Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 84

CHƯƠNG 84: NGƯƠI TÍNH LÀ THỨ GÌ?

Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn yên lòng, thương lượng với Chu quản gia xem trong phủ nên là chuẩn bị những thứ gì, dù sao đột nhiên lại cũng có thêm năm mươi người đến, hơn nữa còn không biết tình huống của những người này thế nào, lo trước khỏi hoạ chuẩn bị thêm mấy thứ tốt hơn.

Mục Trần Tiêu an tĩnh đi theo bên người Hứa Vân Noãn, nghe nàng và Chu quản gia không ngừng thương lượng, sau đó nghĩ, tâm tình phiêu phiêu thoáng qua lập tức an định.

Tuy rằng Hứa Vân Noãn vội vàng, thế nhưng nhãn thần vẫn thỉnh thoảng nhìn sang Mục Trần Tiêu, thấy hắn chỉ là an tĩnh theo cũng không nói, không khỏi buồn bực trong lòng.

Chờ nàng và Chu quản gia thảo luận xong, liền giả bộ linh lợi đát đát, đi từ từ đến bên hồ nước.

Mục Trần Tiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vô ý thức theo Hứa Vân Noãn tiến về phía trước, đợi Hứa Vân Noãn dừng bước lại, khom người xuống, híp một đôi mắt cười hì hì nhìn hắn, lúc này mới chợt hoàn hồn.

“Cô nãi nãi, làm sao vậy?”

Khoảng cách gần như thế, có thể để người nhìn cực rõ.

Ánh dương quang sau giờ ngọ chiếu xuống trên mặt mũi kiều diễm như hoa đào, khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết hiện lên noãn quang trong suốt, để đôi mâu càng thêm trong suốt, phảng phất như nước suối, hiện rõ thân ảnh của hắn.

Có chốc lát như vậy, Mục Trần Tiêu cảm thấy tiếng động lớn bên tai đều thối lui, hắn phảng phất thất bại từ cuộc chiến, hủy đi hai chân lui khỏi chiến trường, bắt đầu nghe được có tiếng chim hót, thấy được hoa nở khắp núi.


Hứa Vân Noãn tỉ mỉ quan sát một lần, lúc này mới đứng lên: “Là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi làm sao vậy, đi theo bên cạnh ta lâu thế, sao cũng không nói được một câu?”

Gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác mát lạnh thấu xương cuốn tới, tay của Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn hơi dừng lại, phục hồi tinh thần lại: “. . . Không có gì, chính là muốn nói một câu cảm tạ với cô nãi nãi.”

“Ngươi còn chưa quen chuyện ba vạn lượng bạc a, cảm tạ này nghe ngươi nói nhiều lần rồi, nếu trong lòng ngươi thật sự áy náy, vậy chờ sau này ngươi phát đạt, trả lại cho ta gấp mười gấp trăm lần thế nào? Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn trả thêm nhiều nữa thì càng tốt, phản chính chỉ cần là bạc ta đều chê ít.” Hứa Vân Noãn cười đến xán lạn, có một cổ ý tứ hàm xúc xem tiền tài như rác.

Thần sắc trên mặt Mục Trần Tiêu hòa hoãn, khóe môi thanh lãnh hơi dương lên: “Được.”

Nhìn nét mặt Hứa Vân Noãn ấm áp tiếu ý rực rỡ, Mục Trần Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, chỉ cần nàng vẫn vô ưu vô lự như vậy, đó là lấy núi vàng núi bạc để dụ dỗ cũng đáng giá.
“Kỳ thực. . . Ta cảm tạ lúc nãy không phải là vì ba vạn lượng bạc.”

“Ân? Là vì cái gì?”

Vọng Thư Uyển.com
“Đa tạ cô nãi nãi để người sửa lại không ít bố trí trong phủ một lần nữa.”

Vì để xe lăn của hắn tiện ra vào, bậc thang trong phủ, bậc cửa các loại đều sửa đổi, nếu không tự mình ngồi thử xe lăn, tóm lại có thật nhiều chỗ bất tiện cũng không phát hiện.

Nhưng hai ngày này ở trong phủ, hắn ra ra vào vào lại không có phát hiện chút không tiện nào, sau này hỏi qua Chu quản gia, mới biết được Hứa Vân Noãn cố ý chỉ điểm người, thừa dịp hắn ra ngoài mà sửa đổi.

“Đây có cái gì? Tiền chưởng quỹ để người sửa đổi xe lăn chơi rất vui sao, ta hẹn Đào Bảo nhi rồi, hôm nào Hàn phu nhân mang nàng qua nữa, hai chúng ta còn muốn ngồi xe lăn chơi, sửa lại bố trí trong phủ, cũng là vì để hai người chúng ta tiện vui chơi thôi.”

Nét mặt Hứa Vân Noãn không thèm để ý chút nào, Mục Trần Tiêu lại cảm thấy trong lòng phá lệ ấm: “Ta ngồi ở xe lăn lâu, tổng kết ra một ít tâm đắc, nếu là lúc cô nãi nãi chơi đùa gặp phải bất tiện, liền đến hỏi ta, có ta chỉ điểm, ngươi nhất định có thể hơn Đào tiểu thư.”

“Ta vốn là lớn hơn Đào Bảo nhi hai tuổi, có thêm ngươi tương trợ, chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy yếu thắng mạnh sao?” Trong mắt Hứa Vân Noãn có ánh sáng nhọn sáng lên.

Mục Trần Tiêu có thể nói ra lời nói này, có phải đau thương trong lòng ít nhiều cũng tốt hơn một chút rồi hay không?

“Mục gia chúng ta là xuất thân võ tướng, từ trước từng chịu ẩu đả ở trên chiến trường, có một câu nói rất hay, là binh bất yếm trá, thắng lợi bằng bản lĩnh, cô nãi nãi không cần lo lắng nhiều như vậy.”

“Thật tốt quá, có Mục tướng quân tương trợ, ta nhất định như hổ thêm cánh, đánh cho Đào Bảo nhi hoa rơi nước chảy!”

Hai người ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, phảng phất như là đang thảo luận đại sự hai quân giao chiến.

Mấy ngày sau, đêm trước sinh thần đế vương, rốt cục ban bố ra lệnh đại xá thiên hạ.

Trong kinh đô nghị luận ầm ỉ, thảo luận nhiều nhất đó là đám người Hàm Chương bị đánh vào đại lao.

“Nghe nói đã từng là bộ hạ cũ của Mục tướng quân.”

“Đúng vậy, thực sự là nghĩ không ra, trước luôn nghe nói Mục tướng quân suất lĩnh đại quân dũng mãnh bạo dạn, bách chiến bách thắng ở trên chiến trường, hôm nay nhìn, rõ ràng là có tiếng không có miếng, đây đều hai nhóm đào binh đi? Thật không biết danh tiếng trước kia làm sao mà truyền, còn có vị Mục tướng quân kia, nếu là thật lợi hại vậy, làm sao bị người hại chân tàn phế trên chiến trường?”

Một gã nam tử vừa uống rượu, vừa lắc đầu vừa nói.

Sắc mặt người bên cạnh hắn dần dần trầm xuống.

“Ăn cơm đều không chận nổi miệng của ngươi!”

“Phải đó, biết nói thì nói hai câu, không biết nói thì im lặng đi. Mục tướng quân cũng là người ngươi có thể tùy ý bố trí sao? Vật gì vậy!”

“Không cần nói cái khác, chỉ cần là vị cô nãi nãi của Mục gia kia, để người rất cảm kích, lễ mừng năm mới lúc trước, chúng ta cũng không thoải mái như năm nay.”

“Ai nói không phải, mấu chốt nhất là, vị cô nãi nãi kia là vị biết cảm ân, trước đây đại tẩu từng giúp nàng, không duyên cớ được tặng hai trái dưa ngọt, trong lòng ta cực hâm mộ!”

“Mau xem, là Mục tướng quân!”

Một tiếng kinh hô, để mọi người đều vây quanh bên cửa sổ.

Chỉ thấy trên đường chủ, Mục Trần Tiêu tự chuyển động xe lăn, chậm rãi đi hướng cửa thành.

Vọng Thư Uyển.com

Bên cạnh hắn chỉ dẫn theo một hộ vệ là Úc Khoảnh, nhìn qua phá lệ cô đơn chiếc bóng.
Mọi người nhìn thấy hai chân hắn bị phế, nhịn không được thấp giọng thở dài: “Ta đã từng thấy Mục tướng quân ngồi trên lưng ngựa, dáng dấp phong tư vô song. . .”

“Trước đây Tây Khương phản loạn, Mục tướng quân niên thiếu lĩnh binh, lúc đi không ai xem trọng, nhưng thắng lợi trở về, tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, hắn một thân ngân giáp, ngồi trên lưng ngựa, uy nghiêm để kẻ khác không dám nhìn thẳng, hôm nay. . . Quả nhiên là trời ghen tỵ anh tài!”

Ngoài cửa thành, một đám người thân hình lảo đảo bị trục xuất.

Trên người bọn họ đại thể mang theo vết máu, khuôn mặt từng người một héo vàng gầy gò, có vài người đứng cũng không vững, bị sai dịch sau lưng đẩy, liền trực tiếp ngã trên mặt đất.

Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm chợt nhíu nhíu mày, nói với tên sai dịch kia: “Đây cái gì mà đẩy, ngươi gấp mau làm xong về nhà ăn cơm sao?”

Sai dịch vội vã thỉnh tội: “Trong lúc nhất thời tiểu nhân không chú ý, thỉnh đại nhân thứ lỗi.”

“Được rồi, được rồi, mỗi một người trong những người này giá trị sáu trăm lượng bạc, nếu là ngươi xuất thủ đẩy hỏng, không thường nổi đâu.”

“Vâng, tiểu nhân biết rồi.”

Kinh Triệu phủ doãn không dấu vết thở dài, thần sắc trong mắt phá lệ thâm trầm: Thế đạo này, xảy ra chuyện gì rồi!

“Mục tướng quân tới!”

Bình Luận (0)
Comment