Dịch: Shurtugal
Đường Tử Đồng hiển nhiên không phải người ngại ngùng gì, cô ta lập tức mỉm cười, tiến lên đưa tay, nói:
- Chào anh Dịch! Lúc ở trường em thường nghe Tử Yên nhắc đến anh. Cho nên lần này nghe nói Tử Yên phải về nhà đột xuất, mà em cũng tiện đường nên đi cùng Tử Yên tới đây xem qua một chút ạ.
- Xin chào, xin mời vào.
Dịch Thiên Hành gật đầu chào, cũng đưa tay ra bắt, nhưng chỉ nắm nhẹ một cái rồi buông ra ngay lập tức.
Tiến vào trong phòng.
Dịch Thiên Hành nhanh chóng đun nước sôi, pha ba chén trà. Đây là trà Long Tỉnh mà trước đây hắn được một khách hàng tặng.
- Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao lại sốt ruột gọi em về như vậy? Hay là anh đã tìm được chị dâu, cho nên nghĩ rằng phải giới thiệu cho em trước tiên để em nhìn qua một chút, rồi đợi đến khi gặp ba mẹ thì nói tốt vài câu giúp anh.
Triệu Tử Yên ngồi trên ghế sa lông vừa vui đùa vừa hiếu kỳ dò hỏi.
- Anh của em vẫn còn độc thân, đào đâu ra chị dâu cơ chứ.
Dịch Thiên Hành có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Tử Yên, nói:
- Em yên tâm, nếu anh thật sự muốn tìm chị dâu thì chắc chắn sẽ để em kiểm tra đầu tiên. Lần này, gọi em về là có đại sự.
Triệu Tử Yên liếc mắt nhìn Đường Tử Đồng.
Cô ta lập tức kéo tay Đường Tử Đồng, gần gũi nói:
- Anh, Tử Đồng là bạn thân nhất của em. Từ trước đến giờ, bọn em chưa từng giấu nhau bất cứ chuyện gì, kể cả bí mật. Cậu ấy không phải là người ngoài nên anh có chuyện gì thì cứ nói luôn đi.
Quả thật, lời nói của Triệu Tử Yên với Đường Tử Đồng ẩn chứa cảm tình rất sâu đậm. Cảm tình bạn thân trong đó Dịch Thiên Hành cũng không hiểu.
Hắn chỉ lắc đầu một cái.
Bất quá, hắn cũng không hề nói gì về chuyện này.
Sự tình đại tai biến kia, nếu không phải là hắn đã tự mình trải qua, hơn nữa còn suýt chết trong đại tai biến thì chỉ sợ cũng không tin tưởng đại tai biến đang đến ngay trước mắt. Đây đã là ngày thứ hai, ngày mai là đại tai biến sẽ phát sinh. Cho dù truyền tin tức này đi thì cũng chẳng sao, có khi còn giúp cho một nhóm người thoát khỏi tai nạn.
- Ngày hôm qua ta có một giấc mơ.
Dịch Thiên Hành trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi mở miệng nói.
- Mơ thấy cái gì vậy anh? Anh rất ít khi nằm mơ nhưng mà mỗi lần mơ thì tựa hồ rất là linh nghiệm.
Triệu Tử Yên sau khi nghe xong, lập tức tỏ ra hứng thú. Cô nàng biết, từ nhỏ Dịch Thiên Hành đã rất ít khi nằm mơ, mà mỗi lần nằm mơ thì sẽ báo hiệu trước một sự tình gì đó không bình thường sẽ phát sinh. Bây giờ nghe thấy Dịch Thiên Hành nói vậy thì cô nàng sao có thể không hiếu kỳ.
- Ta mơ thấy thế giới tận thế, trời đất xảy ra đại tai biến.
Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
- Cái gì?
Triệu Tử Yên kinh ngạc không thốt lên lời.
Trên mặt Đường Tử Đồng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, không hiểu sao Dịch Thiên Hành lại mơ thấy cảnh tượng như vậy. Mấy cái thế giới tận thế, trời đất xảy ra đại tai biến cũng không phải giấc mộng đẹp đẽ gì cả. Nếu thật sự linh nghiệm vậy thì thế giới này chỉ sợ sẽ đón nhận một sự biến đổi nhanh đến kinh khủng.
- Anh, ý của anh là thế giới này sẽ nghênh đón tai biến tận thế ngay lập tức, cho nên anh mới đột ngột gọi em về nhà, hơn nữa còn muốn ba mẹ cùng nhau trở về.
Triệu Tử Yên cũng thông minh, nhanh trí, lập tức nghĩ thông vì sao trước đó lại đột nhiên nhận được điện thoại của anh kêu nàng nhanh chóng trở về.
Mà lúc đó trong lòng cô lại sinh ra một tia thấp thỏm, lo âu.
Cô biết rất rõ, Dịch Thiên Hành mơ rất chính xác, hơn nữa còn không phải chính xác một cách bình thường. Mỗi lần mơ như thế thì nhất định sẽ có chuyện phát sinh, hơn nữa cảnh tượng trong mộng, đa phần đều xảy ra.
Chẳng lẽ, thế giới này thật sự sắp xảy ra tận thế sao?
Tận thế sắp đến?
- Dường như việc này không thể xảy ra?
Đường Tử Đồng trầm ngâm nói:
- Bây giờ cũng không phải năm 2012. Với lại, thế giới cũng không có tin tức, báo cáo nào liên quan đến vi rút, ôn dịch hay là động đất, gió bão, biển động gì cả. Phần lớn các nơi trên thế giới đều rất bình tĩnh, sao lại đột nhiên xuất hiện tai biến tận thế.
Cô ta cũng tương đối hiểu về thời sự hiện nay. Các nơi trên thế giới căn bản không phát sinh bất kỳ tình huống dị thường nào. Sau khi bộ phim “Resident Evil” công chiếu, thì các quốc gia trên thế giới đã quản lý cực kỳ nghiêm ngặt về phương diện vi rút sinh hóa. Các nước cũng lo sẽ thật sự tạo ra một loại sinh hóa tận thế như kiểu vi rút thây ma thì đúng là xui xẻo đến tận mạng.
Ai cũng sợ chết nhưng vi rút thì không có mắt.
- Ở trong mơ, anh nhìn thấy bầu trời nứt vỡ, vô số quái vật từ trong đó xuất hiện, phủ xuống Trái Đất, điên cuồng chém giết, đâu đâu cũng có thi thể, đâu đâu cũng có máu tanh. Sinh hóa tận thế mà so với cái tràng cảnh kia thì còn kém xa. Hơn nữa, sự tình sẽ ngày càng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng. Đối với người bình thường thì đó chính là tận thế.
Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, quả quyết nói.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể nào tưởng tượng được hình ảnh đáng sợ kia.
Đối mặt với cảnh tượng kia, cho dù bản thân hắn không bình thường thì cũng không tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng, vô lực. Cái này không phải sức người có thể ngăn cản. Một khi bắt đầu thì tất cả mọi thứ sẽ bị phá hủy, triệt để hủy diệt, tất cả trật tự đạo đức đều sẽ sụp đổ.
- Đây chỉ là mơ thôi, chưa chắc sẽ thành hiện thực đâu.
Đường Tử Đồng khẽ cau mày, vẫn có chút không tin tưởng.
Nếu không phải từ trong miệng Triệu Tử Yên nói về chỗ thần kỳ của Dịch Thiên Hành, thậm chí bản thân cô ta cũng thông qua các loại quan hệ biết Dịch Thiên Hành là người đuổi ma tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm, hơn nữa xác thực có năng lực đuổi ma diệt quỷ. Ở trong nhóm người đuổi ma thì càng là người đứng đầu, lừng lẫy có tiếng.
Nếu không phải là hắn mà là người khác nói như vậy thì cô ta sẽ chẳng thèm đoái hoài, lập tức coi hắn là người điên.
- Lo trước khỏi họa, cứ đợi đến ngày kia là sẽ rõ. Nếu như không sai thì sáng sớm ngày 23 sẽ xuất hiện đại tai biến. Bây giờ là chiều ngày 21, ngày mai là ngày 22, ngày kia cũng không biết có chính xác hay không? Anh cũng hy vọng đó chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió. Bất quá, bất cứ chuyện gì cũng có vạn nhất, cứ chuẩn bị thêm một chút cũng chẳng mất gì.
Dịch Thiên Hành nhìn qua Đường Tử Đồng. Hắn cũng không hy vọng xa vời rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói của mình là người ta có thể tin tưởng được ngay. Không thể nào có chuyện tin tưởng, không nghi ngờ chút nào với một người vừa mới quen biết.
Nếu có thì chắc chỉ có quỷ mới tin.
- Ừm, vậy thì chúng ta phải chuẩn bị làm gì đây anh?
Triệu Tử Yên nghe thế cũng mở miệng nói, trên mặt cũng không biểu hiện quá nhiều e ngại. Phải biết rằng, bình thường cô cũng cùng Dịch Thiên Hành luyện Nội Gia Quyền, Thái Cực Quyền đến trình độ nhất định. Chỉ với ba, năm thanh niên bình thường thì không thể nào chạm được vào người cô. Hồi trước, cô nàng thường hay đi học một mình, khi ra về thì có một vài tên cặn bã muốn chặn đường đánh cướp thì ngay lập tức bị cô nàng cho ăn ba đấm, hai đá nằm lăn quay trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Chính sự cương quyết này đã khiến cho đám côn đồ trong ngoài trường học kinh sợ tránh xa, chỉ lo đụng mặt nữ sinh có sức chiến đấu kinh người này.
Trên người có võ và dũng khí là đã đủ.
Khi cô nghe về sự tình kinh hoàng của thế giới qua lời nói của Dịch Thiên Hành thì cũng không có vẻ quá mức thất kinh. Nếu là người khác thì chắc chắn không thể giữ được sự bình tĩnh như này.
- Các em cứ ở lại đây trước đi. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Anh đã thông qua rất nhiều con đường đặt một lượng vật tư vô cùng lớn. Một phần trong số đó sẽ được trực tiếp chuyển đến trụ sở bí mật mà anh xây dựng ở ngoại thành. Trong đó sẽ có nhân viên tiếp nhận chỗ vật tư đó rồi đưa vào căn cứ. Hơn nữa, chỗ căn cứ kia là một trụ sở dưới mặt đất, ngay cả người trông coi ở phía trên cũng không biết bí mật về trụ sở dưới mặt đất đó.
- Toàn bộ vật tư đều được đóng gói kín kẽ, không có bất kỳ chữ khắc nào. Nếu không mở ra thì không ai có thể biết bên trong đến tột cùng chứa cái gì. Người trông coi đều là những người thành thật, chất phác, anh đã phân phó cho bọn họ chỉ cần đặt hàng hóa vào băng chuyền dẫn đến căn cứ là có thể rời đi. Một khi đóng kín, ngoại trừ dùng mật mã bằng giọng nói của anh thì không ai có thể mở ra, không ai có thể phát hiện lối vào trụ sở dưới mặt đất.
- Lần mua vật tư này đủ cho vạn người dùng trong một năm.
Trong thần sắc của Dịch Thiên Hành ánh lên vẻ tự tin. Lần mua vật tư này, có thể nói là một bút tiền tài vô cùng lớn, không chỉ có lương thực để ăn, quần áo để mặc, mà còn có các loại dược phẩm thậm chí là các loại hạt giống,... Tất cả đều trong danh sách mua hàng.
Trụ sở bí mật này là do tự tay hắn kiến tạo, hơn nữa đã sớm phòng bị xuất hiện những vấn đề ngoài ý muốn. Không gian bên trong được hắn cho tiến hành xây dựng theo tiêu chuẩn phòng ngừa nổ nhiệt hạch. Không gian trong đó vô cùng khổng lồ, trang bị đầy đủ các thiết bị tinh vi, đều là những loại máy móc đứng đầu trên toàn thế giới. Trước khi xây dựng, hắn đã cân nhắc đến đủ loại nhân tố như bí mật, an toàn,...
Hầu như không có mấy người biết, dù là người trông coi thì cũng chỉ cho rằng đó là nhà kho mà thôi, không biết bí mật trong đó.
Lấy sự nhanh chóng, hiện đại của khoa học kỹ thuật, muốn vận chuyển những vật tư cỡ lớn này chắc cũng chỉ mất khoảng hai ngày mà thôi. Có nhanh nữa cũng không cần thiết.
- Còn có một phần thì anh để công ty chuyển phát nhanh chuyển trực triếp đến nơi này. Có một phần là vật tư an toàn. Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến rồi đấy.
Dịch Thiên Hành giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ cười mỉm rồi chậm rãi nói.
Leng keng!!
Ngay khi Dịch Thiên Hành vừa dứt lời không lâu, thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông cửa lanh lảnh.
Triệu Tử Yên nhanh chân bước về phía trước, mở cửa phòng. Cô nàng thấy bên ngoài cửa chống trộm, có vài nhân viên chuyển phát nhanh đang vận chuyển một đống lớn vật phẩm. Họ đứng ngoài cửa, cầm tờ đơn chuyển phát nhanh, quan sát danh mục vài lần, rồi dò hỏi:
- Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Dịch tiên sinh Dịch Thiên Hành không vậy?
- Tôi chính là Dịch Thiên Hành đây.
Dịch Thiên Hành cũng đi tới trước cửa, khẽ gật đầu xác nhận.
- Ngài có chuyển phát nhanh, xin mời Dịch tiên sinh ký nhận.
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa tờ đơn chuyển phát tới cho hắn rồi mở miệng nói.
Lập tức, hai bên nghiệm chứng thân phận, sau đó đồng thời ký tên. Từng hòm vật phẩm không ngừng được đưa vào trong nhà. Không mất quá nhiều thời gian, đống hòm đồ đã chất đầy phòng khách. Chỗ này có đủ loại vật phẩm.
Nhân viên chuyển phát nhanh khi chuyển đồ còn cười với Dịch Thiên Hành, hỏi thăm rằng có phải hắn muốn mở siêu thị hay cửa hàng gì đó hay không. Không ngờ lại mua một lần nhiều vật phẩm đến như vậy, hơn nữa còn có nhiều đồ là hàng bán sỉ. Người bình thường sẽ không làm như thế đâu.
Một nhân viên khác đang dỡ một kiện hàng cũng không khỏi hiếu kỳ hỏi dò hai câu:
- Dịch tiên sinh có phải là dự định mở một cửa hàng không vậy? Mua một lần nhiều đồ như vậy. Tôi còn chưa từng đụng phải người nào cần chuyển nhiều đồ đến như này đó.
Trong lời nói của anh ta ẩn chứa đầy sự tò mò, hiếu kỳ. Dù sao mua một lần nhiều đồ đến như vậy, hơn nữa cũng chỉ có một người mua, đúng là rất ít gặp.
- Không phải đâu, nhà có người thân muốn mua những thứ đồ này nên thuận tiện đặt hết ở chỗ của tôi, chờ khi nào rảnh sẽ đến lấy sau ấy mà.
Dịch Thiên Hành cười trừ, bình tĩnh nói. Hắn cũng không để lộ ra mục đích thật sự của mình.
Chỉ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm.
Sau khi Dịch Thiên Hành cùng nhân viên chuyển phát nhanh cùng nhau chuyển đồ xuống thì tất cả kiện hàng đều nhanh chóng được chuyển vào trong phòng khách. Các loại thùng hàng chất đống, đầy ự phòng khách, thoáng cái đã biến phòng khách từ một nơi sạch sẽ thành một cái nhà kho.
Sau khi nghiệm thu xong thì mấy nhân viên chuyển phát nhanh cũng cùng nhau rời đi.
Đóng cửa lại.
Hai cô nàng Triệu Tử Yên cùng Đường Tử Đồng ai nấy đều tỏ ra sững sờ nhìn đống vật tư chồng chất như núi trong phòng khách. Đống đồ này dường như đã chiếm hết không gian trong phòng khách. Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.