Quốc Gia Vĩnh Hằng (Dịch)

Chương 40 - Một Mảnh Ruộng

Dịch: Shurtugal

Cuối cùng, khe nứt trong hư không đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Những ngôi sao vẫn lấp lánh như trước, ánh sao rạng rỡ soi sáng trời đất này.

- Anh thật là lợi hại, không ngờ lại bắt được nhiều bảo vật đến như vậy. Âm Dương Nhãn của anh thực sự quá lợi hại, năng lực của Âm Dương Tỏa đã được anh vận dụng đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi. Dùng Vòng Âm Dương để chụp dị bảo, chuyện này quả thực là quá ảo diệu, quá bá đạo.

Triệu Tử Yên chứng kiến toàn cảnh, không nhịn được cười đến nỗi hai mắt híp lại.

Hơn trăm, ngàn cái kỳ trân dị bảo đó. Đây quả thực là bút tài phú khó có thể tượng tưởng. Lần này đúng là được một mùa bội thu.

Thế nhưng so với số dị bảo nhiều như nước lũ phủ kín bầu trời thì số lượng mà Dịch Thiên Hành lấy được chỉ như muối bỏ biển mà thôi, thậm chí ngay cả muối bỏ biển cũng không đạt tới. Nhưng cái này cũng phải xem là so sánh với ai.

Ít nhất, ở hiện tại mà nói, không có ai bá đạo như Dịch Thiên Hành, thoáng cái đã thu đi mấy trăm kiện kỳ trân dị bảo.

- Quá tốt rồi, có kỳ trân dị bảo mà Dịch đại ca thu được thì trong thời kỳ trước loạn thế, chúng ta khẳng định có khởi điểm cao hơn mọi người. Đây chính là tư bản giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ đó.

Lý Trí Lâm mừng rỡ, vỗ hai bàn tay vào nhau. Trong lòng y bây giờ cảm thấy, việc ký kết khế ước giữa mình và Dịch Thiên Hành quả đúng là một quyết định anh minh. Có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy ở đây, lo gì không có cơ hội trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa, lúc trước, bọn người Lý Trí Lâm cũng tự mình thu lấy vài món dị bảo. Ai cũng có thu hoạch riêng của mình.

Điều này rất rõ ràng, đây có thể là lần cơ duyên lớn duy nhất xuất hiện trong thế giới này, ngày sau chắc chắn sẽ không còn cơ duyên lớn như này nữa.

- Dị bảo có ngàn ngàn vạn vạn, không ai biết được có bao người đạt được chỗ tốt từ lần cơ duyên lớn này. Nhưng những dị bảo kia, một khi chúng tiến vào trong Trái Đất, nói không chừng ngày sau còn có cơ hội lấy được. Dị bảo mặc dù trọng yếu nhưng cái căn bản nhất vẫn là tu vi. Nếu tu vi, cảnh giới không đủ thì cho dù ngươi có dị bảo, cũng không thể phát huy ra uy lực chân chính, trái lại còn chọc ra tai họa.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.

Hắn thấy tâm tư của bọn họ hơi bành trướng sau khi đạt được kỳ trân dị bảo thì không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

- Bọn em biết mà anh.

Triệu Tử Yên gật đầu đồng ý nói.

- Không đúng! Thân thể của tôi sao lại không động đậy được thế này.

Đột nhiên, có người thất kinh hét lên kinh ngạc.

- Thân thể của tôi cũng không động đậy được nữa, cứ như là bị bóng đè vậy. Chuyện gì thế này?

Rất nhiều người cũng phát ra tiếng kêu gào đồng dạng.

- Thân thể của anh cũng không cử động được. Xem ra, đây là cầm cố tới từ trời đất. Mọi người đều giống nhau. Khẳng định lại có đại sự gì đó muốn phát sinh rồi. Bất quá, nếu thiên đạo đã kéo chúng ta lên không trung, vậy chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta chịu chết. Khẳng định có nguyên nhân khác. Đừng có phản kháng, cứ quan sát trước rồi hẵng nói. Coi như có phản kháng thì cũng không thoát khỏi cỗ lực lượng cầm cố này đâu.

Dịch Thiên Hành cũng ngay lập tức cảm nhận được biến hóa ngoài thân. Toàn bộ cơ thể cứ như là bị dính Định Thân Thuật, không thể động đậy, thật sự không thể nhúc nhích nấy nửa phân. Hơn nữa, tất cả những người may mắn còn sống trên toàn bộ thế giới cũng không thể cử động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình không thể di chuyển.

Tình huống như này vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ.

Rất nhiều người may mắn còn sống còn đang chìm đắm trong vui sướng khi chiếm được bảo vật thì nay lại cảm nhận được sự ác ý nồng đậm đến từ trời đất. Trong đầu họ âm thầm phỏng đoán, phải chăng lại có tai nạn gì đó sắp xuất hiện?

Thân thể không thể động đậy, nhưng mắt lại vẫn có thể nhìn. Tay chân không thể cử động, thân thể không thể nhúc nhích nhưng miệng lại không bị ảnh hưởng, vẫn nói chuyện được.

Dịch Thiên Hành cũng âm thầm đảo mắt nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ biến hóa nào. Cũng không có bất kỳ tai nạn nào xuất hiện. Những ngôi sao trên trời vẫn lấp lánh như trước.

- Làm sao bây giờ?

Đường Tử Đồng đưa mắt nhìn về phía Dịch Thiên Hành, mở miệng dò hỏi.

- Tu luyện đi, hiện tại chỉ có thể chờ đợi. Tranh thủ thời gian, có thể mạnh thêm một phần thì tốt một phần.

Dịch Thiên Hành lắc đầu, nói.

Giờ khắc này, đan điền trong cơ thể cũng đã triệt để đình chỉ biến hóa. Một hình ảnh quỷ dị hiện lên trong đầu hắn.

- Mệnh khiếu Đan Điền.

Điều đầu tiên Dịch Thiên Hành biết được đó là tên của mệnh khiếu này. Không ngờ mệnh khiếu này lại có tên là Đan Điền. Vả lại, trong cái mệnh khiếu này thực sự dựng dục ra một mảnh ruộng. Mảnh ruộng này không lớn chỉ có ba phần đất màu đen. Bốn phía là hỗn độn bao bọc chung quanh ba phần đất này. Thoạt nhìn rất quỷ dị.

Đan điền, thật sự dựng dục ra một mảnh ruộng. Nếu là trước khi đại tai nạn xuất hiện thì có khi Dịch Thiên Hành đã bị dọa cho giật mình. Nhưng hiện tại hắn chỉ có cảm giác mừng như điên, vẻ vui sướng không ngừng dâng trào trong lòng.

- May mà mình không khai mở thần hải ở đan điền mà là ở mắt rốn, bằng không, dùng đan điền hóa khí hải thì tuyệt đối không thể giác tỉnh mệnh khiếu Đan Điền này. Đây là mệnh khiếu đứng đầu trong số các mệnh khiếu. Ai ai cũng có, nhưng người có thể mở ra mệnh khiếu Đan Điền lại hết sức ít ỏi. Một khi lấy đan điền làm khí hải thì cả đời cũng không thể diễn sinh ra mệnh khiếu. Đúng là nguy hiểm mà.

Dịch Thiên Hành không khỏi nghĩ mà sợ.

Đây là chỗ tốt khi có truyền thừa chính xác. Nếu như không biết pháp môn chính xác, phương hướng chính xác thì khi tu luyện mà lấy đan điền làm căn cơ, mở ra khí hải, tuy không phải gánh chịu ảnh hửng quá lớn nhưng mệnh khiếu Đan Điền quý giá nhất có thể sẽ không có được.

Mà mệnh khiếu Đan Điền lại thần kỳ vô cùng.

Trong đan điền diễn sinh, dựng dục ra đất trồng, đó chính là linh thổ, linh điền. Ở trên đó, có thể trồng thực vật, có thể trồng lương thực, có thể trồng linh dược, có thể trồng cây ăn quả. Có thể nói, đây là một mảnh linh điền, dược điền tư hữu thuộc về bản thân hắn. Đây là nội tình quý cỡ nào.

Hơn nữa, đừng nhìn mảnh linh điền này chỉ có mỗi ba phần đất, thế nhưng nó lại có thể không ngừng bồi dưỡng, không ngừng mở rộng. Chỉ cần để tâm quản lý, cẩn thận bồi dưỡng thì sớm muộn nó cũng sẽ càng lúc càng lớn. Tương lai, nó chính là một trong những nội tình lớn nhất của hắn. Có thể tự bồi dưỡng ra lượng lớn tài nguyên tu luyện, mặc kệ là tự dùng hay là đem đi bán thì chỗ tốt mà nó mang đến sẽ luôn cuồn cuộn, không ngừng.

Tương truyền, ở thời kỳ viễn cổ, tu hành giả nào cũng sẽ nghĩ biện pháp khai mở mệnh khiếu Đan Điền trong cơ thể. Đây chính là bảo khiếu vô thượng. Một khi bồi dưỡng được thì sẽ có dược điền tư nhân. Kể cả khi bản thân có vẫn lạc thì linh điền, dược điền vẫn có thể bảo tồn, trở thành nội tình cho hậu nhân, truyền thừa tiếp căn cơ.

Nhưng muốn khai mở nó thì thiên tài địa bảo cần đến lại quý giá đến cực điểm. Hơn nữa, phẩm chất của thiên tài địa bảo dùng lúc khai mở cũng quyết định đến cấp bậc mệnh khiếu Đan Điền, phẩm chất linh điền, tiềm lực trưởng thành,... trong cơ thể. Một vạn người mở ra mệnh khiếu Đan Điền, dựng dục ra linh điền thì tuyệt nhiên không người nào giống người nào.

Mà một cách khác chính là tự mình giác tỉnh mệnh khiếu Đan Điền. Nó không những có phẩm chất đứng đầu mà còn có tiềm lực vô hạn.

- Cái mệnh khiếu Đan Điền này không thể bộc lộ ra dễ dàng, ở thời khắc mấu chốt nó có thể có tác dụng lớn, có thể trở thành một con át chủ chủ bài tuyệt cường.

Dịch Thiên Hành lập tức âm thầm làm ra quyết định trong lòng.

Sự tình liên quan đến mệnh khiếu Đan Điền, hắn cũng không định nói ra. Cho dù hắn rất tín nhiệm Triệu Tử Yên nhưng bí mật sở dĩ được coi là bí mật cũng bởi vì chỉ có bản thân mình biết, chỉ cần nói ra ngoài dù là nói cho một người thì bí mật cũng sẽ không còn là bí mật nữa. Trong loạn thế lại càng là như vậy.

Trong mắt lấp lóe quang mang, tâm niệm vừa động, một bao thóc chất lượng tốt từ trong không gian linh châu, trực tiếp xuất hiện trong linh điền trong đan điền. Bao bì bị xé rách, từng hạt giống trực tiếp rơi xuống linh điền. Đất trồng được xới tung vùi lấp hạt giống vào trong.

Ngay sau đó, một luồng khí Chân Long tiến vào trong mệnh khiếu Đan Điền, hóa thành nước mưa rơi lả lướt xuống linh điền. Trong nước mưa ẩn chứa linh khí tinh thuần. Theo linh vũ rơi xuống, Dịch Thiên Hành có thể cảm giác được, hạt giống trong linh điền tỏa ra sinh cơ dồi dào. Dường như không bao lâu nữa liền có thể nảy mầm mọc rễ, bắt đầu sinh trưởng.

Tốc độ phát triển của cây cối ở trong linh điền khẳng định còn kinh người hơn so với bên ngoài.

Dịch Thiên Hành hít một thật sâu, thu tâm thần từ trong mệnh khiếu Đan Điền về. Ngay sau đó liền bắt đầu tu luyện, tiếp tục xung mạch. Bây giờ không thể cử động nhưng được sự tưới tắm từ lực lượng tinh thần, hắn lại có thể tiến hành xung mạch.

- Lúc trước đã đả thông hai đường kinh mạch là Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, Thủ Thái Âm Phế Kinh. Chẳng qua đó đều là đường sông kinh mạch trên tay phải. Mỗi cánh tay đều có sáu đường kinh mạch, trái phải đối xứng, đều tương đồng. Hiện tại có thời gian, vừa vặn có thể đả thông Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh và Thủ Thái Âm Phế Kinh trên tay trái. Trái phải đối xứng, đều có thể vận chuyển chân khí. Sau đó sẽ tiếp tục xung mạch nốt các đường kinh mạch còn lại.

Trước đó, vì nghĩ muốn tăng lên chiến lực một cách nhanh nhất nên hắn chỉ xung khai kinh mạch ở trên cánh tay phải. Dù sao, cho tới giờ hắn toàn dùng tay phải cầm binh khí. Vì lẽ đó, mới xung khai đường sông kinh mạch trên tay phải, còn tay trái thì dự định xung mạch sau. Hiện tại có thời gian, hắn liền dự định bù đắp thiếu hụt trước đó.

Thoáng quyết định trong lòng, lại không tiếp tục chậm trễ.

Dịch Thiên Hành tiếp tục vận chuyển Ngự Long Thiên Kinh, bắt đầu xung kích đường sông kinh mạch Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh và Thủ Thái Âm Phế Kinh trên cánh tay trái.

Dưới tình huống đã trải qua hai lần xung mạch thì quá trình xung mạch lần này trở nên hết sức thông thuận. Chỉ vừa mới bắt đầu liền thanh trừ hết các tạp chất, độc tố ra khỏi đường sông kinh mạch. Đường sông lộ ra bề ngoài giống như bạch ngọc, được khắc họa xuống các hoa văn giống như Chân Long.

Thời gian dần dần trôi qua.

Giữa bầu trời, tất cả những người may mắn còn sống đều bị kéo lên không trung, không thể cử động, nhưng đối với thân thể lại không có ảnh hưởng. Thậm chí còn có thiên địa nguyên khí luôn tiến vào trong cơ thể, quỷ dị làm cho mọi người không hề cảm thấy đói bụng. Điểm này rất thần kỳ.

Mấy cô nàng Triệu Tử Yên cũng chìm đắm trong tu luyện, không hề cảm thấy tinh thần mệt mỏi, tựa như có thể tu luyện vĩnh viễn.

Chân khí trong cơ thể họ cũng đang tích góp cuồn cuộn không ngừng, gia tăng số lượng chân khí trong cơ thể.

- Ồ? Có phải ta hoa mắt không, mấy ngôi sao trên trời hình như đang lớn dần lên.

Đột nhiên, có người ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trời, vừa trừng mắt nhìn đã kinh ngạc thốt.

- Đúng đấy, nó thực sự đang to lên. Tôi cảm thấy những ngôi sao đó đang to lên rất nhiều, hơn nữa hình ảnh phía trên cũng hiện ra rất rõ ràng, thoạt nhìn thì như là xem phim vậy, quá rõ ràng đi mà.

Có người mở miệng đáp lại.

- Không đúng! Không phải là chúng to lên mà là chúng đang di chuyển về phía chúng ta, di chuyển tới gần mặt đất.

Có người mở miệng nói.

- Không thể nào, đừng nói là những ngôi sao này sẽ đâm vào người chúng ta nhé. Nếu thật sự là thế thì chẳng phải tất cả chúng ta đều sẽ tan xương nát thịt, chết không thể chết hơn được nữa sao. Nhìn mấy ngôi sao kia đi, chúng không hề nhỏ hơn Trái Đất đâu, thậm chí còn lớn hơn. Có lầm hay không vậy?

Có người may mắn còn sống trên mặt lộ vẻ sợ hãi, quả thực rất muốn khóc.

Bình Luận (0)
Comment