Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 212


CHƯƠNG 211: CÔ NÃI NÃI CÓ LINH TUYỀN?


Dịch giả: Luna Wong


Nếu ngay từ đầu Hứa Vân Noãn liền tặng nước suối ra ngoài, nhiều người nếm được, tự nhiên không cảm thấy có cái gì tân kỳ.


Nhưng bây giờ có thể uống được nước suối như thế, ngoại trừ Mục gia đó là Đoan vương phủ, nhiều lắm thì có thêm một Nghênh Khách hiên, càng là thứ đồ không có được, thì càng hiếu kỳ, đồn đãi này càng truyền càng tà hồ.


Đầu tiên là ở Nghênh Khách hiên bán rẻ cho các thư sinh làm thơ tán thưởng, sau là những khách nhân hưởng qua thức ăn khen không dứt miệng, chỉ là, Hứa Vân Noãn không nghĩ tới, vài ngày sau, lại có người nói, sau khi uống nước suối kia có thể trị bách bệnh.


Một ngày này, Hứa Vân Noãn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền để người chuẩn bị đi Tứ Quý các, vừa xuống xe ngựa, thì có bách tính mắt sắc thấy được nàng, cao giọng dò hỏi:


“Hứa cô nương, nghe nói ngươi đào được một linh tuyền?”


Hứa Vân Noãn mang theo làn váy xoay người lại, dáng dấp tỉnh tỉnh mê mê: “Ta là đào một con suối, về phần linh tuyền, là tên các ngươi mới đặt sao?”


“Không phải nói linh tuyền kia có thể trị bách bệnh sao? Uống một ngụm đấu thần tiên, uống thêm một hớp tiêu bách bệnh. . .”


Hứa Vân Noãn thổi phù một tiếng bật cười: “Các ngươi từ nơi nào nghe đồn đãi hoang đường như vậy thế? Đơn giản đều là chút nước suối mà thôi, chính là không nhiều, kém chút, khác nhau cũng không lớn, đâu có thể trị bách bệnh?”


“Nhưng rất nhiều người trong kinh thành đều nói như vậy, thậm chí còn có người muốn lên núi trộm nước suối nữa đó.”


Thần sắc của Hứa Vân Noãn có chút nghiêm túc: “Ngươi nói là sự thật?”



“Tự nhiên.”


“Nếu nói như vậy, vậy cũng phải mau sớm làm sáng tỏ lời đồn đãi, không thể lừa bách tính.”


Về tới lầu hai của Tứ Quý các, Hứa Vân Noãn lập tức kêu Đinh Sơn lên: “Ta nhớ kỹ trong kinh thành cũng có một vị danh y, họ Ôn, trước ở trước cửa phủ đệ Chu gia, đó là thỉnh hắn khám và chữa bệnh cho Chu Ngọc Nghiên.”


“Hồi lời của cô nãi nãi, đích thật là có vị Ôn đại phu này, y thuật của hắn rất tốt, hơn nữa có lòng hành y tế thế, rất nhiều bách tính đều từng chịu ân huệ của hắn.”


“Vậy ngươi để người đưa một tấm thiếp, ta đi xem thử, có thể tiếp vị Ôn đại phu này hay không.”


“Cô nãi nãi là thân thể không khỏe sao?”


“Không có, chỉ là trong kinh thành rất nhiều bách tính đều truyền lưu, nước trên Thanh Tuyền sơn có thể trị bách bệnh, đây nếu là có người thực sự tin, bị bệnh không đi uống thuốc, trái lại đi uống nước, không phải hại người sao?”


“Cô nãi nãi nói rất đúng, vậy nô tài đi xem thử xem vị Ôn đại phu kia có thời gian hay không.”


“Được.”


Trong Hồi Xuân đường, Ôn Như Xuân nhận được thiếp mời, không khỏi nhíu nhíu mày.


Một bên tiểu đồ đệ vội vã dâng trà nước: “Sư phụ, đây là vị Hứa cô nương kia đưa tới?”


“Phải đó.”



bookwaves.com

“Nghe nói vị Hứa cô nương kia tuổi còn nhỏ lại vô cùng giỏi, sở dĩ Chu gia có hạ tràng hôm nay, trong đó có thủ bút của Hứa cô nương nhỉ?”


Ôn Như Xuân giơ y thư bên tay lên, ba một cái đập vào trên ót của tiểu đồ đệ: “Trong ngày thường bảo ngươi học y thư, cũng không thấy ngươi để bụng như vậy, nàng chính là một tiểu cô nương, trong ngày thường vui đùa một chút nháo nháo cũng là phải, nơi nào sẽ có liên lụy gì với quan viên trong triều?”


“Sư phụ, ta sai rồi, ta đây là thuận miệng nói.”


“Lưu hoàn chỉ vu âu du, lưu ngôn chỉ vu trí giả, những lời nghe nhầm đồn bậy, sau này cho nát ở trong bụng là được, không cần nói ra miệng.”


“Vâng, ” Tuy rằng tiểu đồ đệ bị đánh, thế nhưng cảm tình của hắn và Ôn Như Xuân dường như phụ tử, tự nhiên sẽ không khiếp đảm, “Sư phụ, vậy người có đi gặp vị Hứa cô nương này?”


Ôn Như Xuân đưa thiếp mời bên tay lên đặt lên bàn gõ một cái: “Trong ngày thường sư phụ dạy ngươi như thế nào?”


Tiểu đồ đệ nhìn thiếp mời một chút, vỗ vỗ ót, dáng dấp bừng tỉnh đại ngộ: “Sư phụ giáo dục chúng ta, nghèo hèn không thể dời, uy vũ không khuất phục, Hứa cô nương kia mặc dù là cô nãi nãi của Mục tướng quân, muội muội của Vệ quốc hầu, chúng ta cũng không thể bởi vì thân phận của nàng đặc thù, mà đưa thiếp mời, liền dễ dàng gặp nàng.”


Ôn Như Xuân lần thứ hai quyền y thư trong tay thành cuốn, phịch một tiếng đập vào trên đầu của tiểu đồ đệ.


“Sau này ra ngoài, nghìn vạn lần đừng nói là ta đệ tử của Ôn Như Xuân. Tiểu cô nương người ta lễ lễ phép phép đưa thiếp mời, ngươi lại làm như không thấy, ngạo mạn như vậy, đâu còn có thân là người có lòng y giả nữa?”


“Nhưng sư phụ, trước cũng có quản gia phu nhân và các tiểu thư đưa thiếp mời, bảo là muốn thỉnh người đi phủ của các nàng xem chẩn, không phải người cũng khước từ không đi sao?”



Ôn Như Xuân trừng trừng mắt: “Công khóa hôm nay còn chưa có làm xong, lại ở chỗ này nói nhiều, xem ra không phạt ngươi là không được! Quay đầu lại chép hai lần y thư ta vừa lấy để đập đầu người, năm ngày sau ta sẽ kiểm tra, sao một chỗ chép thêm một lần. . .”


“Vâng.”


Tiểu đồ đệ như trái cà trong sương, lúc Hứa Vân Noãn tới, như cũ yên yên chưa phục hồi lại tinh thần.


“Vị tiểu công tử này là thế nào?”


Tiểu đồ đệ lập tức ngẩng đầu lên, gương mặt trở nên hồng phác phác, hắn lớn như vậy cho tới bây giờ đều là bị người kêu đến hét đi, vẫn là lần đầu tiên có người đàng hoàng xưng hô hắn một câu tiểu công tử, hảo cảm trong lòng đối với Hứa Vân Noãn trong một sát na tăng lên một mảng lớn.


Thảo nào sư phụ nguyện ý ngoại lệ gặp người, vị Hứa cô nương này thực sự không tệ.


“Gặp qua Hứa cô nương, ta cung kính bồi tiếp cô nương quang lâm, sư phụ đã chờ ở trong Hồi Xuân đường, lúc này không có bệnh nhân, Hứa cô nương đi vào vừa lúc có thể nói chuyện.”


“Đa tạ tiểu công tử báo cho biết.”


bookwaves.com

Trong Hồi Xuân đường, Ôn Như Xuân ngồi ở trên ghế nhìn thiếp mời Hứa Vân Noãn đưa tới, thần sắc có chút lăng lăng, một lát sau giơ ngón tay lên cẩn thận sờ chữ viết trên thiếp mời.


Thiếp mời này là Hứa Vân Noãn đích thân viết, bởi vì trước viết bảng hiệu cho Nghênh Khách hiên, tiết lộ bút tích của mình ra ngoài, sau đó nàng cũng lười tiếp tục giấu nữa, phản chính đều đã mất mặt, mất thêm chút nữa cũng không sao.


Hứa Vân Noãn đi vào Hồi Xuân đường, thấy Ôn Như Xuân đang ngắm nghía thiếp mời nàng viết, trong lòng có chuẩn bị, vẫn là không nhịn được mặt lộ vẻ xấu hổ: “Ôn đại phu hữu lễ, để người chê cười rồi.”


Ôn Như Xuân phục hồi lại tinh thần, thấy Hứa Vân Noãn, thần sắc từ trước nghiêm túc lộ ra một chút tiếu ý.


“Hứa cô nương tới rồi, mau mời ngồi.”



Tiểu đồ đệ dâng trà, ở một bên rề rà, hy vọng nghe một chút xem Hứa Vân Noãn cùng mình sư phụ có lời gì.


Ôn Như Xuân trừng hắn một mắt: “Nhàn rỗi không chuyện gì liền đi học y thư, đừng ở chỗ này chướng mắt.”


“Vâng.”


Tiểu đồ đệ bất đắc dĩ đi, trước khi đi trả lại cho Ôn Như Xuân một nhãn thần phá lệ ai oán.


Hứa Vân Noãn không khỏi cười: “Ôn đại phu và đồ đệ của mình có cảm tình thật tốt.”


“Tính tình của hắn hoạt bát, thế nhưng với y thuật lại hơi có chút thiên phú, giáo dục một chút, nói không chừng có thể thành tài.” Ôn Như Xuân dừng lại một chút, mở miệng hỏi, “Không biết Hứa cô nương đến đây, là có chuyện gì muốn làm?”


“Nghe nói Ôn đại phu nghệ thuật rất tốt, ở trong kinh thành khá nổi danh, cho nên có chuyện muốn làm phiền Ôn đại phu.”


“Không biết là chuyện gì?”


“Không biết Ôn đại phu có nghe nói chuyện trên Thanh Tuyền sơn không?”


“Có chút nghe thấy.”


Hứa Vân Noãn lộ ra vẻ khổ não: “Trên Thanh Tuyền sơn đào ra một con suối, bởi vì chất nước rất tốt, cho nên liền tặng một ít đến trong phủ của Đoan vương điện hạ, nhưng không biết vì sao, truyền, truyền, lại có người nói nước suối này có thể trị bách bệnh, ta đây vừa nghe liền cảm giác trong lòng hốt hoảng, đây nếu là có người thực sự tin, chẳng phải là hại người ta sao?”


Thần sắc của Ôn Như Xuân khẽ động: “Vậy mục đích Hứa cô nương tìm ta là. . .”


“Ta muốn thỉnh Ôn đại phu hỗ trợ ngăn lại lời đồn đãi, nói đồn đãi này căn bản không thể tin, nước suối cũng bất quá là nước thông thường, căn bản không có công hiệu chữa bệnh.”


Bình Luận (0)
Comment