Quốc Gia Vĩnh Hằng (Dịch)

Chương 39 - Ngày Thứ Sáu, Vạn Bảo Đầy Trời

Dịch: Shurtugal

- Anh cũng không biết. Chỉ sợ trời đất lại phát sinh biến cố gì rồi. Nói chung là cứ lấy bất biến ứng vạn biến, với năng lực hiện giờ của chúng ta, cũng không thay đổi được gì, có thể giữ được tính mạng chính là kết quả tốt nhất.

Dịch Thiên Hành lắc đầu, tình hình như này đã vượt qua dự liệu của hắn. Diễn biến của trời đất đúng là không có ai có thể đoán trước được.

- Dịch đại ca, mau nhìn Vô Tự Thiên Thư đi, trên thiên thư nhất định có ghi chép.

Đường Tử Đồng vừa nói vừa quan sát những người may mắn sống sót ở bốn phía. Gương mặt của ai ai cũng hiện lên vẻ kinh hoàng lẫn mờ mịt, thậm chí có người còn bị dọa sợ đến nỗi khóc lớn.

- Đúng đấy, anh. Anh mau nhìn một chút đi, xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Tử Yên cũng mở miệng nói.

Vô Tự Thiên Thư vẫn luôn được bảo tồn trong tay Dịch Thiên Hành. Dù sao, ở trong tay hắn mới là an toàn nhất, có thể bỏ vào trong không gian linh châu bất cứ lúc nào, không bao giờ có tình trạng thất lạc. Chính vì thế mà Trần Tuyết Nhu chưa từng nhắc đến việc muốn lấy lại. Giống như đã hoàn toàn quên rằng cuốn Vô Tự Thiên Thư đó là của mình.

- Ừ, để anh xem.

Dịch Thiên Hành gật đầu đồng ý. Không chần chờ, trong tay hắn liền lóe lên quang mang, Vô Tự Thiên Thư đã được hắn cầm vào trong tay.

Sau khi mở ra, phía trên quả nhiên đã xuất hiện một đoạn văn tự mới.

“Ngày thứ sáu, tai nạn phủ xuống chỉ còn sót lại những người thích hợp sinh tồn. Thiên đạo thương xót. Trời giáng cơ duyên. Vạn bảo đầy trời, cướp được thì phúc đến.”

- Đây là ý gì?

Trần Tuyết Nhu khẽ cau mày, rù rì nói.

Lý Trí Lâm đẩy gọng kính, mở miệng nói:

- Nếu như tôi không lý giải sai thì phải nói là mấy ngày nay thiên tai liên tục. Trên Trái Đất, vô số nhân loại chết thảm trong tai nạn, cuối cùng chỉ còn sót lại những người may mắn còn sống, và đó hẳn là những người đang xuất hiện trên bầu trời hiện tại. Kết cục thảm khốc như thế làm cho Thiên đạo thương xót. Dù sao thì họa là chỗ dựa của phúc mà phúc cũng là chỗ dựa của họa. Bây giờ tai nạn đã đi qua, trời đất sẽ ban tặng cơ duyên lớn cho chúng ta. Hẳn là sẽ có bảo vật xuất hiện.

Trong khí nói chuyện, y cũng nhanh chóng nói ra phân tích của mình.

- Ừ, có thể ở trong tai nạn tồn tại cho đến giờ, đối với bất kỳ người nào mà nói đều là chuyện cực kỳ may mắn. Đây cũng là khảo nghiệm rất lớn đối với vận khí và năng lực của bản thân. Có thể sống đến hiện tại thì ít nhất số mệnh cũng không kém. Lần này, những người thích hợp sinh tồn hẳn là được trời đất ban cho cơ duyên lớn. Chỉ cần nắm lấy cơ duyên này, nói không chừng, có thể nắm được ngay chỗ dựa lớn nhất để tương lai trưởng thành.’

Dịch Thiên Hành gật đầu đồng tình, trong lòng cũng có suy nghĩ đồng dạng.

Dị biến trời đât, lần này tiếp nối lần khác, nếu mà còn tiếp tục kéo dài chỉ sợ toàn bộ thế giới, tất cả mọi người đều sẽ chết. Hiện tại, hẳn là đã đạt đến cực hạn. Những tai nạn kia đã đào thải phần lớn người, người lưu lại đều là những người thích hợp để sinh tồn, nhưng đã ít lại càng ít. Nền văn minh hiện đại đã bị phá hủy hầu như không thể trùng kiến lại.

Hơn nữa, trời đất đã ban ân, vậy khẳng định là cơ duyên lớn.

Chỉ cần nắm chắc là có cơ hội một bước lên trời.

Răng rắc!!

Hiện tại cũng không phải là lúc đi tìm hiểu. Mà ngay khi rất nhiều người còn đang mờ mịt, chỉ thấy, giữa bầu trời có từng khe nứt không có một dấu hiệu báo trước rách ra. Những khe nứt kia dường như dẫn đến một chỗ thần bí nào đó.

Ngay sau đó, có thể thấy, trong khe nứt, từng luồng thần quang trút xuống như mưa to gió lớn. Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn kịp. Những luồng thần quang đó trút xuống dưới như nước mưa rơi xối xả, tốc độ nhanh như sao băng xẹt ngang bầu trời. Chúng xẹt qua hư không, rơi xuống khắp đất trời.

Kinh người!!

Hình ảnh kia quá mức kinh người. Ai có thể thấy được cảnh tượng vô số bảo vật từ trên trời giáng xuống, ai có thể thấy được cảnh tượng bảo vật trút xuống như mưa.

- Bảo vật, dị bảo, thật nhiều kỳ trân dị bảo, tất cả những thứ này đều là kỳ trân dị bảo. Nhanh, nghĩ biện pháp cố hết sức thu được nhiều dị bảo nhất có thể. Cơ duyên như vậy dù là một lần cũng có thể đạt được bước ngoặt để trưởng thành. Cơ hội như vậy chỉ có một lần. Tai nạn qua đi kỳ ngộ đến. Đây là tiên duyên lớn chưa từng có.

Dịch Thiên Hành thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ dị thường trong mắt tăng vọt, khiếp sợ ở trong lòng tràn ngập trong lồng ngực, sau đó liền lập tức mừng rỡ như điên. Cơ duyên lớn như này tuyệt đối chỉ có một lần trong đời và nó đang ở ngay trước mắt. Một khi trời đất hoàn thành diễn biến, vậy thì không còn khả năng tiếp tục phát sinh. Từ bây giờ cho đến sau này, coi như có thêm ngàn năm, vạn năm nữa cũng tuyệt đối không xuất hiện lần thứ hai. Đây mới thực sự là cơ duyên vô thượng.

Dị bảo à! Lần trước, hắn còn phải liều mạng tìm kiếm mới có được vài món, mà mỗi món đều vô cùng quý giá. Hiện tại, chúng lại xuất hiện ở trước mắt hắn như là một trận mưa to, số lượng không đếm sao cho xuể.

Nếu như bỏ qua cơ hội này, Dịch Thiên Hành thật sự muốn tìm một khối đậu hũ đập đầu chết quách cho xong.

- Chẳng nhẽ thật sự là bảo bối? Quá tốt tồi, đúng là có tai nạn thì sẽ có cơ duyên lớn.

Đường Tử Đồng cũng kinh ngạc nói, vẻ vui mừng lập tức hiển hiện trên khuôn mặt.

Xoạt!!

Những bảo vật kia hóa thành từng luồng thần quang phun trào ra khỏi khe nứt với tốc độ cực nhanh, khiến mắt thường của con người không thể bắt kịp. Muốn bắt được những bảo vật này, quả thực là khiến người ta khó chịu. Hơn nữa, tốc độ như phá không của những luồng thần quang kia khiến cho rất nhiều người nhìn thấy đều theo bản năng né tránh, căn bản không đám đưa tay đi bắt. Họ ngỡ rằng với tốc độ của những luồng thần quang đó, nếu như thật sự đụng vào chỉ sợ bàn tay vừa chạm vào liền chia năm xẻ bảy.

Vì thế mà bản năng sinh ra ý muốn né tránh.

- Để anh thử trước.

Dịch Thiên Hành thấy thế đã nhanh chóng tới gần những luồng thần quang bên người. Tiên Thiên Âm Dương Nhãn được vận chuyển tới cực hạn, đôi mắt cũng biến thành hai màu trắng đen, thị lực tăng mạnh, có thể thấy được, bên trong những luồng thần quang kia chứa đủ loại kỳ trân dị bảo.

Không cần suy nghĩ, Dịch Thiên Hành không chút do dự liền đưa tay nắm lấy một luồng thần quang gần nhất.

Đùng!!

Từ trong thần quang truyền đến một lực trùng kích cường đại, nhưng so với lực trùng kích mà hắn tưởng tượng thì còn kém rất nhiều, chỉ giống như một quyền của người trưởng thành đánh tới mà thôi, cũng không phải là lực phá hủy cường đại trên thực chất chân chính. Đương nhiên, nếu lực lượng không đủ thì vẫn sẽ tuột tay để mất. Còn đối với Dịch Thiên Hành, một khi đã vào trong tay hắn rồi thì sao có khả năng để tuột mất.

- Quả nhiên là dị bảo.

Thấy quả cầu ánh sáng xuất hiện trong tay mình, trong lòng Dịch Thiên Hành đầy vui vẻ. Hắn cũng không tra xét cẩn thận mà nhanh chóng đưa dị bảo vào trong không gian linh châu.

- Mau ra tay, có thể bắt được cái gì thì cứ bắt. Bắt được một cái là lời một cái, lực trùng kích của những thần quang chứa dị bảo này không quá mạnh đâu, sẽ không gây ra thương tổn chân chính. Cơ duyên như vậy nếu mà bỏ qua thì sau này sẽ không còn nữa đâu.

Dịch Thiên Hành trong lúc nói cũng nhanh chóng bắt lấy thần quang ở chung quanh.

Tu vi hắn đã đạt tới Thần Hải Cảnh tầng thứ hai, chân khí quán chú vào trong cánh tay khiến tốc độ ra tay của hắn so với ở tình huống bình thường đâu chỉ nhanh hơn gấp mười lần.

Nhanh!!

Cực kỳ nhanh!!

Tốc độ nhanh tới mức, cánh tay khi vươn ra trước người cũng hình thành từng đạo tàn ảnh, khiến người xem phải kinh ngạc, run rẩy. Mà mỗi một lần hắn ra tay thì đều có thể tóm lấy được một luồng thần quang. Hơn nữa, ngay khi bắt được là hắn ném ngay vào trong không gian linh châu, không thèm liếc nhìn, vốn dĩ làm gì có đủ thời gian để kiểm tra. Hiện tại, chỉ cần trì hoãn trong một cái nháy mắt thì cũng có khả năng dị bảo vụt qua mắt với tốc độ cực nhanh.

Đây đều là bảo bối, kỳ trân dị bảo đó.

Mấy người Triệu Tử Yên cũng không nói thêm gì. Họ dồn dập ra tay, tóm dị bảo gần mình vào trong tay. Tuy có nhiều lần họ bị lực lượng ẩn chứa trên thần quang đánh văng ra ngoài mà để tuột mất dị bảo nhưng họ vẫn liều mạng nắm lấy vài món.

Hơn nữa, trên không trung có rất nhiều người may mắn còn sống sót, họ nhìn thần quang bay đầy trời rơi xuống, vốn đã không biết đó là cái gì nên theo bản năng né tránh. Nhưng vẫn có một vài thần quang đâm thẳng tới một số người may mắn còn sống sót.

Căn bản không cần họ đi bắt, thì cũng bị thần quang ném thẳng vào người.

- Bảo bối, những thần quang này đều là bảo bối.

- Nhanh bắt lấy, tất cả những thứ này đều là bảo bối. Bắt được một cái cũng có thể có được căn cơ trưởng thành, ngày sau có được một cuộc sống yên ổn.

- Trời ạ! Tôi lấy được đan dược nè. Đây là đan dược gì?

- Tôi lấy được một quyển sách. Là công pháp, là công pháp tu luyện, quá tốt rồi, thật sự có thể tu luyện rồi.

- Tôi lấy được một thanh kiếm. Kiếm tốt, bảo kiếm à. Một sợi tóc rơi xuống lưỡi kiếm cũng đứt ngay, đúng là thần binh lợi khí mà.

Ngay tức khắc, có rất nhiều người may mắn còn sống sót phát ra tiếng vui sướng, hân hoan.

Những thần quang này nhiều đến mức phủ kín bầu trời, không tài nào đếm được hết số lượng, món đồ gì cũng có. Đứng trên không trung, dù là bất động thì cũng có bảo bối nện vào đầu. Mà tỷ lệ như thế lại không hề thấp. Tuyệt đối là trời cao ban ân.

Sau khi những người may mắn còn sống biết những thần quang kia ẩn chứa bảo bối thì khuôn mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ điên cuồng.

Họ không ngừng cố bắt lấy bảo vật trong thần quang.

Nhưng người có thể thành công lại không nhiều.

Có người vừa cầm, do lực lượng không đủ lại bị tuột tay để thần quang bay mất.

- Không thể chờ nữa. Âm Dương Tỏa, Vòng Âm Dương, bắt cho ta!!

Thần quang phun ra khỏi khe nứt có rất nhiều, chúng bay vào trong Trái Đất liền biến mất không thấy. Nhưng có thể thấy, những vết nứt kia đang không ngừng thu nhỏ lại. Mà trong lúc nó thu hẹp lại thì có một làn sóng dị bảo như thủy triều phun ra ngoài.

Dịch Thiên Hành thấy thế, trong lòng suy đoán rằng đây có thể là đợt sóng dị bảo cuối cùng. Bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào nữa.

Hắn cắn chặt răng, không cần suy nghĩ, trực tiếp gọi Âm Dương Tỏa ra. Tâm niệm vừa động, cả năm cái Âm Dương Tỏa đều phân giải, hóa thành bốn trăm linh năm cái Vòng Âm Dương màu đen trắng. Trong nháy mắt, chúng hóa thành từng vầng sáng, thét gió lao tới chỗ đám thần quang.

Dịch Thiên Hành chưa bao giờ tập trung toàn bộ tâm thần như thời khắc này.

Mỗi một cái Vòng Âm Dương đều ẩn chứa tâm thần ý chí của Dịch Thiên Hành.

Thậm chí không cần hắn phải đi tìm, thần quang thực sự là quá dày đặc. Vòng Âm Dương phóng tới liền chụp được một cái thần quang vào bên trong, đồng thời cũng thu nhỏ lại trong nháy mắt, trói thật chặt bảo vật bên trong thần quang. Ngay khi Vòng Âm Dương trở lại, tất cả bảo vật đều được đưa vào trong không gia linh châu.

Sau đó lại tiếp tục chụp về phía hư không.

Vòng Âm Dương lại một lần nữa chụp được một lượng lớn thần quang vào trong.

Những cái này, nói thì lâu, thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Vòng Âm Dương trở về ba lần, không một lần nào thất bại. Mỗi lần đều mang về rất nhiều bảo vật.

Những cũng chỉ có vẻn vẹn ba lần cơ hội mà thôi.

Tốc độ phá không của những thần quang kia thực sự là quá nhanh, thời gian kéo dài không lâu.

Trong nháy mắt, chúng nó đã biến mất khỏi tầm mắt, biến mất không thấy. Có thể ra tay ba lần là đã chiếm được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng rồi.

Vẻ sung sướng lộ rõ trên gương mặt Dịch Thiên Hành.

Phát tài rồi!!

Giàu to rồi!!

Lần này đúng là đã có được cơ duyên lớn, kỳ ngộ trước nay chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment