Dịch: Shurtugal
Giờ khắc này, theo khí Chân Long quán chú vào trong Âm Dương Nhãn, lấy chân khí thôi động Tiên Thiên Âm Dương Đồ, nhất thời tốc độ xoay tròn của Âm Dương Đồ càng thêm kinh người, so với trước phải nhanh hơn gấp trăm lần. Từng luồng thiên địa nguyên khí như thủy triều tràn vào trong Âm Dương Nhãn, bị tôi luyện thành khí Âm Dương Tiên Thiên. Chúng tràn ngập trong không gian Âm Dương, hiện ra vẻ thần dị đến mức dị thường.
Không gian Âm Dương trong Tiên Thiên Âm Dương Nhãn tựa như một cái thần hải mới. Đương nhiên, nó cũng không phải là thần hải nhưng lại có lực lượng tương tự. Khí Âm Dương Tiên Thiên trong không gian Âm Dương chính là cội nguồn năng lượng để thôi động Tiên Thiên Âm Dương Nhãn. Một khi khí Âm Dương trong không gian Âm Dương bị tiêu hao hết thì Âm Dương Nhãn cũng không thể thi triển. Nhưng chân khí trong thần hải lại có thể thông qua Âm Dương Thần Đồ, trực tiếp hóa thành khí Âm Dương Tiên Thiên, dùng nó để thôi động Âm Dương Nhãn.
Cái này chẳng khác nào, mỗi một mệnh khiếu đều có hai cội nguồn lực lượng. Một là từ lực lượng mệnh khiếu của bản thân, một là từ chính chân khí ẩn chứa trong thần hải. Chỉ là, thần hải là cội nguồn vạn năng, có thể thôi động bất kỳ mệnh khiếu nào. Mà lực lượng ẩn chứa trong bản thân mệnh khiếu đó thì chỉ có thể thôi động năng lực thuộc về mệnh khiếu đó.
Đây chính là thần thông, dị năng mà mệnh khiếu khi giác tỉnh có thể phát huy ra, nhưng nó lại không thể kéo dài. Khai mở thần hải mới có thể gia trì, chống đỡ được sự bạo phát từ mệnh khiếu. Hai cội nguồn, thì thần hải mới là căn cơ.
Hơn nữa, chân khí trong thần hải có thể đẩy nhanh tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí của mệnh khiếu lên mười mấy lần. Điểm này, chỉ có chân khí trong thần hải, mới có năng lực kinh người như thế.
Cảm thụ bổn nguyên bên trong Âm Dương Nhãn hơi gia tăng, trong thâm tâm Dịch Thiên Hành cũng không khỏi sinh ra một tia phấn khích. Ở trong loạn thế, Tiên Thiên Âm Dương Nhãn chính là con át chủ bài an thân bảo mệnh lớn nhất của hắn. Không có nó, thực lực của bản thân chỉ sợ sẽ suy yếu hơn một nửa. Trên Âm Dương Thần Đồ, cái Âm Dương Tỏa thứ sáu đã được ngưng tụ ra, chỉ là nó vẫn còn trạng thái hư huyễn, chỉ có một cái Vòng Âm Dương là chân thực, còn lại đều là hư huyễn.
Nó còn cần lượng lớn linh hồn đến chú tạo ra bộ phận còn lại.
Chìm đắm trong tu luyện, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Khi tỉnh dậy ăn nhẹ, Dịch Thiên Hành cũng thuận tiện nhìn luôn tình hình bên ngoài. Bên ngoài, vẫn là hình ảnh trời sao lấp lánh, ánh sao rạng rỡ khiến Trái Đất sáng như ban ngày. Tình cảnh quỷ dị như này khiến cho rất nhiều người may mắn còn sống sót không dám dễ dàng bước chân ra ngoài. Cho dù trời có sáng như ban ngày nhưng họ vẫn đi tìm địa phương kín đáo để lẩn trốn. Họ sợ sẽ lại có tai nạn xuất hiện. Tai nạn xảy ra liên tiếp đã lưu lại bóng ma sợ hãi trong lòng tất cả những người may mắn còn sống sót.
Thế giới này thực sự là quá đáng sợ.
Tai nạn cứ lũ lượt kéo tới. Không ai biết tiếp đó sẽ có tai nạn đáng sợ gì phủ xuống.
Lẩn trốn, chính là phản ứng bản năng nhất của nhân loại.
Bất đắc dĩ lắm, trong tình huống không còn đồ ăn thì họ mới đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Nhưng mà rất nhiều nhà lầu, cao tầng đã sụp đổ, siêu thị cũng bị phá hủy, muốn tìm thấy đồ ăn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Anh! Em giác tỉnh được mệnh khiếu rồi.
Giữa lúc này, Triệu Tử Yên tỉnh lại, hướng về phía Dịch Thiên Hành, mừng rỡ nói. Trong hai con mắt của cô có ngũ thải ban lan, rực rỡ cực kỳ, sắc thái biến ảo kỳ dị. Nhìn qua thôi cũng thấy tâm thần hoảng hốt.
- Lực lượng mê hoặc thật là cường đại. Em giác tỉnh được đồng thuật, mệnh khiếu ở trong mắt sao?
Dịch Thiên Hành thấy đôi mắt của em gái mình thì vô cùng vui mừng. Phải biết rằng, mệnh khiếu giác tỉnh ở mắt tuyệt đối là mệnh khiéu đứng đầu. Theo cách nói ở ngoại giới thì nó chính là đồng thuật. Đồng thuật ở trong các thuật có cấp bậc ngang hàng cũng là tồn tại đứng đầu. Thần thông trong đồng thuật cũng là một loại quỷ dị, đáng sợ nhất.
Hơn nữa, tiềm lực rất lớn, xuất thủ trong vô thanh vô tức. Chỉ cần trừng mắt là có thể ngay lập tức phát huy ra lực phá hủy cường đại. Giống như bản thân Tiên Thiên Âm Dương Nhãn vậy, nó chính là tồn tại đứng đầu trong số đó. Uy lực mạnh, tiềm lực lớn. Ngay cả Dịch Thiên Hành cũng không thể phỏng đoán.
- Là Huyễn Thần Đồng, mệnh khiếu giác tỉnh tên là Huyễn Thần!! Bất quá, hiện tại chỉ có thể làm được một ít huyễn thuật, mê hoặc đơn giản. Còn cần thiên tài địa bảo gì để khai mở mệnh khiếu thì em lại không biết. Em chỉ biết mỗi cách tu luyện, tốt nhất là hấp thu khí Vân Hà, khí Thận Lâu để tôi luyện mệnh khiếu.
Triệu Tử Yên nhỏ giọng nói với Dịch Thiên Hành ở bên cạnh.
Mệnh khiếu do bản thân tự giác tỉnh như này, trừ phi tu vi đạt đến cấp bậc nhất định, có thể tu luyện mệnh khiếu tới mức độ cao thâm thì mới có thể hiểu rõ căn bản của mệnh khiếu, biết loại thiên tài địa bảo nào cần thiết cho việc tu luyện, khai mở mệnh khiếu cùng với pháp môn tu luyện. Hiện tại chỉ có thể biết cái vỏ ngoài, không biết được cái giá trị.
Điểm này, Dịch Thiên Hành cũng giống như vậy.
Hắn có thể nắm giữ Tiên Thiên Âm Dương Nhãn nhưng lại không biết cách mở nó ra, cần dùng thiên tài địa bảo gì. Tất cả những thứ này, hắn đều không biết.
- Tốt, em đã có Huyễn Thần Đồng rồi thì hãy chuyên tâm rèn luyện mệnh khiếu, tăng trưởng tu vi. Đây là một môn thần thông, dị thuật bảo mệnh đó. Tương truyền, trong truyền thuyết Phong Thần, có người tu luyện mệnh khiếu tới cực hạn thì chỉ cần phun ra hai hơi là đã chấn nhiếp Tiên Phật. Mệnh khiếu nào cũng thế, chỉ cần tu luyện tới cực hạn là có thể đạt được lực lượng không thể tưởng tượng được.
Dịch Thiên Hành gật đầu, cười nói.
- Dịch đại ca, em cũng giác tỉnh mệnh khiếu rồi nè. Nó cũng ở mắt giống như Tử Yên, bất quá đôi mắt của em có thể hóa người khác thành đá. Mệnh khiếu giác tỉnh có tên là Thạch Đồng. Nhưng mà chỉ có thể hóa đá người có thực lực yếu hơn em. Hơn nữa, thời gian hóa đá kẻ địch cũng không quá dài, nếu dùng trên người Dịch đại ca, phỏng chừng còn chẳng tạo thành tác dụng gì.
Đường Tử Đồng cũng mở miệng nói.
Cô ta cũng giác tỉnh được đồng thuật. Mệnh khiếu Thạch Đồng dung nhập trong đôi mắt, tạo thành Hóa Thạch Đồng. Ở một mức độ nào đó thì nó bá đạo cực kỳ. Medusa trong truyền thuyết chính là có được Hóa Thạch Nhãn, có thể trực tiếp hóa đá người khác, hơn nữa là hóa đá vĩnh cửu, triệt để biến đối phương thành một tảng đá. Mệnh khiếu như thế đã đạt đến mức tận cùng, uy lực cũng tương tự là vô cùng. Vô cùng đáng sợ.
- Em cũng giác tỉnh rồi, chẳng qua, lại giác tỉnh được mệnh khiếu gọi là Tiên Lộ, có thể tạo ra cam lâm, khôi phục thương thế, khiến cho vết thương khép lại. Cụ thể nó mạnh đến mức nào thì em cũng không rõ lắm, bởi chưa có cơ hội dùng thử.
Trần Tuyết Nhu nhu hòa nói.
- Có thể khôi phục thương thế?
Dịch Thiên Hành sau khi nghe cô kể, lập tức lấy đao quân dụng rạch một đao trên cánh tay. Một vết thương nhanh chóng bị đao này rạch ra.
- Anh làm cái gì đấy?
Triệu Tử Yên thấy vậy, lập tức kinh hô.
- Không có gì, chỉ là làm một cuộc thử nghiệm mà thôi. Tuyết Nhu, em dùng Cam Lâm Thuật thử trị liệu vết thương trên tay anh xem.
Dịch Thiên Hành không để ý, nói với Trần Tuyết Nhu.
- Vâng!!
Trần Tuyết Nhu thấy vậy, vội vã thôi động mệnh khiếu. Chỉ thấy, một giọt nước sương óng ánh nháy mắt xuất hiện, nhìn nó không khác gì một giọt nước mưa bình thường, vừa xuất hiện liền rơi xuống vết thương mà Dịch Thiên Hành vừa cắt trên tay.
Giọt nước vừa rơi lên vết thương, một cảm giác mát dịu tự nhiên truyền từ ngoài vào trong vết thương. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng nhu hòa lấp lóe, vết thương vừa bị rạch đứt, không ngờ lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng khép lại. Chỉ mấy hơi thở đã khôi phục lại như lúc ban đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, nếu không phải vết máu trên tay vẫn còn thì chỉ sợ, người khác sẽ cho rằng những gì mới chứng kiến chỉ là ảo giác.
- Vết thương khôi phục lại như lúc ban đầu, cam lâm này có tác dụng cực lớn với vết thương chưa lành. Nó còn lợi hại hơn cả mấy cái giải phẫu, khâu vá. Vừa đơn giản vừa trực tiếp, công hiệu lại thần kỳ. Tuyết Nhu, mệnh khiếu mà em giác tỉnh cũng ghê gớm phết đấy.
Hai mắt Dịch Thiên Hành sáng ngời, gật đầu nói.
Thần thông như thế, ở thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh.
Trong loạn thế hiện tại, không ai biết tiếp đó sẽ xuất hiện hóa như thế nào. Hơn nữa, thuốc chữa bệnh, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái ngưng trệ, không cần ôm hy vọng quá lớn, coi như là bác sĩ, một khi không có công cụ, không có thuốc thì cũng không có cách nào cứu người. Nhưng Trần Tuyết Nhu lại không hề cần đến những thứ đó, cô ấy chỉ cần sử dụng thần thông trị liệu, ít nhất thì đối với vết thương ở bên ngoài, nó cũng có công hiệu phi phàm.
- Đúng đấy, năng lực của tiểu thư Trần Tuyết Nhu có tác dụng rất lớn, có thể đảm bảo an toàn, trị liệu thương thế cho người khác. Trong loạn thế, loại năng lực này cực kỳ quan trọng.
Lý Trí Lâm cũng gật đầu tán thành.
Nhóm người không ngừng trò chuyện.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, ngày thứ sáu rốt cục đã đến.
- Chuyện gì xảy ra thế này? Sao tôi lại ở trên không trung?
- Sao lại như vậy? Không phải mình đang ngủ sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện trên không trung? Có lầm hay không?
- Sao ta lại xuất hiện ở trên không trung, cái này không hợp lý chút nào, cực kỳ phản khoa học. Không có đạo lý mà, người bình thường sao có khả năng ở trên không trung mà không rớt cơ chứ. Cái này không phù hợp với định luật lực vạn vật hấp dẫn.
- Thật là nhiều người, còn nhiều người sống sót như vậy à. Chẳng qua, chuyện này rốt cục là sao. Tại sao tất cả mọi người đều xuất hiện ở trên không trung. Lúc trước, ta đang trong hầm trú ẩn mà, sao lại lập tức xuất hiện ở đây rồi. Ôi, thần linh ơi!
Từng tiếng kinh hô từ khắp nơi truyền đến.
Dịch Thiên Hành là người đầu tiên thanh tỉnh.
Trong lòng hắn cũng chấn động không kém mọi người.
Lấy năng lực của hắn, vậy mà lại không nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Thoắt cái, hắn đã từ trong hầm để xe, quỷ dị xuất hiện ở giữa không trung. Loại năng lực này, nếu muốn giết hắn vậy thì tuyệt đối không thành vấn đề. Dễ dàng nghiền chết bằng một đầu ngón tay.
Đảo mắt qua bốn phía, một loạt tình huống quỷ dị xuất hiện trước mắt hắn.
Trên bầu trời, những ngôi sao vẫn lấp lánh như trước, vô số tinh thần được tô điểm, lực lượng tinh thần rọi sáng toàn bộ thế giới. Trên mỗi một ngôi sao vẫn không ngừng lấp lóe các hình ảnh kỳ lạ, vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Giữa bầu trời, chỉ thấy, từng bóng người trực tiếp lơ lửng trên không trung, dường như trọng lực đã không còn tác dụng lên con người. Không chỉ có Dịch Thiên Hành, mà cả Triệu Tử Yên, Đường Tử Đồng, Trần Tuyết Nhu, thậm chí cả những học sinh và cư dân trong hầm để xe cũng ở trên này. Xung quanh đây đều là những người may mắn còn sống sót. Đó là những người may mắn còn sống sót trong thành phố SH. Là những người may mắn còn sống sót ở các thành phố khác. Là những người may mắn còn sống sót ở khắp nơi trên thế giới.
Họ đều bị một loại sức mạnh thần bí kéo lên trên không trung.
Rất nhiều người hoảng sợ, hét lên những tiếng thét chói tai, thống khổ.
Chỉ vẻn vẹn tính trong khu vực bầu trời thành phố SH thì số lượng nhân loại đã có ít nhất mấy trăm ngàn người. Bầu trời trên những khu vực khác cũng có không ít người may mắn sống sót trôi nổi ở đó. Chỉ là số lượng có nhiều có ít. Số lượng nhiều hơn nữa cũng tuyệt đối không vượt qua con số trăm vạn.
Mặc dù có không ít, nhưng nếu đi so với số lượng nhân loại ở trên Địa Cầu trước khi tai nạn xảy ra thì quả thực là trăm người không còn lại một.
Thảm, thực sự quá thảm.
Vẻn vẹn có năm ngày mà hơn trăm ức nhân loại cũng chỉ còn sót lại có một ít ở trước mắt. Lực phá hủy mà tai nạn tạo thành, ta có thể tưởng tượng được. Nhà nhà mang tang, người người tê dại. Người giàu có, người quyền lực, người nổi tiếng gì đó, tất cả bọn họ ở trước mặt tai nạn đều chết như thường.
- Anh, chuyện gì thế này? Sao chúng ta lại đột nhiên bay lên trời.
Triệu Tử Yên nhìn thấy Dịch Thiên Hành thì vội vã dò hỏi.