dior... Rất nhanh hiểu được đây không phải là khăn đôi gì, chẳng qua anh mua hai cái khăn giống nhau mà thôi.

Nhưng lại làm cô rất vui vẻ.

Cô ngây ngất mang khăn không chịu tháo ra, rồi cầm hết đồ vào phòng mình. Cố Thù ngồi bên cạnh cô giúp cô chỉnh tóc rối, trong lúc này, đột nhiên có người mở cửa đi vào.

Hai người đều ngẩn ra.

Mạc Nhan đi vào, chìa khóa cũng chưa rút ra chỉ hơi nhìn vào bên trong. Nhìn thấy hai người cũng không sợ, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói.

"Cố Thù ra đây, cấp trên của mẹ tôi đưa đến vài thùng quýt, giúp mang lên đi"

"À, được"

Cố Thù lập tức đứng dậy đi theo Mạc Nhan, không nhìn thấy xe của mẹ Mạc, càng không thấy quýt gì cả. Do đó, Cố Thù hỏi Mạc Nhan.

"Đâu rồi? Chưa tới sao?"

Quay đầu, liền bị Mạc Nhan đấm vào mặt, không tránh kịp.

Anh chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, thân thể theo quán tính ngã ra sau, anh phải lùi mấy bước mới có thể đứng vững vàng. Khuôn mặt đầy kinh sợ nhìn Mạc Nhan.

"Cậu làm gì vậy?"

Không ai ngờ, người lúc nào cũng tùy tiện cẩu thả như Mạc Nhan lại biến thành hình dạng lạnh nhạt, nhìn thoáng qua anh lại như nhìn người xa lạ. Quá ư lạnh lùng, so với mùa đông còn lạnh hơn.

Mạc Nhan cười nhạt, hỏi lại.

"Còn có mặt mũi hỏi sao?"

"Chẳng lẽ không được hỏi sao?"

"Cố Thù, tôi nói cho cậu. Chị tôi như thế nào tôi tự biết. Nếu như không phải Tô Lương Ngữ phản bội chị ấy, chị tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ. Chị nhìn người không chuẩn, so với người khác tôi còn rõ ràng hơn. Nhưng mà anh Lương Ngữ đối xử với chị rất tốt, chỉ có cậu làm cái gì đó, mới khiến chị tôi thay lòng đổi dạ. Tuy rằng tôi không biết cậu dở hoa chiêu gì, nhưng tôi cảm thấy người như cậu thật quá đáng sợ.

Cố Thù dường như nghe được một câu chuyện cười.

Anh từng cho rằng nếu anh và Mạc Thiến quen nhau, nói cho nhóm của Mạc Nhan, Mạc Nhan nhất định sẽ vui vẻ, sau đó còn nửa thật nửa đùa trêu ghẹo vài câu. Không ngờ được rằng, Mạc Nhan biết xong, đầu tiên là đánh anh một đấm, rồi nói rằng anh đáng sợ.

Anh cảm thấy anh chẳng làm gì cả, anh và Mạc Thiến chính là cả hai dần thu hút nhau, cuối cùng biết được suy nghĩ của nhau mà tự nhiên đi cùng nhau, làm gì có âm mưu gì mà nói ở đây?

"Cậu phát điên rồi sao? Tôi không có..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Mạc Nhan ngắt lời.

"Tôi không có điên!!! Các người đều nghĩ anh Lương Ngữ vì học bổng mới không thổ lộ với chị tôi. Chỉ mập mờ không rõ, kì thật không phải! Tôi biết mẹ tôi đã cảnh cáo Lương Ngữ, nếu không phải mẹ tôi cản trở, anh ấy đã ở cùng một chỗ với chị rồi. Cậu cảm thấy, nếu như tôi nói chuyện này với chị tôi, chị và cậu còn có thể cùng nhau một chỗ hay sao"

Nghe đến việc này, Cố Thù đột nhiên sững sờ, thế mà không thể phản bác được.

Nếu như... Tô Lương Ngữ không phải vì học bổng. Nguyên nhân là do những việc khác, không hề thổ lộ ra anh mới có cơ hội với Mạc Thiến. Nếu như Mạc Thiến biết thì thế nào?

Anh cũng không biết sẽ thế nào.

Anh không dám nghĩ tới...

Mạc Nhan lại nói tiếp.

"Mấy ngày nay tôi thấy anh Lương Ngữ khóc thảm nhiều ngày, anh ấy không muốn nói với người khác, tôi cũng chưa từng nói ra. Nhưng tôi đau lòng anh ấy, cho nên luôn luôn khuyên chị và anh ấy làm hòa, nếu như không có cậu chen vào..."

"Cho nên cậu vẫn luôn làm mai tôi với Diêu Thiến Nam, nghĩ là nếu tôi chuyển mục tiêu sang Diêu Thiến Nam sẽ không theo đuổi chị cậu? Như vậy cô ấy và Tô Lương Ngữ sẽ luôn luôn mập mờ, không quan hệ gì tới tôi?"

Nghe thấy Cố Thù nói mình như vậy, Mạc Nhan cũng sững sờ, không đáp không rằng, chỉ khinh thường bĩu môi.

Cố Thù liền nghĩ Mạc Nhan là chấp nhận. Liền cười lạnh một tiếng, đưa tay xoa xoa nơi vừa bị đánh đang đau muốn chết.

"Cho nên mới nói, cậu hi vọng Tô Lương Ngữ và chị cậu ở cùng một chỗ mà không phải tôi? Liền bởi vì cậu đau lòng Tô Lương Ngữ, vậy tôi ở đâu? Ở trong mắt cậu tôi là cái gì?"

"Cố Thù, không phải cậu rất thông minh sao. Vậy mà không biết tôi tức giận cái gì?"

"Khinh thường tôi dùng thủ đoạn dụ dỗ chị cậu?"

Mạc Nhan lắc lắc đầu, nắm quả đấm thật chặt khiến cho xương xẩu vang tiếng răng rắc.

"Tôi tức giận nhất là, tôi không đoán ra được, cậu kết bạn với tôi là vì bản thân tôi hay là vì thích chị tôi từ lâu. Bình thường cậu đối với ai cũng rất lạnh nhạt, vậy mà với tôi lại nhiệt tình như vậy, hiện tại tôi liền hiểu. Cậu là vì chị tôi, mà phải duy trì tốt quan hệ với tôi"

Này là sự thật, Cố Thù cũng thừa nhận. Nhưng anh không chỉ xem nhóm Mạc Nhan là vì mục đích vào đó mới quan hệ, phải giả mù sa mưa mà duy trì quan hệ.

Nhưng, phải làm sao mới có thể giải thích với Mạc Nhan?

Mạc Nhan nhìn Cố Thù nửa ngày, mới quay về nhà.

Cố Thù luôn nhìn theo phương hướng cậu rời đi, bước chân nhúc nhích, tựa như muốn đuổi theo. Lại thấy Mạc Nhan dừng bước, quay đầu về phía mình.

"Cậu còn có mặt mũi tới nhà tôi?"

"Cậu muốn cùng tôi ân đoạn nghĩa tuyệt sao?"

"Chỉ là cậu làm tôi quá mức thất vọng rồi. Tôi không ngờ tới bị cậu lợi dụng, đầu óc của tôi không minh mẫn lắm, không thích hợp làm bạn với học sinh như cậu, bằng không toàn là có mục đích cả tôi"

Mạc Nhan nói xong, không do dự nữa mà đi thẳng lên lầu.

Cố Thù đứng dưới lầu nhìn một lát, mới bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Mạc Thiến.

"Tôi về nhà trước"

***

Mạc Thiến vẫn luôn luôn ở trong nhà chờ hai người về để ăn quýt, rồi nói chuyện với Cố Thù. Kết quả là đi lên chỉ có mình Mạc Nhan. Cô liền hỏi.

"Cố Thù đâu?"

"Về nhà chăng?"

Mạc Nhan không đếm xỉa hồi đáp, đưa tay lên nhìn thì thấy nắm đấm đã đỏ hồng, vừa nảy quá dùng lực, hơn nữa cậu đã luyện võ lâu, cộng thêm tức giận đủ biết Cố Thù bị đánh rất thảm, tuy rằng chỉ có một cú mà thôi.

"Về nhà? Sao tự nhiên lại về nhà?"

Cô liền hoang mang, sau đó lại nhận được tin nhắn của Cố Thù.

Cô liền đáp lại tin nhắn.

"Sao lại về rồi? Xảy ra chuyện gì?"

Sau đó ngẩng đầu hỏi Mạc Nhan.

"Em nói Cố Thù đi lấy quýt, sao một mình em về, quýt đâu? Cố Thù đâu? Quan trọng nhất là quýt đâu?"

Mạc Nhan không bằng lòng nói chuyện với Mạc Thiến, mình vào phòng đóng kín cửa, Mạc Thiến đập cửa thế nào cũng không mở. Cô thật không hiểu đầu cua tai nheo gì, điện thoại khi này mới rung lên. Cố Thù gửi một dòng tin nhắn.

"Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi sẽ không buông tay, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."

Đây... rốt cuộc là chuyện gì??? 
Bình Luận (0)
Comment