Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 211


CHƯƠNG 210: CÔ GIA GIA? KHÔNG, HẮN KHÔNG DÁM NGHĨ!


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn nao nao, lập tức vừa cười vừa nói: “Ai nói, ngươi phân minh chính là phúc tinh!”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nhớ lại chuyện cũ trước đây, luôn sẽ cảm thấy đau tận xương cốt, nhưng bây giờ có cô nãi nãi ở, cảm giác tốt hơn nhiều.


“Vì sao cô nãi nãi nói như vậy?”


“Ngươi suy nghĩ một chút, ba vị gia gia đi rồi, ta chính là một cô nữ không nơi nương tựa, ngươi tự mình đón ta ra, mang về Mục gia, để ta có nói an thân, đây là thứ nhất. Sau khi, ngươi hào phóng nhường lại diễn võ trường, để ta kiến tạo noãn bằng, xây dựng Tứ Quý các, có một phần sản nghiệp của chính mình, đây là thứ hai. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, đó chính là những người Đinh Sơn và Hàm Chương này, bọn họ đều là bộ hạ cũ của ngươi, nếu không phải là bởi vì nguyên nhân do ngươi, tuyệt không khả năng thuộc danh nghĩa của ta. Còn có những sự tình khác rất vụn vặt, ta sẽ không nhất nhất nói ra.”


Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ, lập tức khóe môi nhẹ nhàng vung lên: “Cô nãi nãi cũng không cần trêu ghẹo ta.”


“Ta nói đều là lời thật, làm sao có thể là trêu ghẹo chứ?”


“Cô nãi nãi nói những thứ này, đều là Mục gia và ta phải làm.”


“Mới không phải, trên đời này nào có cái gì nên hay không, vốn là vận may ngươi mang tới, dĩ nhiên là phải nhận.”


“Được, ta đây nhận, hy vọng sau này cô nãi nãi có thể mọi chuyện thuận lợi, tâm tưởng sự thành.”



Hứa Vân Noãn rất vui vẻ: “Phúc tinh như ngươi đều mở miệng chúc phúc rồi, sau này ta nhất định sẽ càng thêm xuôi gió xuôi nước.”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà cười.


Vận may cả đời này của hắn không nhiều lắm, nếu thật có thể để cho cô nãi nãi nhà mình càng thêm thuận lợi, hắn nguyện ý chia vận khí còn sót lại không nhiều lắm này ra.


Hắn đã hãm sâu vào vũng bùn, trong tâm nguyện duy nhất ở mảnh đất sạch này, có thể nở ra đóa hoa càng thêm hoa mỹ, vì thế, hắn nguyện ý hy sinh tất cả của bản thân.


Hứa Vân Noãn nói làm liền làm, vì có thể để cho hiệu quả càng tốt hơn một chút, nàng còn để Mục Trần Tiêu chuyên môn thông tín cho Đoan vương điện hạ, nói cho hắn biết nỗ lực phối hợp.


Sau khi Đoan vương thu được thư tín của hảo huynh đệ của mình, nỗi lòng quả thực phức tạp tới cực điểm.


Quản gia xách nước suối vừa sôi tiến đến, ở trước mặt của Đoan vương bắt đầu pha trà: “Điện hạ, trước không nói mùi này thế nào, chỉ cần sau khi nước này sôi, không tồn tại bất luận một chút kiềm nào, đã nói lên chất nước thượng thừa.”


“Hứa cô nương nói đồ tốt, tất nhiên sẽ không kém.” Đoan vương cẩn thận thu thư, chờ quản gia pha xong nước trà, sau khi chờ giây lát, vẫn như cũ cảm thấy có cái gì không đúng.


“Quản gia, ngươi nói ta là người tốt chứ?”


Quản gia ngẩn người, lập tức liền vội vàng gật đầu: “Điện hạ tự nhiên là người tốt.”


Đoan vương nhất thời cảm giác càng phát buồn bực: “Mỗi lần Hứa cô nương cũng sẽ khen ta là người tốt, sau khi khen xong sẽ nghĩ biện pháp lợi dụng ta, nhưng ta lại cứ cảm thấy lúc nàng tán dương rất thật tình thực lòng, một chút cũng không có giả dối, sau khi nghe được trong lòng rất thoải mái.”



“Ngạch. . .” Quản gia ngẩn người, không nghĩ tới Đoan vương điện hạ lại cũng thích được vuốt mông ngựa, “Điện hạ đúng là người tốt, Hứa cô nương không có khen sai.”


bookwaves.com

“Lúc nàng khen, ta cao hứng. Chờ sau khi nàng bắt đầu lợi dụng ta, ta lại cảm thấy nàng khen không phải lời hữu ích.”


“Người làm sao sẽ nghĩ như vậy chứ? Người tốt tất nhiên là khen, còn nữa, nếu điện hạ không muốn để cho người lợi dụng, ai có thể lợi dụng được?”


“Nói cũng phải, ” Đoan vương tỉ mỉ tự định giá tâm cảnh của mình một chút, càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, “Hứa cô nương lợi dụng thanh danh của ta, trong lòng ta vui, nhưng đồng thời, lại luôn cảm thấy thiếu chút gì.”


Quản gia nghe xong, không khỏi biến sắc, có chút giật mình nhìn Đoan vương: “Điện hạ, sẽ không phải là người có tâm tư gì khác với vị Hứa cô nương kia chứ?”


Đoan vương sửng sốt, lập tức lắc đầu liên tục: “Nói cái gì đó? Hứa cô nương là cô nãi nãi của Trần Tiêu, ta và Trần Tiêu là hảo huynh đệ, làm sao có thể có tâm tư khác gì với Hứa cô nương được chứ?”


Nếu hắn thật coi trọng Hứa cô nương, vậy không phải sẽ thành cô gia gia của hảo huynh đệ của mình sao?


Tê. . .


Nghĩ đến mắt lạnh của Mục Trần Tiêu nhìn hắn máy lần, Đoan vương không khỏi một giật mình: “Tuyệt đối không thể nào!”


“Đã như thế, vậy điện hạ đến tột cùng đang phiền não cái gì?”



Đoan vương tỉ mỉ tự định giá chỉ chốc lát, thở thật dài: “Ta cảm giác mình có chuyện sắp phiền, nhưng nghe ngươi vừa nói như vậy, lại cảm thấy kỳ thực không có gì phiền, đây rốt cuộc là làm sao vậy?”


Quản gia yên lặng trừng mắt nhìn: “Không bằng điện hạ cái gì cũng đừng nghĩ, phẩm thưởng thức trà thôi?”


“Cũng được.”


Đoan vương cẩn thận thưởng thức trà, khoan hãy nói, thật có thể đủ phẩm ra vài phần vị đạo: “Nước trên Thanh Tuyền sơn này xác thực uống cực kỳ ngon, tăng thêm ba phần ngon cho trà này, đi chuẩn bị bút mực.”


“Điện hạ còn muốn xử lý công vụ sao?”


“Không phải, Trần Tiêu đưa thư nói, Hứa cô nương yêu cầu ta sau khi uống xong trà, viết một phần cảm tưởng thưởng thức trà.”


Động tác của Quản gia hơi có chút cứng ngắc xoay người, sau khi mài nửa ngày mực, quyết tâm vẫn là phải nói tình huống của điện hạ với hiền phi nương nương.


Vị Hứa cô nương kia coi như là thiên hảo vạn hảo, chỉ cần là xuất thân liền khác nhau trời vực với điện hạ nhà mình, hai người chớ gây ra loạn gì.


bookwaves.com

Hứa Vân Noãn vốn tưởng rằng, đưa nước như vậy ít nhất phải bốn năm ngày sau mới có hiệu quả, nhưng không nghĩ tới chỉ là ngày thứ hai, liền có người nghe được trong Tứ Quý các.


Đinh Sơn và Lưu Hổ cùng đến Ngưng Thu viện.


“Cô nãi nãi, ngày hôm nay có sáu phủ đệ đến hỏi, hỏi đều là nước suối mà đám người Hàm Chương vận chuyển là từ đâu tới, đám người nô tài dựa theo phân phó của cô nãi nãi nói ra thực chất, bốn nhà trong đó có hỏi làm sao mới có thể từ chỗ cô nãi nãi mua được nước suối.”


Hứa Vân Noãn rất vui vẻ: “Xem ra ta vẫn là đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Đoan vương điện hạ ở trong kinh thành. Các ngươi dựa theo biện pháp ta nói cự tuyệt?”



“Là dựa theo phân phó của cô nãi nãi, đám người nô tài chỉ nói nước suối này là ngẫu nhiên có được, chất nước thượng thừa, thế nhưng lượng không nhiều lắm, cho nên đưa đến trong phủ của Đoan vương điện hạ, vẫn là nhìn ở phương diện quan hệ của điện hạ và tướng quân tốt.”


“Được, cứ nói như vậy đi, mặt khác, đưa nước suối đến Nghênh Khách hiên một ít, sau này nước của Nghênh Khách hiên dùng để pha trà, đều dùng nước ở Thanh Tuyền sơn. Đúng rồi, hai ngày này nếu có thư sinh đi Nghênh Khách hiên ăn cơm, để Đinh thẩm tính bớt chút ngân lượng cho bọn hắn, dù sao bạc của các thư sinh được không dễ có, trong ngày thường còn muốn mua các loại cuốn sách, có thể tiết kiệm thì giúp bọn hắn tiết kiệm một ít.”


“Vâng.”


Đinh Sơn và Lưu Hổ không biết vì sao phải cực kỳ khách khí với các thư sinh, bất quá nếu cô nãi nãi phân phó, vậy nhất định không làm gì sai.


Kế tiếp mấy ngày, tin tức Hứa Vân Noãn mua một tòa núi hoang, lại đào một thanh tuyền, truyền đi mọi người đều biết.


“Nghe nói nước suối kia mát lạnh ngọt, hồi vị vô cùng, chỉ cần là trực tiếp uống đều cực ngon.”


“Ta còn nghe nói dùng nước suối kia làm thức ăn, vị đạo cực ngon.”


“Sau khi nấu sôi nước suối kia, đến một chút kiềm cũng không có, nhìn đó là sạch sẽ tới cực điểm, vị đạo tự nhiên tốt rồi.”


“Chỉ tiếc chúng ta uống không được.”


“Không phải nói chân núi hoang kia cũng có một dòng nước sao? Nếu ở trên núi, nhất định là đồng nguyên, uống không được nước suối trên núi, dưới chân núi không phải cũng giống vậy sao?”


“Đây là địa phương thần kỳ nhất, nước suối ở chân núi là từ trên núi chảy xuống, nhưng là nước suối ở chân núi có lượng kiềm vô cùng lớn, còn không bằng nước giếng trong thành, chủ yếu nhất là mùi vị đó mơ hồ phát mặn, dân chúng chung quanh cũng không muốn lấy nước từ nơi đó.”


“Vậy thì kỳ quái. . .”


Bình Luận (0)
Comment