Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 94

Xuất Trần mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh bị nô lệ kia túm cổ áo lôi ra ngoài, trong mắt tràn ngập ý cười, Khuynh Tường nhìn thoáng qua Xuất Trần nói: "Vương, tên nô lệ này không đơn giản." Xuất Trần gật gật đầu, thờ ơ nói: "Đừng kêu là nô lệ, nam sủng của ta tuyệt đối sẽ không để người của nàng phải chịu ủy khuất đâu."

Ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh một bên hầu hạ Xuất Trần uống thuốc, một bên liếc mắt nhìn Xuất Trần một cái, lại liếc mắt nhìn nô lệ đang đứng ở bên cạnh một cái, nô lệ kia đã được Lục tiểu Thanh cấp cho trang phục để mặc, quần áo của Khuynh Tường mặc ở trên người hắn lại tăng thêm một phần quý khí, nhìn rất vừa mắt, ánh mắt của Lục Tiểu Thanh ở trên người hai người không ngừng chuyển động, Xuất Trần khép hờ mắt đột nhiên lên tiếng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nói: "Mới sáng sớm tinh mơ đã có hai soái ca để cho ta ngắm, thật sự là vui vẻ thoải mái a. Xuất Trần, ngươi xem Lục Tiểu Lam có phải rất được đúng không, chính là vẻ đẹp cường tráng khỏe khoắn, tuy không thể bì được với ngươi, bất quá hơn hẳn ta."

"Lục Tiểu Lam? Là do ngươi đặt?" Xuất Trần khó có được kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, quay qua nhìn Lục Tiểu Lam vẻ mặt hờn giận đang đứng ở một bên, nhất thời khẽ nở nụ cười.

"Đúng vậy, hỏi hắn tên là gì thì hắn không nói, cho nên ta đành phải tự đặt cho hắn một cái tên, tên này dễ nghe đúng không? Ta gọi là Lục Tiểu Thanh, hắn tự nhiên sẽ kêu là Lục Tiểu Lam, trò giỏi hơn thầy, người khác vừa nghe là đã biết ta là chủ tử của hắn, ta nhưng là đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cái tên đó đấy."

Ý cười bên môi Xuất Trần càng đậm, một nam tử cao to lực lưỡng, rõ ràng là một nam tử mang theo khí chất bưu hãn lớn lên từ thảo nguyên, cư nhiên lại được đặt cho cái tên Lục Tiểu Lam, khó trách hôm nay đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh vào đây, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chính là người đi phía trước lại không cảm thấy.

"Vương, Đại Vương ngày kia muốn sắc phong tân phi tử, có mời Vương đến tham dự." Ngoài cửa Khuynh Tường cầm theo tấm thiếp vàng thiếp bạc tiến vào trong phòng, vừa thấy Lục Tiểu Thanh dùng đôi mắt hoa si nhìn hai người phía đối diện, nhất thời cười nói: "Lục phu nhân tôn kính của ta ơi, Đại Vương cũng mời người ngày đó hạ cố tới dự."

Lục Tiểu Thanh lập tức nghiêng đầu, trừng Khuynh Tường hỏi: "Có ý gì?"

Khuynh Tường nghiêm trang nói: "Ngày hôm qua mọi người được chứng kiến Vương cực kỳ yêu thương Lục phu nhân, hiện tại tin này đã truyền khắp Lăng Tiêu thành, không ai là không biết, Vương không thích hồng trang mà lại thích nam trang, cho nên đại vương cực kỳ tò mò, là dạng nam tử gì mà lại hấp dẫn được Vương, cho nên cố ý căn dặn người đưa thiếp mời chuyển lời đến Vương, ngày hôm đó Vương nhất định phải mang theo vị Lục phu nhân này đến tham dự, để cho Đại Vương được biết một chút về người trong câu chuyện chỉ trong có hai ngày đột nhiên lại xuất hiện đệ nhất nam sủng trong truyền thuyết." Cố ý nhấn mạnh vào hai chữ nam sủng, ánh mắt lại khá là tôn kính khom người hướng về phía Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh nhất thời cả người tràn ngập sát khí, cả giận nói: "Cái gì mà Lục phu nhân? Ngươi bớt ăn nói lung tung đi, bản thân ta nhưng là một hoàng hoa khuê nữ, ngươi nếu dám bôi nhọ thanh danh của ta, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."

"Nam sủng xưng hô cao nhất chính là phu nhân." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, chính là giọng nói của Lục Tiểu Lam từ hôm qua đến giờ không buồn lên tiếng.

Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, hung hăng trừng Lục Tiểu Lam một cái, tiểu tử này tuyệt đối là đang chế giễu mình đây mà, từ hôm qua hắn đã biết mình là nữ tử, tuy không phải là chán ghét, bất quá chính là không quen nhìn mình cùng Xuất Trần ở chung một chỗ, rõ ràng là một nữ tử lại thoải mái ăn đậu hũ của nam nhân như thế, mà nam nhân bị ăn đậu hũ cũng không để ý đến việc mình bị người nào đó ăn đậu hũ một cách trắng trợn như thế, đúng là hai kẻ biến thái, không chỉ vẫn duy trì tác phong nguội lạnh của hắn, lại còn cách mình rất xa, tận lực cách xa, cách càng xa càng tốt.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt bàng quang của Xuất Trần, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Đi thì đi, chỉ là đi dự tiệc thôi mà, bất quá ta cũng không đưa lễ vật đâu, Xuất Trần, nếu đã đến đó với danh nam sủng của ngươi, ngươi đương nhiên phải hào phóng chuẩn bị lễ vật cho cả hai chúng ta, có phải không?" Vừa nói vừa bò đến trên đầu gối Xuất Trần, liếc mắt đưa tình với Xuất Trần.

Xuất Trần cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt quyến rũ của Lục Tiểu Thanh, ra hiệu nàng rót cho mình một chén trà, sau đó mới mỉm cười nói: "Có thể, bất quá sẽ phải ghi vào sổ nợ." không nghe thấy tiếng rống giận như đã dự kiến, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm tựa vào trên đầu gối Xuất Trần, phong tình vạn chủng nói: "Không sao, trước nhớ kỹ, nếu đã nhớ rồi có phải hay không nên để tự ta đi chuẩn bị một chút lễ vật, ta muốn tự tay mình lựa chọn lễ vật."

Xuất Trần mỉm cười nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: "Được, tự mình đi tìm Sở tổng quản yêu cầu đi." Lục Tiểu Thanh nhanh như chớp gửi lại một nụ hôn gió, hứng thú dạt dào lôi Lục Tiểu Lam vội vàng ra khỏi cửa.

"Hắn là nam nhân, ngươi cứ như thế chính là đang đùa với lửa." Nhìn thoáng qua Lục Tiểu Lam vẻ mặt lãnh khốc đang cùng mình đi tìm Sở tổng quản, Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Không có sự che chở của hắn, ở Lăng Tiêu thành này có rất nhiều người nhăm nhe tới ta, ta muốn có một hậu thuẫn vững chắc, lại càng thích nam nhân vừa đẹp vừa thông minh, Xuất Trần chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất, còn về phần quan hệ của hai chúng ta, chúng ta đã phân rõ rồi."

Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói chuyện sôi nổi, có một số chuyện hiện tại phân rõ, nhưng có một số chuyện sau này không biết chừng lại dây dưa không rõ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Lục Tiểu Thanh ăn mặc giản dị nhưng cũng không làm mất đi phần xinh đẹp, một đường chạy vọt vào trong phòng Xuất Trần, lớn tiếng nói: "Xuất Trần, có đẹp hay không, có xinh đẹp như ngươi hay không?" Vừa nói vừa xoay vài vòng trước mắt Xuất Trần.

Xuất Trần nghiêng đầu tựa vào đầu giường, mỉm cười nói: "Rất được, có tiềm chất làm nam sủng." Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh mặc một thân trường bào màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cừu cũng là một màu lam nhạt, cổ áo dựng thẳng lên che khuất nửa bên mặt, rất có hương vị tay ôm đàn che nửa mặt hoa, trên đầu không có mang bất cứ đồ trang sức gì, chỉ dùng một chiếc trâm xuyên qua viên dạ minh châu cố định mái tóc, một thân nam trang người ngọc, thật sự vô cùng tuấn mỹ, vô cùng tà khí.

Lục Tiểu Thanh cũng không có tức giận, chạy đến bên cạnh Xuất Trần nói: "Xuất Trần, lần đầu tiên ta tự búi tóc cư nhiên lại là vì ngươi, ngươi nói xem ngươi nên bồi thường cho ta cái gì đây?"

Xuất Trần vừa đứng dậy tiếp nhận quần áo Lục Tiểu Thanh đưa tới, vừa cười nói: "Không có, cùng lắm thì cho phép ngươi mang theo Tiểu Lam làm bảo tiêu cho ngươi vậy.

Duỗi tay ra chỉnh trang lại y phục cho Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh cũng biết Xuất Trần này chính là một con cáo già thành tinh, có thể để cho mình chiếm được tiện nghi thì mặt trời mọc ở đằng tây rồi, thấy Xuất Trần một thân áo choàng màu trắng phối hợp với đai lưng màu đỏ, càng tăng thêm phần tuyệt mỹ cho hắn, Lục Tiểu Thanh không khỏi khen: "Xuất Trần, ngươi thật sự là có tiềm chất làm họa thủy."

Xuất Trần khẽ cười cười, nói: "Đi thôi, tuy rằng chỉ là lễ sắc phong phi tử, cũng không nên để bị muộn quá lâu." Vừa nói vừa bước trước đi ra ngoài, Lục Tiểu Thanh không khỏi líu lưỡi, Xuất Trần này thật là có khí chất, Đại Vương phong phi tử hắn cư nhiên lại dám đến muộn, xem ra thật sự không thể coi thường người này.

Mang theo Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần ngồi ở trên xe ngựa, một hàng mấy người liền xuất phát về hướng hoàng cung, không biết là đã đi bao lâu, đến khi xe ngựa đi qua một tường thành thì dừng lại. Lục Tiểu Thanh cười với Xuất Trần, nhất thời một tay quấn lấy cánh tay Xuất Trần, hai người chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống.

Hoàng cung thật đẹp, tuy rằng nàng cũng chưa được vào trong hoàng cung Đại Đường, nhưng là chỗ này quả thật không hổ là hoàng cung, Lục Tiểu Thanh liền theo Xuất Trần đi về phía trước, đưa mắt đánh giá xung quanh, hết nhìn đông lại đến ngó tây, sóng mắt lưu chuyển đem tất cả thu vào đáy mắt, lại ra vẻ là mình rất quen thuộc nơi này vậy.

Cả tòa hoàng cung được xây bằng đá cẩm thạch, không có vẻ tinh hoa hay tinh xảo đến từng đường nét của Đại Đường, đó là một loại vẻ đẹp thô khoáng đầy phóng khoáng, phong cách thật cứng sáng, nếu như so sánh với hoàng cung của Đại Đường thì chỉ có thể nói: một là nam tử ôn nhuận như ngọc, một là nam tử cuồng dã phóng khoáng, hai người, không ai hơn ai, đều mỹ lệ, đều có sự nổi bật riêng.

Trước mắt là một tòa cung điện lớn, nguy nga, Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Xuất Trần, Xuất Trần trên mặt đã không còn vẻ tà mị như trước, thay vào đó trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, cả người tản mát ra một loại khí chất rất bình thản, rất ôn nhu, ôn nhu đến mức cao không thể chạm tới, mỉm cười sâu không thấy đáy.

Lục Tiểu Thanh giờ khắc này đột nhiên phát hiện ra Xuất Trần hóa ra lại rất cô độc, tuy rằng địa vị, vinh quang cái gì cũng đều có, nhưng là khí chất vô hình trung phát ra kia lại nói cho nàng biết, nam nhân này thật sự rất cô tịch, là vì dung nhan tuyệt thế kia chăng? Hay là bởi vì thân thể không thể chịu nổi gánh nặng trên vai?

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh có chút đăm chiêu nhìn hắn, không khỏi khẽ cười nói: "Còn nhìn chưa đủ sao?" Lục Tiểu Thanh nhất thời nhoẻn miệng cười: "Ngắm không đủ." Hai người một người cúi đầu mỉm cười, một người ngẩng đầu cười khẽ, hai dung nhan tuyệt thế như vậy duy mỹ, như vậy chướng mắt.

"Xuất Trần, đệ lại đến muộn hơn cả ta." Lục Tiểu Thanh nhìn lại, thì ra là Gia Luật Cuồng Sở đang đứng ở cửa cung điện, trong tay cầm một ly rượu nhìn bọn họ.

Xuất Trần thản nhiên cười nói: "Nhị vương huynh đến sớm thế." Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh mỉm cười, hướng Gia Luật Cuồng Sở thi lễ một cái, nói: "Bái kiến Khuynh Nam Vương."

Gia Luật Cuồng Sở nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang khom người, lại nhìn thoáng qua tay Xuất Trần vẫn đặt ở bên hông Lục Tiểu Thanh, lạnh lùng nói: "Miễn lễ."

"Tạ Khuynh Nam Vương." Vẫn duy trì tư thế tao nhã đứng dậy, Lục Tiểu Thanh lại ôm lấy thắt lưng Xuất Trần, mỉm cười nhìn Gia Luật Cuồng Sở, thấy đôi mắt âm trầm của đối phương, trong mắt lại là khiêu khích lại là đắc ý, tuy rằng cũng đã hành lễ với đối phương, nhưng cũng không để ở trong lòng.

"Nhị vương huynh, buổi lễ cũng đã bắt đầu rồi. Chúng ta cũng không nên đứng ở cửa đại điện này, cản trở đường của tân tẩu tử." Xuất Trần mỉm cười nói.

Gia Luật Cuồng Sở gật gật đầu nói: "Xuất Trần nói đúng, chúng ta vào trong đại điện nói chuyện." Vừa nói vừa đi trước vào trong đại điện.

"Thất ca ca, Nhã Chỉ rất nhớ huynh." Mới bước vào đại điện được có vài bước, Lục Tiểu Thanh chỉ thấy một bóng dáng đang lao tới, cảm giác được cánh tay trên hông mình đang bị người phía trước kéo lấy, Lục Tiểu Thanh lập tức thể hiện vẻ mặt ghen tuông bước lên trước một bước, che ở trước người Xuất Trần.

Thân ảnh đỏ thắm kia ngay tức khắc đứng sững lại, Lục Tiểu Thanh lúc này mới nhìn thấy rõ, trước mắt là một tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt to tròn lại long lanh, sống mũi cao thẳng, miệng hơi rộng, toàn thân từ trên xuống dưới để lộ ra một tia hào sảng. Tuy rằng có kém mình, nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nhân, Lục Tiểu Thanh âm thầm đánh giá đối phương.

"Ngươi là ai?" Chỉ thấy nàng kia vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ, trừng mình, hùng hổ hỏi.

Lục Tiểu Thanh trở lại ôm lấy thắt lưng Xuất Trần, vẻ mặt ôn nhu nhìn Xuất Trần hỏi: "Trần, nàng là ai?" Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đi theo phía sau hai người, đồng thời lui về phía sau vài bước, không phải là bọn họ không muốn bảo hộ chủ tử của mình, mà là bọn họ biết hai người này lại sắp diễn trò ghê tởm cho người khác xem.

Xuất Trần mỉm cười gạt vài sợi tóc trước mặt của Lục Tiểu Thanh ra sau tai, mắt nhìn tiểu nữ tử đang mở trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Nàng gọi là Lục Tiểu Thanh." Lại không giới thiệu có quan hệ gì với hắn, chỉ cần là người có mắt liếc mắt một cái là đã nhìn ra.

Sau đó quay sang nhìn nữ tử kia nói: "Đây là Tề Nhã Chỉ, muội muội của nhị vương phi "

Lục Tiểu Thanh rất nhanh ở trong lòng tính toán, mình giống như không cần phải hành lễ với Vương phi muội muội này thì phải, dù sao thân phận của mình bây giờ chính là nam phi của Xuất Trần, tự nhiên không cần phải hành lễ, lập tức mỉm cười gật đầu với Tề Nhã Chỉ, hai tay lại chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Xuất Trần.

Tề Nhã Chỉ thấy động tác của hai người vô cùng thân mật, lập tức cả giận nói: "Thất ca ca, người này rốt cuộc là loại người nào? Hắn dựa vào cái gì mà ôm huynh, trong lòng thất ca ca chỉ có Nhã Chỉ mà thôi."

Lục Tiểu Thanh lập tức nhướng mi nhìn Xuất Trần, trong mắt hiện lên một tia ý cười nồng đậm, trên mặt lại ai oán cực kỳ nhìn Xuất Trần, lén nhéo một cái ngang hông Xuất Trần, Xuất Trần cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy tròng mắt Lục Tiểu Thanh lóe sáng, không khỏi mỉm cười kề sát tai nàng nói: "Giúp ta giải quyết, hộp trà lá thượng hạng kia sẽ không phải bồi thường nữa."

Ngay lập tức ý cười trong mắt Lục tiểu Thanh càng vui vẻ hơn, nhẹ nhàng kéo Xuất Trần về phía sau, nhíu mày nói với Tề Nhã Chỉ: "Ngươi muốn hỏi ta là gì của Xuất Trần đúng không, ta đây nói cho ngươi biết, quan hệ của ta cùng Xuất Trần cực kỳ mật thiết, chúng ta mỗi ngày ăn cùng một chỗ, ở cùng một chỗ, còn có...... Ngủ ở......" sắc mặt ửng hồng, quay đầu nhìn thoáng qua Xuất Trần, bộ dáng ngượng ngùng cùng mê người kia khó lời nào có thể diễn tả được.

Ta là nha hoàn tùy thân của Xuất Trần, tất nhiên là phải ăn cùng một chỗ, ta cũng sống ở Dật Bắc vương phủ, tự nhiên cũng coi như là ở cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ cũng không phải là nói dối, các ngươi muốn nghĩ như thế nào thì tùy, cũng không phải là ta nói. Lục Tiểu Thanh mặt hoa đào, mắt chớp chớp, thật giống như là ngượng ngùng với nữ tử ở trước mắt vậy.

Thấy Gia Luật Cuồng Sở lạnh lùng nhìn mình, trong mắt sự lãnh khốc nói không nên lời, tựa như ác ma muốn ăn thịt người vậy, Lục Tiểu Thanh lập tức thu hồi ánh mắt lại, không có việc gì nhìn hắn làm cái gì vậy không biết, thật chán mình mà.

Lời này vừa nói ra, những người đang tập chung trong đại điện toàn bộ đều hít một ngụm khí lạnh, đây chẳng phải là đang công nhiên công khai quan hệ của hai người hay sao, thấy Xuất Trần vẻ mặt tươi cười cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, không khỏi khẳng định tin đồn về hai người này là sự thật rồi, Dật Bắc Vương dưới một người trên vạn người, thật sự lại là long dương chi phích.

Tề Nhã Chỉ kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần không nói gì, ngược lại sau khi mỉm cười với nàng một cái, liền kéo tay nam tử kia đi về vị trí của hắn, không khỏi hai bước chạy lên túm lấy ống tay áo của Xuất Trần, vội la lên: "Không, muội không tin, đây không phải là sự thật, thất ca ca......"

"Đừng co kéo như vậy chứ, ta thích nhất bộ quần áo này của Trần đó." Lục Tiểu Thanh gạt tay Tề Nhã Chỉ ra. Che ở trước mặt Xuất Trần hung tợn trừng mắt nhìn Tề Nhã Chỉ, dốc sức sắm vai nhân vật nam sủng nổi máu ghen, sau đó lôi kéo Xuất Trần bỏ đi.

"Nhã Chỉ, lại đây." Một giọng nói dễ nghe truyền đến, Lục Tiểu Thanh khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy tiếng nói đấy là được phát ra từ nữ nhân đang ngồi ở bên cạnh Gia Luật Cuồng Sở, lớn lên có chút giống Tề Nhã Chỉ, bất quá so với Tề Nhã Chỉ thì lại hơn một phần thành thục, thoạt nhìn cũng cao qúy hơn Tề Nhã Chỉ rất nhiều.

"Không, thất ca ca, Nhã Chỉ vẫn là thích thất ca ca nhất, mặc kệ thất ca ca thích ai, Nhã Chỉ cũng đều tuyệt đối sẽ không buông tha."

Ha ha, nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên quyết của Tề Nhã Chỉ, Lục Tiểu Thanh trong lòng âm thầm tán dương, tính cách này ta thích, dám yêu dám hận, không hổ là cô gái lớn lên từ thảo nguyên, đủ hào phóng, thổ lộ ở trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt không thẹn thùng. Một bên thầm khen một bên còn không quên giảm bớt món nợ cho mình, kiên trì biểu diễn tới cùng, sau khi lôi kéo Xuất Trần ngồi xuống, tựa vào trong lòng Xuất Trần, lơ đãng nhìn thoáng qua Tề Nhã Chỉ vẫn đang đứng ở tại chỗ, trong ánh mắt theo đúng lý biểu hiện ra bất mãn cùng phẫn nộ của mình.

"Thanh, đến uống thử rượu này." Xuất Trần rất phối hợp nâng ly rượu của mình lên đưa cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh quay đầu cười vô cùng sáng lạn với Xuất Trần, cũng không vươn tay ra đón, liền cầm nhẹ tay Xuất Trần đang cầm ly rượu đó, nâng lên uống một hớp, vẻ mặt đắc ý cùng ôn nhu nhìn lướt qua Tề Nhã Chỉ sắc mặt vô cùng khó coi.

Không khí trong đại sảnh lập nhất thời tĩnh đến kỳ lạ, những người đang ngồi ở trong đại sảnh dù cố ý, hay vô tình đều đưa mắt nhìn về phía hai người đang thân mật kia, Lục Tiểu Thanh rúc vào đầu gối Xuất Trần, một bên thưởng thức áo choàng da cừu màu trắng của Xuất Trần, một bên vẫn duy trì tươi cười mê người nhìn mọi người.

Trong đại điện Xuất Trần cùng Gia Luật Cuồng Sở ngồi đối diện nhau, chia nhau ngồi đầu ở hai hàng, chỗ ngồi kế tiếp có nam có nữ, có già có trẻ, bất quá có Xuất Trần đại soái ca làm bạn ở bên cạnh, cho nên những người khác đều là bộ dạng cứt chó cả, thật sự không đáng để nhìn. Lục Tiểu Thanh cũng liền nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt lại, thấy ngồi bên cạnh Gia Luật Cuồng Sở chính là Tề Nhã Chỉ, hiện tại nàng ta vẻ mặt oán hận trừng mình, Lục Tiểu Thanh lập tức nâng một ly rượu trắng lên, mặt lộ mỉm cười nói với Xuất Trần: "Trần."

Xuất Trần từ lúc ngồi xuống đến giờ cũng không có ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ đặt tại ở trên người Lục Tiểu Thanh, trên mặt tươi cười không lạnh không nhạt vừa đủ để làm cho người khác mơ màng, chỉ có Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Xuất Trần mới thấy được, trong mắt Xuất Trần tràn ngập ý cười, bất quá không phải căn cứ vào sủng ái trong lòng mà phát ra, mà là đang cười mình sắm vai nhân vật thật sự rất thích hợp.

Lục Tiểu Thanh xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn Xuất Trần, che mất tầm mắt của mọi người, nhe răng nhếch mép không khác gì quái thú với Xuất Trần, hai mắt bắn ra quang mang hung ác, ý bảo Xuất Trần nhanh uống ly rượu trong tay mình, không tiếng động nói: "Ngươi nếu không uống, ta cho ngươi đẹp mặt." Hai người Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ở phía sau, vừa vặn được chiêm ngưỡng bộ dáng đó của Lục Tiểu Thanh, mặt vẫn không đổi sắc làm như không có nhìn thấy, Lục Tiểu Thanh không khỏi ở trước ngực giơ ngón tay cái lên, giỏi, quá lợi hại, vậy mà mặt không đổi sắc.

Ý cười trong mắt Xuất Trần càng lúc càng đậm, đột nhiên tăng thêm lực tay ôm Lục Tiểu Thanh vào lòng, tiếp theo cúi người liền uống cạn ly rượu trong tay Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh còn chưa kịp có phản ứng, chợt nghe Tề Nhã Chỉ ở phía sau cất tiếng: "Thất ca ca, Nhã Chỉ kính huynh một chén, Nhã Chỉ mấy năm đã không được gặp Thất ca ca, Nhã Chỉ nhớ huynh muốn chết."

Lục Tiểu Thanh chậm rãi xoay người lại, khóe mắt thấy toàn bộ người ở trong đại điện đều đang nhìn về phía mình, trong mắt lại là vui sướng khi người gặp họa, lại là tìm tòi nghiên cứu, Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Tề Nhã Chỉ. Cũng không cùng nàng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Xuất Trần mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Trần, thân thể của huynh sao có thể uống được nhiều rượu như vậy được chứ? Hai ngày trước lạnh vô cùng, cũng đã làm cho thân thể không thoải mái rồi."

Xuất Trần khẽ cười nói: "Nhã Chỉ kính rượu sao có thể không uống đây, không thể không liều mạng được, cho dù thân thể không tốt cũng phải uống." Vừa nói vừa tiếp nhận ly rượu từ tay Tề Nhã Chỉ, Lục Tiểu Thanh thấy Tề Nhã Chỉ trong mắt chợt lóe sáng, nhoẻn miệng cười, đắc ý trừng mình liếc mắt một cái.

Lục Tiểu Thanh âm thầm buồn cười, một bên Xuất Trần sau khi uống được một nửa liền nói: "Đã lâu không gặp, Nhã Chỉ giờ đã trở nên xinh đẹp nhường này, Nhã Chỉ kính rượu Thất ca ca cũng chỉ có thể uống được một nửa, Thanh, ngươi cũng không phải người ngoài, nửa ly rượu này ngươi uống giúp ta đi." Vừa nói vừa đem ly rượu đưa tới bên môi Lục Tiểu Thanh.

Tề Nhã Chỉ biến sắc, quy củ của người Mạt Hạt, người khác kính rượu, trượng phu nếu không thể uống hết, thê tử có thể uống giúp. Chẳng phải ý tứ của Xuất Trần là đã coi tên nam tử kia là thê tử của hắn rồi hay sao, không cho mình bất kỳ một cơ hội nào.

Lục Tiểu Thanh ha ha mỉm cười nói: "Tất nhiên là được." tiếp nhận ly rượu một ngụm uống cạn, hướng Tề Nhã Chỉ ý bảo đã uống cạn, sau quay sang cười với Xuất Trần, bởi vì không biết uống xong rồi còn phải đáp lời như thế nào, cho nên mới ngượng ngùng cười thay cho ý bảo, đem vấn đề đáp lời như thế nào vứt cho Xuất Trần.

Xuất Trần còn chưa có mở miệng, một giọng nói lanh lảnh truyền đến: "Đại vương giá đáo." Lập tức tất cả mọi người có mặt ở trong đại điện đồng loạt đứng lên, cung kính hành lễ với một bóng dáng màu vàng sáng, chỉ có Xuất Trần vẫn vững vàng ngồi ở trên bàn, ngồi thẳng lưng nhưng cũng không có đứng lên.

Lục Tiểu Thanh sửng sốt nhất thời không biết mình nên đứng hay là vẫn ngồi như hắn, thấy Gia Luật Cuồng Sở ở đối diện cũng đứng lên, không khỏi vẻ mặt khó hiểu nhìn Xuất Trần, Xuất Trần mỉm cười nâng tay lên, Lục Tiểu Thanh vội đứng lên, giả bộ cung kính hành lễ, ánh mắt lại tò mò liếc mắt nhìn bóng dáng màu vàng sáng kia một cái, lại nhìn thoáng qua Xuất Trần.

"Đại vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Các khanh gia miễn lễ." Một giọng nói hùng hậu mà uy nghiêm truyền đến, trong lòng không khỏi tò mò liếc mắt nhìn bóng dáng ở phía trên một cái nữa, Xuất Trần thờ ơ dùng sức nhéo chân Lục Tiểu Thanh một cái, Lục Tiểu Thanh nhất thời đau không thèm để ý đến mọi người xung quanh, cúi đầu hung hăng trừng Xuất Trần.

Thấy mọi người ở chung quanh đều ngồi xuống, Lục Tiểu Thanh cũng đoan đoan chính chính ngồi xuống, lưng ngồi thẳng, đầu cúi thấp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn ngực, bậc lễ nghĩa này là không thể bỏ được, đừng để cho người khác nói mình là không gia giáo, tuy rằng mình đúng là chả hiểu cấp bậc lễ nghĩa rối tung rối mù của thời cổ đại là mấy, bất quá tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một vị vua, mình cũng đã từng gặp qua quan to, tuy rằng mỗi ngày gặp đều toàn vương tử, thân vương, đông nam tây bắc vương, hoàng đế nhưng chỉ có mới thấy qua một người thôi nha.

"Xuất Trần, bảo người bên cạnh đệ ngẩng cao đầu lên." Lục Tiểu Thanh ngẩn người, câu đầu tiên của vị đại vương này thế nhưng lại là câu nói này, không đợi Xuất Trần lên tiếng bảo, vẻ mặt tò mò nhìn qua, thấy người ngồi trên ghế rồng đúng là người ngày ấy mình nói hắn lớn lên khó coi, nhất thời khóe miệng rút gân, nửa ngày lộ ra một nụ cười mê chết người không cần đền mạng, ngây ngô cười với vị cao cao tại tượng ở phía trên.

Gia Luật Giá Huyên liếc mắt một cái thấy nam tử này thật là tuấn mỹ, ánh mắt có chút đăm chiêu, đột nhiên cười nói: "Đây không phải là người mà Cuồng Sở đưa cho Xuất Trần hay sao."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Đúng vậy, đệ còn muốn đa tạ nhị vương huynh đã cho đệ một người như vậy."

Gia Luật Giá Huyên nhìn Lục Tiểu Thanh vài lần, lông mi nhướng lên, lộ ra một tia tươi cười như có như không, nói với Xuất Trần: "Vậy Xuất Trần muốn phong hào gì cho hắn?"

Lời này vừa nói ra, đám người ở phía dưới nhất thời trở lên náo động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Gia Luật Giá Huyên, tuy rằng nói về lý thì nam sủng vốn là chuyện công khai, nhưng là sẽ có ai lại công khai thảo luận phong hào đây, Dật Bắc Vương đem nam sủng này tới đây, đã là vượt qua ranh giới xưa nay chưa từng có ai làm như vậy, đại vương cư nhiên lại còn có thể hỏi hắn phong cho tên nam sủng kia danh hào gì, chuyện này không phải là đã quá lộn xộn rồi hay sao, đại vương cũng đã quá trân trọng Dật Bắc Vương thái quá rồi.

Xuất Trần mỉm cười nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng mở to hai mắt nhìn hắn, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Đại vương này cư nhiên cấp phong hào cho nam sủng, trong lịch sử cũng chưa từng có nghe qua nơi nào có một người kiệt xuất như vậy? Chẳng lẽ làm nam sủng đúng là có tiền đồ.

Xuất Trần quay đầu nhìn Gia Luật Giá Huyên bên môi lộ vẻ cười đã hiểu rõ, lắc đầu mỉm cười nói: "Không cần, đến lúc thích hợp đệ tự nhiên sẽ phong hào cho nàng." Gia Luật Giá Huyên gật gật đầu cũng không truy vấn nữa, Lục Tiểu Thanh ngồi ở tại chỗ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra ý tứ của hai người này là gì.

Cầm ly rượu lên tiếp Gia Luật Giá Huyên ba lượt, chỉ thấy một bóng dáng màu tím nhạt được hai nha đầu hầu hạ, chậm rãi đi lên đại điện, toàn bộ mọi người ở trên đại điện ngồi im khom người, cũng không đứng lên cũng không hô vang, nhỏ giọng hỏi Xuất Trần, mới biết được nữ tử này chính là người hôm nay được tân sắc phong phi tử, bất quá ở nơi này lễ tân sắc phong phi tử cũng không phải là việc lớn gì, căn bản nghi thức kém long trọng hơn rất nhiều so với nghi thức sắc phong vương hậu, cũng chỉ long trọng bằng nghi thức quan đại thần thú thê, hoặc có thể nói đây không khác nghi thức quần thần tụ họp là mấy, cùng nhau vui vẻ một phen mà thôi.

Nhìn phi tử trước mắt cũng được coi là mỹ nhân, chỉ thấy nàng đứng ở giữa đại điện hành lễ với Gia Luật Giá Huyên, người ở phía sau Gia Luật Giá Huyên nhất thời vỗ tay hai tiếng, có một người mang tỳ bà tiến lên trao cho nàng, tân phi tử ôm tỳ bà ngồi ở giữa đại điện bắt đầu biểu diễn, Lục Tiểu Thanh không khỏi vừa cảm thấy mới lạ vừa hoan hỉ, cư nhiên phi tử còn biểu diễn tài nghệ cho quần thần thưởng thức, đây chính là chuyện ngàn năm khó gặp đó nha.

Đang chỉnh trang lại tư thế để thưởng thức, Tề Nhã Chỉ đột nhiên đứng lên đi về phía trước, quỳ xuống trước mặt Gia Luật Giá Huyên, nói: "Đại vương, một mình tân tẩu tử biểu diễn không có ý nghĩa lắm, không bằng để cho Nhã Chỉ cùng Lục phu nhân biểu diễn với tân tẩu tử để tăng thêm phần hứng thú." Vừa nói đồng thời vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Lục Tiểu Thanh ý như muốn nói: "Như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment