Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 167


CHƯƠNG 166: TÔN NHI RẤT CÓ DỰ ĐOÁN A


Editor: Luna Wong

Dùng xong cơm sáng, Mục Trần Tiêu vội vàng đi xử lý công vụ, Mục Thiên Trù và Hứa Vân Noãn lại đến khố phòng, hăng hái bừng bừng chọn roi.


Đừng nói, thật đúng là tìm được một cây roi phá lệ thích hợp.


Hứa Vân Noãn trực tiếp quấn nhuyễn tiên hai vòng ở bên hông, sau đó cúi đầu vỗ vỗ, dáng dấp phá lệ hài lòng: “Sau này ta cũng có thể xuất kỳ bất ý, công lúc bất ngờ.”


Mục Thiên Trù cười gật đầu: “Vân Noãn nói phải, sau này nếu là ai chọc ngươi ngươi trực tiếp quất tới, gạt ngã người trước mới nói.”


“Nếu nói như thế, ca ca sẽ không sợ ta gây sự cho Mục gia sao?”


“Ca ca lúc này xem như sống thấy rõ rồi, sống này trên đời, chính là phải không ngừng kinh lịch chuyện, chỉ cần người còn tốt, gặp phải chuyện lớn hơn nữa cũng có biện pháp để giải quyết. Hơn nữa, Vân Noãn nhà của chúng ta không phải cái loại hài tử cố tình gây sự này, ta tin tưởng hạ thủ ngươi có chừng mực.”


Chủ yếu nhất là thân thể của Vân Noãn nho nhỏ, dù cho người đứng bất động để cho nàng quất, còn có thể quất ra cái gì sao?


Hứa Vân Noãn làm như có thật gật đầu: “Như vậy ta an tâm.”


Ba ngày sau, Đinh thẩm vẻ mặt hỉ sắc đến đây gặp Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, vị Hạ sư phụ kia, người từ địa phương nào tìm được?”


Hứa Vân Noãn tự định giá chỉ chốc lát, không nhớ ra được nơi nào gặp qua Hạ sư phụ gì: “Đinh thẩm nói tới ai nha? Sao ta một chút ấn tượng cũng không có?”



“Không phải cô nãi nãi gọi Hạ sư phụ đi tửu lâu tìm ta sao? Vị Hạ sư phụ kia cực kỳ am hiểu làm điểm tâm, trong đó chưng lê cao phá lệ xuất sắc.”


“Nga, ngươi nói là lão bá bán chưng lê cao a, hắn đã đi tìm ngươi sao?”


“Vâng, vị Hạ sư phụ này không chỉ có am hiểu làm chưng lê cao, đối với những điểm tâm khác cũng hơi có chút nghiên cứu, nô tỳ cẩn thận thử qua, mới biết được hắn đúng là sư thừa danh trù.”


Ân?


Hứa Vân Noãn không nghĩ tới bản thân chỉ là nhất thời thiện tâm nhặt một lão bá về, dĩ nhiên cũng nhặt được bảo.


“Sư thừa danh trù?”


“Phải, lão sư của Hạ sư phó, đã từng đã ở trong cung đình tiền triều làm ngự dụng cao điểm sư, nhắc tới phá lệ có duyên phận.”


Hứa Vân Noãn rất là cao hứng: “Xem ra đây là trong minh minh tự có thiên định, tửu lâu của tin tưởng Đinh thẩm sẽ hồng hồng hỏa hỏa.”


“Có cô nãi nãi làm người hướng dẫn, đâu ra sai lầm được.”


Nhìn lâu như vậy, Đinh thẩm tính là nhìn hiểu, vị cô nãi nãi này quả thực chính là một búp bê như ý, không quan tâm làm cái gì, sau cùng cũng sẽ tâm tưởng sự thành.


“Nô tỳ lần này tới gặp cô nãi nãi, còn có một việc, muốn để cô nãi nãi hỗ trợ làm một chương trình.”


“Còn có chuyện gì, Đinh thẩm nói thẳng là được.”



“Tửu lâu đã chỉnh đốn xong, hai ngày này có thể khai trương, bất quá lại thiếu một bảng hiệu.”


“Bảng hiệu?” Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, “Đinh thẩm, ngươi cũng không phải là muốn để cho ta tới tửu lâu đặt tên chứ?”


bookwaves.com – Luna: Toàn khen tới khen lui chán nhỉ, không giữ được chút hấp dẫn ban đầu luôn, không bằng được 2 bộ trước rồi)


“Tửu lâu là của cô nãi nãi, tự nhiên nên do người đặt tên.”


“Không được, đây trăm triệu lần không được.”


Một bút kia của nàng nếu xuất ra, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề sao? Đến lúc đó ném mặt mũi ở trước mặt của toàn bộ bách tính kinh đô.


“Cô nãi nãi, hôm nay vạn sự đại cát, chỉ thiếu cổ đông phong là người thôi.”


“Ta để Trần Tiêu giúp ngươi đi, chữ của Trần Tiêu mạnh mẽ hữu lực, thích hợp viết bảng hiệu nhất.”


“Nô tỳ vẫn cảm thấy cô nãi nãi làm tương đối khá.” Đinh thẩm nhìn Hứa Vân Noãn, lộ ra một bộ thần sắc cầu xin, “Cô nãi nãi, tửu lâu này là người một tay chỉ điểm làm ra, đây chẳng khác nào như hài tử của người, người xem xem hai nhà Tứ Quý các, náo nhiệt biết bao, tửu lâu của chúng ta cũng không có thể làm hài nhi không có thân nương a.”


Hứa Vân Noãn nuốt hớp nước bọt, vì sao nghe Đinh thẩm vừa nói như vậy, cảm giác không đặt tên cho tửu lâu, là như mẹ kế ngược đãi hài tử nhỉ?


Còn có, bộ sách võ thuật này sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ? Có phải nàng từng dùng ở trên người Đoan vương điện hạ hay không?



“. . . được, được rồi, vậy dung ta suy nghĩ kỹ một chút.”


“Vâng, vậy nô tỳ đi thiện phòng hỗ trợ trước.”


Hứa Vân Noãn nằm trên nhuyễn tháp, lật qua lật lại giằng co một lát, cũng không nghĩ ra tên gì thích hợp.


Nhị Hắc không biết từ nơi nào đạp một cước bùn trở về, đứng ở cửa ô ô ô, ra hiệu chủ nhân nhà mình nhanh chóng lau chân cho mình.


Hứa Vân Noãn ngồi dậy, thần sắc vô cùng ghét bỏ.


“Sỏa Nhị Hắc, ngươi đây là lại đi trêu chọc người nào rồi?”


Trong miệng nàng oán trách, thế nhưng động tác lại phá lệ mềm nhẹ, tỉ mỉ.


Nhị Hắc phảng phất là nhận thức được địa vị của mình, trực tiếp duỗi cái cổ một cái, ghé vào trên bả vai của nàng.


bookwaves.com

Hứa Vân Noãn vừa quay đầu, đối mặt với ánh mắt vô tội của Nhị Hắc, bắt nó xo.a nắn một trận: “Hừ, sỏa Nhị Hắc!”


Bồi Nhị Hắc náo loạn một lát, trong lòng vẫn là không có chủ ý gì, Hứa Vân Noãn thẳng thắn đứng dậy: “Hàn Yên, tôn nhi trở về phủ chưa?”


“Nửa canh giờ trước đã về rồi, cô nãi nãi đi tìm công tử sao?”


Hứa Vân Noãn gật đầu, xốc làn váy lên xoay người liền đi ra ngoài.


Trong Minh Hối hiên, Mục Trần Tiêu đang cẩn thận tỉ mỉ đánh cọc gỗ trước mắt.



Những ngày qua, bất kể bận rộn bao nhiêu, mỗi ngày hắn đều phải dành thời gian rèn đúc lực cánh tay của mình, thậm chí còn để người âm thầm nghiên cứu, xem có thể làm ra một ít ám khí thích hợp với mình không.


Úc Khoảnh lĩnh mệnh đi Lạc Hà uyển tìm đám người Hàm Chương, ngoài cửa phòng cũng không có người coi chừng.


Bởi vậy Hứa Vân Noãn phá lệ thuận lợi liền vào trong phòng, đúng dịp thấy một màn rèn luyện của Mục Trần Tiêu.


Mục Trần Tiêu nghe được tiếng bước chân, vội vã ngừng động tác trong tay, giơ ống tay áo lên xoa xoa mồ hôi hột trên cằm: “Cô nãi nãi sao lại tới?”


Hứa Vân Noãn đi tới, thấy hắn đầy đầu mồ hôi, lại coi trộm cánh tay hắn một chút, khuỷu tay cứng rắn, không khỏi nhấp môi, nàng muốn nói một ít lời khuyên bảo, hy vọng Mục Trần Tiêu không nên hành hạ bản thân như thế, nhưng là chống lại đôi mắt phảng phất bị mưa phùn rửa qua kia, lại đột nhiên cái gì đều cũng không nói ra được.


“Cô nãi nãi?” Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn lui về phía sau chút, trong ánh mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, “Trần Tiêu quá mức thất lễ, liền xuống phía dưới thay y sam.”


“Không cần phiền phức như vậy, ngươi là tôn nhi ta, bộ dáng gì nữa ta đều không ngại.”


Phảng phất để chứng minh lời của mình, nhãn thần của Hứa Vân Noãn rơi vào trên người của Mục Trần Tiêu, vừa nhìn liền có chút chưa tỉnh hồn lại.


Mục Trần Tiêu mặc y sam có chút đơn bạc, lúc này thấm ướt mồ hôi, áp sát trên người, đường viền rõ ràng buộc vòng quanh thân thể hắn.


Thon gầy, lại một chút cũng không thấy đơn bạc, mỗi một đường cong đều vô cùng lưu sướng, phảng phất là vân báo đặt chân ở tuyết sơn đỉnh, khẽ động cực kỳ ưu nhã, đồng thời lại ẩn chứa một cổ lực lượng không cho người sao lãng.


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, nhìn thoáng qua, sau đó nhịn không được lại nhìn thoáng qua, gương mặt không tự chủ được đỏ hồng: “Không bằng. . . Không bằng ngươi vẫn là xuống phía dưới thay thân xiêm y đi, ta. . . Ta đây cũng không phải là ghét bỏ ngươi, là cảm thấy y phục trên người ngươi bị ướt mồ hôi, miễn cho cảm nhiễm phong hàn.”


Nên tai của Mục Trần Tiêu cũng hiện lên vẻ hồng nhuận, nghe nói như thế vội vã gật đầu, chuyển động xe lăn về gian trong thay y sam.


Chờ người đi rồi, Hứa Vân Noãn vỗ vỗ gương mặt, hơi có chút nghi hoặc: Bản thân đây là thế nào? Thế nào còn có thể nhìn tôn nhi nhà mình tới choáng váng thế? May là Trần Tiêu không có phát hiện, không thôi sẽ chê cười mình.


Bình Luận (0)
Comment