"Hai trăm lượng."
"Hai trăm lẻ một lượng."
"Bốn trăm lượng."
"Bốn trăm lẻ một lượng."
Gia Luật Cuồng Sở sắc mặt càng lúc càng u ám, cả người lộ ra khí thế càng lúc càng cường hãn, tiến lên trước một bước bức đến trước mặt Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi theo ta tranh, ta sẽ làm cho ngươi bại bởi dưới tay ta." Một bên đề cao thanh âm lạnh lùng nói: "Một ngàn lượng, chỉ cần ngươi có thể xuất ra một ngàn lượng cho ta, ta sẽ để cho ngươi đi, còn không thì ngươi phải đi theo ta." Dứt lời chậm rãi duỗi tay ra nâng cằm Lục Tiểu Thanh lên.
Lục Tiểu Thanh lập tức nổi trận lôi đình, một cước liền đá về phía Gia Luật Cuồng Sở, Gia Luật Cuồng Sở không nhúc nhích, vung ống tay áo lên, Lục Tiểu Thanh ngay tức khắc liền cảm thấy có một lực mạnh đang đánh úp lại, bức mình loạng choạng về phía sau vài bước, nô lệ vẫn đứng ở phía sau Lục Tiểu Thanh khẽ nhúc nhích cổ chân, chếch lên từng bước che ở phía sau Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh tức khắc ngã vào trên người nô lệ kia.
Lục Tiểu Thanh bị Gia Luật Cuồng Sở chỉ phất nhẹ ống tay áo một cái mà đã loạng choạng ngã về phía sau, lập tức nhớ tới công phu của người này sâu không lường được, tựa vào trên người nô lệ kia, không có đi về phía trước, cũng không có tìm kiếm Xuất Trần ở trong bể người phía dưới, dù sao hai người bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt, khó có thể trông cậy được vào Xuất Trần sẽ giúp mình.
Nhìn thấy Gia Luật Cuồng Sở cả người tản ra áp bức, Lục Tiểu Thanh đột nhiên khẽ mỉm cười, lập tức như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không gì sánh được, nhẹ nhàng chống lên cổ tay của người phía sau để đứng vững, nói với Gia Luật Cuồng Sở: "Ngươi nghĩ rằng trên người ta không có nhiều bạc như vậy phải không? Ngươi hôm nay không phải đến để mua nô lệ, ngươi đến đây là nhắm vào ta, đúng không?"
Gia Luật Cuồng Sở cũng không nhận, nhìn Lục Tiểu Thanh mỉm cười chói mắt ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Thứ ta muốn không có gì là không chiếm được."
Ý cười bên khóe môi Lục Tiểu Thanh càng đậm, chậm rãi cho tay vào trong lòng lấy ra một chuỗi vòng tay, chuỗi vòng tay này được làm từ dương chi bạch ngọc, cả vật thể trắng như tuyết không một tia tạp chất, vòng tay này chính là đồ trang sức mà Ngô Lệ Hoa đã đưa cho mình trốn chạy khỏi Dương Châu ngày trước, may là mình có thói quen luôn mang những thứ quý giá nhất trên người, không nghĩ tới tuy rằng không có phẩm vị, nhưng lần này thật sự có thể giúp đỡ được mình.
Dương chi bạch ngọc ở dưới ánh mặt trời phát ra quang hoa chói mắt, tôn thêm ngón tay trắng nõn của Lục Tiểu Thanh, hai vật thể hòa lẫn thật là đẹp, Lục Tiểu Thanh cong cong khóe môi: "Vòng tay bạch ngọc này không chỉ có giá một ngàn lượng thôi đâu."
Gia Luật Cuồng Sở nhìn thoáng qua vòng tay trong tay Lục Tiểu Thanh, vòng tay bạch ngọc kia đúng là đồ quý hiếm khó mà gặp được, chỉ sợ những đồ có giá trị ở trong phủ của mình cũng không thể sánh được.
Đám người ở phía dưới trước tiên là thấy hai người "chiến tranh hạt nhân" tranh giành một tên nô lệ, lập tức đứng ở một bên xem kịch vui, tiếp theo phát hiện cư nhiên không chỉ có tranh nô lệ, ngay cả người mua nô lệ trước nói không chừng cũng không đi được, không đợi cho mọi người kịp tiêu hóa, lại được trông thấy một món trang sức tinh xảo đến như vậy, một số người biết hàng lập tức kinh ngạc, dùng bảo vật tốt như vậy để mua một tên nô lệ, thật sự là không đáng mà.
Lục Tiểu Thanh trong tay cầm vòng tay bạch ngọc, mỉm cười kéo nô lệ đang ở phía sau lên, nói: "Một ngàn lượng, nô lệ này ta mua."
Trong mắt Gia Luật Cuồng Sở âm hàn lại tăng thêm vài phần, không có chú ý đến vòng tay trong tay Lục Tiểu Thanh, lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thanh: "Nô lệ cho ngươi, ngươi, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."
Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: "Thật vậy chăng? Khuynh Nam Vương."
"Ngươi biết ta?"
Lục Tiểu Thanh vốn đang cười phong hoa tuyệt đại (*), vừa thấy Gia Luật Cuồng Sở hơi hơi chau mày nhìn mình, lập tức vẻ mặt tươi cười cứng lại, mình còn tưởng rằng Gia Luật Cuồng Sở này là nhận ra mình chính là người ngày đó chạy loạn trong phủ của hắn, mới có thể đấu với mình tới cùng, không nghĩ tới căn bản là không phải như vậy, uổng phí mình còn vì giữ thể diện mà bị đánh cho một chưởng, ở trong này cùng hắn phân cao thấp, sớm biết như thế thì mình đã chuồn sớm rồi.
(*ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được)
Thấy Gia Luật Cuồng Sở chú ý nhìn mình, Lục Tiểu Thanh trong lòng thầm kêu không xong, vui đùa thế đủ rồi, chết sĩ khổ thân, không chuồn sẽ chết, lập tức đưa vòng tay cho tên buôn lậu nô lệ kia: "Cầm đi, ta muốn dẫn người đi."
Không thấy người nọ cầm lấy, ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy, người nọ đang kinh sợ quỳ một gối nói: "Tiểu nhân ra mắt Khuynh Nam Vương." Một tiếng này không thấp, tiếng bàn tán ồn ào ở phía dưới lập tức ngưng bặt, ngay sau đó một biển người quỳ xuống, trong thanh âm tràn ngập kính nể cùng hô vang: "Khuynh Nam Vương."
Trên đài Lục Tiểu Thanh cùng Gia Luật Cuồng Sở nhìn nhau, nhíu mày trừng mắt liếc Gia Luật Cuồng Sở ở đối diện một cái, một phen giữ chặt tay nô lệ phía sau, nhét vòng tay bạch ngọc vào tay lão bản kia, xoay qua chỗ khác bước đi. Gia Luật Cuồng Sở một phát bắt được cổ tay của Lục Tiểu Thanh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai, làm sao lại biết bổn vương?"
Lục Tiểu Thanh cả giận nói: "Buông ra." vung tay lên nhưng căn bản giãy không ra bàn tay to của Gia Luật Cuồng Sở, Gia Luật Cuồng Sở dùng sức bắt lấy Lục Tiểu Thanh, nói: "Ngươi nếu không nói, vậy đừng trách ta không khách khí." Dứt lời, bắt lấy Lục Tiểu Thanh định rời đi.
"Nhị vương huynh, sao lại hưng trí đến đây mua nô lệ vậy?" Một giọng nói ôn hòa thản nhiên truyền đến, Lục Tiểu Thanh lập tức trưng vẻ mặt cầu xin kêu lên: "Xuất Trần, người này bắt nạt ta."
Người chung quanh vừa nghe thấy hai chữ Xuất Trần, không khỏi đều ngẩng đầu trông lại, chỉ thấy nam tử kia một thân áo khoác choàng lông cừu trắng như tuyết, phối hợp cùng mái tóc bạch kim, cả người hắn như phát ra ánh hào quang, đẹp không sao tả xiết, nhất tề la lên, đây chính là Dật Bắc Vương của Mạt Hạt a~, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, hôm nay cư nhiên lại có thể được nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, nhất thời đều ngơ ngác nhìn bóng dáng Xuất Trần đang đi lên đài, đã quên hết tất cả.
Xuất Trần mỉm cười đi lên đài, cầm tay Lục Tiểu Thanh kéo về phía mình, nhìn Gia Luật Cuồng Sở nói: "Nhị vương huynh."
Gia Luật Cuồng Sở đáp một tiếng, không thể không buông cổ tay Lục Tiểu Thanh ra, Lục Tiểu Thanh thấy nếu hai Vương chống lại, vậy thì nên làm cho bão táp đến càng mãnh liệt thêm một chút nữa mới náo nhiệt. Nâng tay bị Gia Luật Cuồng Sở nắm đến đỏ cả cổ tay, vô cùng đáng thương nói: "Xuất Trần, ngươi xem, đỏ hết cả cổ tay ta rồi."
Xuất Trần trong mắt hiện lên một tia quang mang khó mà phát hiện ra, khẽ cười nói: "Không có việc gì." Vừa nói vừa vươn tay ra xoa nhẹ cổ tay cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt hạnh phúc tựa vào trong lòng Xuất Trần, cổ tay lại bị Xuất Trần nắn bóp hai cái càng đau thêm, Xuất Trần này rõ ràng nhìn ra là mình muốn Gia Luật Cuồng Sở mất mặt, bên ngoài rất nhanh cùng mình phối hợp, nhưng bên trong lại không biết thương hương tiếc ngọc, không những không xoa nhẹ, mà còn âm thầm dùng sức xoa cổ tay.
Trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười hạnh phúc ngọt đến chết người, một bên trong lòng thầm mắng Xuất Trần N lần đúng là mỹ nhân rắn rết, một bên vẫn còn nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Xuất Trần, đem mặt chôn sâu vào trong lòng Xuất Trần, hình ảnh hai nam nhân ôm nhau thật sự rất đẹp mắt, huống hồ lại là hai mỹ nam tử tuyệt sắc, những người xung quanh đều ngây người nhìn Xuất Trần, một đám không khỏi đều nuốt nước miếng, xem ra tin tức mấy ngày nay được truyền ra về người mà bọn họ kính yêu nhất, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Dật Bắc Vương túc trí đa mưu không thích nữ nhân mà lại thích nam nhân là sự thật rồi. Xem bộ dáng hào phóng như vậy của hai người không thể tránh khỏi bị hiềm nghi, aiz ~.
Từ trong lòng Xuất Trần lộ ra một con mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Khuynh Tường vẫn luôn đi theo Xuất Trần, mặt vẫn tỉnh bơ, mắt lại hung hăng trừng mình, lại là cười lại là bất đắc dĩ, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người ở phía dưới đang nhìn một màn diễn ra ở trên đài, ha ha, thanh danh của Xuất Trần đã bị hủy, ai bảo hắn keo kiệt bắt mình bồi thường nhiều tiền như vây, chẳng hào phóng một chút nào cả, xứng đáng bị chỉnh.
Gia Luật Cuồng Sở nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang tránh ở trong lòng Xuất Trần, nói: "Xuất Trần."
Xuất Trần mỉm cười vỗ vỗ vai Lục Tiểu Thanh, nâng mặt nàng lên xoay về phía Gia Luật Cuồng Sở nói: "Nhị vương huynh, đây chính là người mà huynh đã đưa cho Xuất Trần lần trước, nhị vương huynh nhanh như vậy đã quên rồi sao."
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Cuồng Sở biến sắc, nhất thời cười càng thêm sáng lạn, đồng thời bắn vài tia mị nhãn đầy mê người với Gia Luật Cuồng Sở, lại dựa vào trong lòng Xuất Trần, ngẩng đầu cười vô cùng xinh đẹp quyến rũ với Xuất Trần, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Xuất Trần, lại đem đầu chôn vào trong lòng xuất Trần, đầu vai rung kịch liệt, giống như là bị hạnh phúc vây quanh chỉ biết không ngừng run rẩy vậy.
Gia Luật Cuồng Sở nhìn thoáng qua Xuất Trần nói: "Không nghĩ tới cư nhiên lại là một tuyệt sắc như thế, bất quá, Xuất Trần, đệ cũng quá rêu rao rồi."
Xuất Trần ôm Lục Tiểu Thanh vừa đi qua bên cạnh lão bản kia, vừa nói: "Nhị vương huynh có ý kiến sao?"
Gia Luật Cuồng Sở ánh mắt hơi lạnh, hơi hơi nhếch khóe miệng nói: "Chỉ cần Xuất Trần thích là được rồi."
Xuất Trần cúi người lấy vòng tay bạch ngọc trên tay lão bản kia, duỗi tay đưa cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh sau khi tiếp nhận cũng không thấy Xuất Trần rút tay lại, một bên không khỏi thầm mắng một tiếng, lão hồ ly, một bên vẻ mặt ý cười đưa cho Xuất Trần: "Tặng cho ngươi."
Xuất Trần cười khẽ sờ sờ tóc Lục Tiểu Thanh, duỗi tay về phía sau, Khuynh Tường lập tức đặt vào trong tay Xuất Trần ngân phiếu một ngàn lượng bạc, Xuất Trần đưa cho lão bản vẫn đang quỳ ở dưới đất, nói: "Nếu đã đáp ứng mua một ngàn lượng, vậy cũng sẽ không nợ ngươi, ngươi không có tư cách có được vòng tay này."
Lão bản kia kiếm được lời lớn như vậy, tự nhiên không dám nói nhiều, ngay cả đầu cũng không dám nâng, tuy rằng biết Dật Bắc Vương nổi danh là ôn hòa, nhưng là cũng là người từng trải qua nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, Khuynh Nam Vương chinh chiến còn Dật Bắc Vương bày mưu tính kế, quyết thắng cùng giang hồ, nếu nói về lợi hại có lẽ Dật Bắc Vương này còn lợi hại hơn nhiều so với Khuynh Nam Vương, mình sao dám có điểm bất mãn được.
Xuất Trần nhận lấy vòng tay bạch ngọc trong tay Lục Tiểu Thanh, cười nói với Gia Luật Cuồng Sở: "Xuất Trần còn có việc, không thể cùng nhị vương huynh nói chuyện tiếp được, xin phép được đi trước một bước." sau khi gật đầu tỏ ý, kéo theo Lục Tiểu Thanh không chịu buông tay, mang theo ý cười mê người đi xuống đài, Lục Tiểu Thanh một bàn tay ôm lấy thắt lưng Xuất Trần, một bàn tay kéo lấy tay tên nô lệ mất một ngàn lượng để mua, hai vai không ngừng rung động đi theo Xuất Trần.
Dọc theo đường đi Lục Tiểu Thanh vẫn nắm khư khư lấy tay của tên nô lệ kia không buông, cũng may là mấy người bước chậm, nô lệ kia cho dù trên chân vẫn còn xiềng xích nhưng cước bộ vẫn vững, bất quá mắt nhìn bọn họ không được thiện cảm cho lắm, nếu không phải Lục Tiểu Thanh dùng sức lôi, thì bọn họ đi rất chật vật.
Cuối cùng cũng không có đi xem tường thành đang được sửa chữa, vì với khuôn mặt xinh đẹp như thế, thân phận lại đã bị bại lộ, dọc theo đường đi luôn được tung hô vạn vạn vạn tuế, người chen chúc chật như nêm cối. Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh giống như chả bị ảnh hưởng gì, vẫn thân mật cùng nhau bước, Khuynh Tường cùng nô lệ kia ngược lại thật sự là chịu không nổi nữa, cuối cùng đành phải quay trở về phủ.
Trở lại phòng Xuất Trần, Xuất Trần dùng sức vỗ vỗ vai Lục Tiểu Thanh đang quấn chặt lấy mình, nói: "Được rồi, đã về tới nhà rồi, còn giả bộ làm gì nữa."
Lục Tiểu Thanh nâng gương mặt đã cười đến mức vặn vẹo vốn đang chôn sâu ở trong lòng Xuất Trần lên, buông Xuất Trần ra, cười tủm tỉm kéo tên nô lệ vừa mới mua được, đi đến một bên bàn trà ngồi xuống. Đưa mắt nhìn Xuất Trần đã ngồi ở đầu giường, lại nhịn không được bật cười ha ha.
Xuất Trần tiếp nhận chén trà Khuynh Tường đưa tới, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Hôm nay phải cảm tạ ta như thế nào đây?"
Lục Tiểu Thanh vừa cười vừa nói: "Cảm tạ cái gì? Ta nhưng là đã bị ngươi chiếm mất tiện nghi, hai chúng ta coi như huề nhau, dù sao hiện tại thanh danh của hai ta đã bị hủy hoại." Cùng nhau đi trên đường, mọi người thấy Dật bắc Vương mà bọn họ kính yêu cư nhiên lại ôm một nam tử đi rêu rao khắp nơi, nhớ tới lại thấy buồn cười, còn cái tên Khuynh Nam Vương kia nữa chứ, nhìn sắc mặt xanh mét của hắn mới thoải mái làm sao, ha ha, nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Ai bảo chưa kể đến ngày đó hắn đánh mình một chưởng, cư nhiên hôm nay lại còn dám kiêu ngạo như vậy, hừ, hổ không phát uy ngươi lại coi ta là mèo bệnh, ta muốn làm cho ngươi biết người ngày đó ngươi chắp tay tống đi là một hoa mỹ nam như thế nào, để cho ngươi biết cảm giác nam sủng quốc sắc thiên hương ngày đó giờ đã biến thành người của người khác là như thế nào, hơn nữa lại là người có thế lực tương đương với mình, cái loại tư tưởng muốn ăn mà không dám cướp này còn sợ không chỉnh chết được ngươi hay sao.
Đang lúc cười hớ hớ nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần cũng không để ý đến lời mình nói, đầu ngón tay lại lấy chiếc vòng tay bạch ngọc kia ra chơi đùa, nhất thời biến sắc, bật đứng dậy đi đến phía trước mặt tên nô lệ kia, hung hăng đi vòng quanh hắn mấy vòng, lại duỗi tay ra đẩy hắn một cái, nô lệ kia chán ghét nghiêng người đẩy lại, Lục Tiểu Thanh không phòng bị nhất thời ngã ngồi xuống mặt đất, tóc bị đè dưới tay mình, nhất thời đau đến mắt nổ đom đóm.
Ngồi dưới đất gỡ dây buộc tóc ra, tóc rối tung vẻ mặt cầu xin nói với Xuất Trần: "Xuất Trần, hắn bắt nạt ta." Vẫn thấy Xuất Trần ung dung thưởng thức vòng tay bạch ngọc, cũng không để ý đến nàng, Lục Tiểu Thanh nhất thời tức giận quay đầu, tranh thủ đồng tình không thành công, căm tức nói với nô lệ kia: "Ngươi thật là to gan, cư nhiên lại dám đẩy chủ tử của ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta mất một ngàn lượng để mua ngươi, ô ô, vòng tay bạch ngọc của ta a~, nó cũng không phải chỉ có một ngàn lượng thôi đâu, liền chỉ vì một người như ngươi mà ta đã đem cả nhà mình ra tiêu hết rồi, ta nói cho ngươi.... ta nói cho ngươi, ngươi về sau nếu không kiếm đủ một ngàn lượng trả cho ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu."
Lại trở mình đứng lên, tiến lên trừng mắt mắng nô lệ một thân lãnh ngạo kia: "Ngươi nghe kỹ đây, về sau ta phân phó cái gì, ngươi phải làm theo thế đó, ngươi nếu dám động tay động chân với ta, ta liền....ta liền đem ngươi nướng trên lửa để làm đồ nhắm rượu, hừ."
Tức giận xoay người đi hai bước, lại quay lại trừng nô lệ sắc mặt vẫn không thay đổi kia một cái, có thù không báo không phải là quân tử, nện từng bước quay trở lại, hai tay dùng sức đẩy nô lệ kia, ta đẩy, ta đẩy, ta lại đẩy, không biết tên nô lệ này ăn gì mà khỏe thế, đẩy mãi mà vẫn không ngã.
Lục Tiểu Thanh cả giận nói: "Ngươi ngã xuống cho ta, có biết làm một nô lệ tốt là phải như thế nào không hả, chủ nhân nói gì ngươi không được cãi lại, chủ nhân muốn ngươi làm gì ngươi phải làm theo thế đó, ta muốn ngươi ngã xuống, ngươi liền tuyệt đối không thể đứng, ta muốn ngươi đứng ngươi liền tuyệt đối không thể ngồi, ngươi có biết hay không hả."
Nô lệ kia lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Không biết."
"Ớ, ta còn tưởng rằng ngươi không biết nói, không nghĩ được rằng giọng của ngươi cũng khá được đấy chứ, không hổ là nô lệ của ta, chính là không giống người thường, có khí chất, có tính cách, có dung mạo, thế này mới không làm mất mặt Lục Tiểu Thanh ta." Vừa nói vừa đi vòng quanh hắn một vòng, tán dương gật đầu ngồi ở bên cạnh bàn trà.
Khuynh Tường nhịn không được cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Thật sự không biết nên nói thế nào với ngươi nữa, ngươi lại đi tìm một người để mình được làm chủ tử."
Lục Tiểu Thanh trừng Khuynh Tường một cái nói: "Chẳng lẽ Xuất Trần cũng không phải là chủ tử sao? Ta xem hắn với ta cũng giống nhau."
Xuất Trần ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Lại đây." Lục Tiểu Thanh cũng bước đến ngồi bên cạnh hắn: "Ngươi nói đi, ngươi có phải hay không cũng giống ta, mỹ mạo có thừa, tính cách có thù tất báo, tuyệt đối không để mình bị chịu thiệt, thủ đoạn cao minh, trong nháy mắt làm cho kẻ thù tiêu thành tro bụi, giữa lúc nói cười bày mưu tính kế, trong lơ đãng bình tĩnh xuất chiêu Càn Khôn, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, quyết đấu ở vạn dặm bên trong."
Không đợi Xuất Trần trả lời, Khuynh Tường nhịn không được bật cười thành tiếng: "Trên đời này lại có người mặt dày như thế này, ta hôm nay coi như đã được mở mang kiến thức rồi, ngươi không giống nữ tử một chút nào cả, cư nhiên dám so mình với Dật Bắc Vương của Mạt Hạt chúng ta, ngươi quả thật là cường hãn."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Khuynh Tường một cái, lười cùng hắn nói chuyện, nói chuyện với hắn chính là đã hạ thấp chỉ số thông minh của mình, phía sau Xuất Trần lấy một sợi dây buộc tóc, chậm rãi buộc tóc cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đắc ý nhìn Khuynh Tường, trở lại tựa vào trên đầu gối Xuất Trần, nói: "Vẫn là Xuất Trần yêu dấu của ta là tốt nhất, ta biết là Trần Trần đối với Thanh Thanh tốt nhất mà."
Khuynh Tường không tự chủ được rùng mình một cái, nghe mà nổi hết cả da gà, ngay cả nô lệ vẫn luôn giữ im lặng kia giật giật khóe miệng, tên gia hỏa này cư nhiên lại nói ra những lời buồn nôn như thế.
Xuất Trần sắc mặt không thay đổi, thưởng thức mái tóc của Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần không để mình bị xoay vòng vòng, không khỏi nhún nhún vai đi về phía nô lệ kia, tên này hỉ giận khó đoán, nếu mình không chiếm được tiện nghi, có thể bỏ thì sớm bỏ là tốt nhất. Không nghĩ tới mới bước được có vài bước, trên đầu đau xót, bị một lực đạo ở phía sau kéo trở lại, quay đầu lại nhìn, thấy Xuất Trần vẫn còn đang nắm lấy tóc mình không buông, khóe miệng cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cười dịu dàng.
Lục Tiểu Thanh lập tức sờ đầu, cả giận nói: "Ngươi tại sao lại kéo tóc của ta?"
Xuất Trần vẫn như trước vuốt vuốt lọn tóc trong tay nói: "Thanh Thanh yêu dấu của ta, ngươi còn chưa nói cho ta biết, hôm nay ngươi phải báo đáp ta như thế nào đây?"
Toát mồ hôi, thì ra lời này mặc kệ là kẻ nào nói ra, nó cũng đều làm cho người nghe cảm thấy ghê tởm như vậy, Lục Tiểu Thanh quái dị nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần vẫn như trước không có một chút biến hóa nào, không khỏi thầm khen một tiếng: "Người này thật là bình tĩnh." Nhất thời trưng ra vẻ mặt tươi cười nói: "Không phải huề nhau sao? Cần gì phải báo đáp, lại nói ta dù sao cũng là một tiểu nữ tử, ngươi là một đại nam nhân sao có thể so đo với ta mấy chuyện như thế này được, không phải là đã quá nhỏ mọn rồi hay sao."
Xuất Trần nhẹ nhàng kéo kéo tóc Lục Tiểu Thanh, mỉm cười cũng không nói chuyện, Lục Tiểu Thanh cũng không nói gì nữa nhìn Xuất Trần, tên gia hỏa này thật khó đối phó, trừng mắt nhìn Xuất Trần nửa ngày, thấy trên mặt Xuất Trần thật sự không có một chút biến hóa nào, không khỏi nhận thua nói: "Tuy rằng thanh danh của ngươi vang dội hơn ta một chút, hôm nay cũng coi như là đã giúp ta được một việc, nhưng là ngươi cũng dùng một ngàn lượng mua vòng tay của ta, cho nên cũng không phải là ngươi đã chiếm được tiện nghi, nhưng ta vẫn phải nói trước, ngươi không được yêu cầu báo đáp quá phận, bằng không...... Hừ, hừ."
Xuất Trần lúc này mới cười khẽ nói: "Thế mới là bé ngoan chứ, để ta nghĩ xem phải báo đáp gì mới xứng đây, hôm nay lợi dụng ta làm rõ thân phận cho ngươi, làm cho Cuồng Sở không dám động đến ngươi, ngươi lòng dạ hẹp hòi nhưng tâm tư lại xoay chuyển rất nhanh, nếu đã như vậy, ta cũng không thể gánh chịu cái danh này vô ích như thế được, ngươi liền làm nam sủng của ta đi."
Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt sát khí nhìn Xuất Trần nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có ý gì?"
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi hiểu được ý của ta."
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần nửa ngày, oán hận xoay người trừng tên nô lệ kia, phát hỏa nói: "Ngươi tên là gì? Nói mau, ta hiện tại tâm tình không tốt."
Nô lệ kia nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, mặt lạnh không trả lời, Lục Tiểu Thanh nhất thời híp mắt, hiếm khi mới thấy toàn thân nàng tràn ngập sát khí như bây giờ, Khuynh Tường ở bên cạnh lạnh lùng ngắt lời: "Nô lệ là không có tên, tên của bọn họ là do chủ tử ban cho."
Lục Tiểu Thanh nghe thấy vậy, đang vì Xuất Trần mà phát hỏa, lập tức được dập tắt, thấy nô lệ kia mặt lạnh như băng đứng nguyên ở tại chỗ, trong con ngươi tuy rằng không còn vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ như khi bị bán nữa, nhưng lại lạnh như băng không nhìn thấy được nội tâm, không khỏi chậm rãi đứng lên, Xuất Trần cũng đồng thời buông lọn tóc đang nghịch trong tay xuống, giống như là biết Lục Tiểu Thanh muốn làm cái gì vậy.
Lục Tiểu Thanh thời điểm đi qua bên người Khuynh Tường, thuận tay rút lấy bội đao vẫn đeo ở bên hông hắn ra, Khuynh Tường sau khi liếc mắt nhìn Xuất Trần một cái, căn bản cũng không phản đối cứ để cho Lục Tiểu Thanh cầm đao đi, chậm rãi đi đến phía trước mặt tên nô lệ đó mới dừng lại, nô lệ kia cũng không lui về phía sau, chính là lạnh lùng nhìn nàng, trong con ngươi nổi lên một tia âm lãnh.
Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống bên chân nô lệ kia, đầu chỉ còn một chút nữa là chạm vào đầu gối hắn, nô lệ kia chau mày không biết Lục Tiểu Thanh dựa vào gần như vậy để làm cái gì, đành lui ra phía sau một bước, Lục Tiểu Thanh vừa xắn ống tay áo vừa nói: "Làm gì? Đứng yên đừng nhúc nhích, đứng yên đừng nhúc nhích, tách hai chân ra." lời này làm cho người ta nghe mà tưởng tượng xa xôi.
Sau khi đã xắn cao hai ống tay áo, cầm lấy bội đao của Khuynh Tường, ở tại chỗ nhảy ếch một bước, giơ đao lên liền chém xuống xiềng xích đang trói chân nô lệ kia. Keng keng hơn mười mấy đao liên tiếp vang lên mà xiềng xích vẫn không bị đứt, cầm lấy xiềng xích nhìn thoáng qua: "Không phải chứ, cũng chỉ hơn bạch ấn một chút, sao thứ này lại rắn chắc như vậy nhỉ?" Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua đao trong tay, lại nhìn thoáng qua xiềng xích, hai thứ đều không có biến hóa.
Nhíu mày nhìn thoáng qua, lập tức đổi phương thức khác, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầm lấy bội đao dùng như cưa, ở trên xiềng xích không ngừng cưa qua cưa lại.
Nô lệ kia cúi đầu thấy Lục Tiểu Thanh quỳ gối dưới chân hắn, một tay cầm lấy xiềng xích, một tay vung bội đao dùng như cái cưa, không khỏi khàn khàn cổ họng nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ngu ngốc, ngươi không nhìn thấy ta đang tìm cách tháo gông cùm cho ngươi hay sao? Ta là một người thông minh, sao lại có thể mua một người ngốc như ngươi về thế nhỉ, thật sự là ngốc quá mức." Đầu cũng không nâng Lục Tiểu Thanh quả là không hài lòng, mình cư nhiên lại mua một người đầu óc có vấn đề về, nhưng lại đắt như vậy.
Nô lệ cắn chặt răng nhìn thoáng qua Xuất Trần cùng Khuynh Tường, Xuất Trần cùng Khuynh Tường một người nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, một người nhìn Xuất Trần không chớp mắt, hai người đó cũng chưa có nhìn qua đây lần nào, bất quá ý cười bên khóe miệng kia lại thật sự không lừa được người.
"Mẹ nó, rốt cuộc đây là vật quái gì thế này? Như thế nào không bị sứt mẻ một chút thế này." Hiếm thấy ở dưới tiết trời mùa đông mà toàn thân đổ mồ hôi ròng ròng như thế này, cư nhiên xiềng xích vẫn y như cũ không có bị sứt mẻ gì.
Nô lệ nhíu mày nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh như trước không có dừng tay lại, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, khom người nói: "Ngươi đứng lên đi, để ta."
Lục Tiểu Thanh nhất thời ngẩng đầu lên, tò mò nhìn nô lệ hỏi: "Để ngươi làm sao? Ngươi làm sao mà làm được?" tuy nói vậy nhưng vẫn là đứng lên, nô lệ cầm lấy thanh đao trong tay Lục Tiểu Thanh, nhắm mắt điều tức một lúc, đột nhiên trong tay run lên chỉ thấy một đạo ánh đao từ không trung chợt lóe mà qua, Lục Tiểu Thanh chỉ nghe thấy keng một tiếng, xiềng xích trên chân nô lệ đã bị đứt làm hai đoạn.
Lục Tiểu Thanh trợn mắt nhìn nô lệ nói: "Ngươi...... quả là lợi hại, vậy ngươi......"
"Hạ dược." thốt ra hai chữ lạnh lùng trực tiếp cắt ngang vấn đề tiếp theo mà Lục Tiểu Thanh muốn hỏi, nghĩ cũng đúng, nhìn chiêu thức vừa rồi nếu hắn không bị hạ dược, thì có mấy kẻ buôn lậu nô lệ có thể chặn được đây.
Khuynh Tường vẫn luôn đứng ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp nhận bội đao keng một tiếng chém xuống, xiềng xích trên tay nô lệ bị đứt làm đôi. Lục Tiểu Thanh đứng ở một bên lau lau mồ hôi, xem ra không phải người khác ngốc mà là mình ngốc thì đúng hơn, biết rõ Khuynh Tường là cao thủ, mình lại ở chỗ này mà cưa mất nửa ngày, thật sự làmẹ già, bố già, ông nội nó, con bà nó, mất hết mặt mũi rồi còn đâu.
Giương mắt thấy nô lệ xoay người lại nhìn mình, Lục Tiểu Thanh đầu tiên là tự nhiên gật gật đầu, tiếp theo đột nhiên mặt mày sáng ngời, vui cười chạy tiến lên, vây lấy nô lệ xoay vài vòng, hắc hắc cười nói: "Không nghĩ tới ta hôm nay thật đúng là gặp may mắn, cư nhiên mua được một cao thủ làm bảo tiêu, ha ha, buôn bán có lời, buôn bán có lời, tiểu tử ngươi cần phải nghe cho kỹ đây, về sau ngươi chính là người của ta, lời của ta chính là mệnh lệnh, ý tứ của ta chính là tôn chỉ của ngươi, hành động của ta chính là tọa độ của ngươi......này, ngươi có ý gì thế hả? Ta là chủ tử của ngươi, ngươi buông tay ra cho ta, có nghe thấy không, buông tay ra, ta là chủ tử, ngươi cư nhiên lại phạm thượng, này, này, này này, cứu mạng......"
Chỉ thấy nô lệ kia mặt lạnh băng, thấy Lục Tiểu Thanh lải nhải vây quanh hắn xoay tới xoay lui, trong lúc vung vẩy tay chân vô tình chạm phải chỗ nào đó, nhất thời mặt càng lạnh thêm, nhanh như chớp duỗi tay ra trực tiếp túm lấy cổ áo Lục Tiểu Thanh, cũng không quản Xuất Trần ở bên cạnh có phản ứng hay không, túm lấy cổ áo Lục Tiểu Thanh lôi ra ngoài.