Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 85

CHƯƠNG 85: CÚT!

Editor: Luna Huang
Một tiếng hô này giống như là một đạo sấm sét, ầm ầm nổ tung trên thân người đám người Hàm Chương đang bị quan sai vây quanh.

Nguyên bản năm mươi người cong vẹo chợt đứng lên, có vài người hư nhược căn bản không cất bước nổi, nhưng cũng muốn mượn đồng bạn chống đỡ đứng lên, đứng thành một phương trận thật chỉnh tề.

Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm âm thầm cắn răng, cất bước tiến lên hành lễ với Mục Trần Tiêu: “Gặp qua Mục tướng quân.”

“Ngụy đại nhân hữu lễ, chuyện hôm nay làm phiền Ngụy đại nhân phí tâm.”

“Mục tướng quân quá mức khách khí, vốn là việc thuộc bổn phận của hạ quan.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt năm mươi người.

Hàm Chương đứng trước nhất ngẩng đầu lên, quỳ một gối xuống xuống trước Mục Trần Tiêu: “Đám người thuộc hạ gặp qua tướng quân.”

Sau lưng hắn, đám người còn lại tận lực muốn đem động tác hành lễ làm đều nhịp giống như trong quân đội lúc trước, thật có chút người hơi cúi người về phía trước liền khắc chế không nổi mới ngã trên mặt đất.

“Chúng thuộc hạ gặp qua tướng quân!”

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhất nhất đảo qua trên người mọi người, tình tự đáy mắt cuồn cuộn ám trầm như màn trời trước khi có gió mưa: “Đứng dậy!”

“Vâng!”

Có vài người không ngừng run rẩy, nước mắt theo gò má cuồn cuộn lăn xuống.


Nam nhi có nước mắt cũng không dễ rơi, huống chi là những hán tử thiết huyết ma luyện từ chiến trường này.

(Luna: Đột nhiên nước mắt lại rơi rồi)

Nhưng giờ khắc này, gặp được tướng quân của mình, ủy khuất và đau thương trong lòng chợt bộc phát ra, để cho bọn họ khắc chế không nổi mất đi dáng vẻ.

Trên chiến trường bị trọng thương, thời gian sinh mệnh bị đe dọa bọn họ không khóc, bị ép ra biên cảnh phong tuyết nghênh địch, lấy ít đối nhiều cũng không có khóc, thậm chí bị người đoạt quân công, trục xuất trại lính, bọn họ cũng không có khóc.

Nhưng bây giờ, nhìn hai chân cũng vô pháp đứng lên của Mục Trần Tiêu, nhìn bản thân cả người bẩn ô, đứng cũng không vững, bọn họ cũng khắc chế không nổi tâm tình nữa, đè nén đau khóc thành tiếng.

Úc Khoảnh đi theo bên cạnh Mục Trần Tiêu viền mắt phiếm hồng, gắt gao siết nắm tay mới để cho mình rơi lệ.

Mục Trần Tiêu gắt gao cắn chặt hàm răng, đường nhìn từng chút thay đổi cương nghị mà kiên định: “Khóc cái gì? Lăn một vòng trong đại lao, đã quên bản thân là thân phận gì sao?”

“Chúng thuộc hạ không dám quên!”

“Nếu chưa quên, vậy liền đem lau khô nước mắt! Bổn tướng quân. . . Ta. . . Tới đón các ngươi về nhà!”

Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu siết chặt tay vịn xe lăn, chỉ có như vậy mới có thể khắc chế cánh tay run: “Ngụy đại nhân, ba vạn lượng ngân phiếu chuẩn bị xong, thỉnh Ngụy đại nhân xem qua.”

“Vốn không nên nghi vấn tướng quân, nhưng bên trên có lời, số tiền phải kiểm tra rõ, thỉnh Mục tướng quân bao dung.” Ngữ khí của Ngụy Liêm trầm trọng, phảng phất từng sảm hạt cát, chen từ trong cổ họng ra ngoài.

“Nên mà.”


Kinh Triệu phủ doãn vươn tay nhận lấy ngân phiếu, từng tấm từng tấm tỉ mỉ kiểm tra thực hư thật giả, xác định con số.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng lại.

“Đây không phải là Mục tướng quân sao?”

Màn xe bị xốc lên, Chu Chí ăn mặc một thân thường phục thanh sắc xuống xe ngựa, đi theo phía sau là Chu Ngọc Nghiên trang tinh xảo.

Mục Trần Tiêu giơ đôi mắt lên, nhãn thần nhàn nhạt đảo qua trên người hai người, lãnh dung che mặt, vẫn chưa có dự định mở miệng.

Chu Chí lại mỉm cười chào hỏi: “Đoạn thời gian trước cầu nguyện ở Quảng Tương tự, hai ngày này tâm tưởng sự thành, nên cố ý đi trả lễ, lúc trở lại đúng dịp thấy Mục tướng quân, đây thật là có duyên phận.”

“Ta và Chu gia cho tới bây giờ cũng chỉ là hữu duyên vô phận.”

Khóe môi của Chu Ngọc Nghiên mang mỉm cười, nghe nói như thế ánh mắt nhất động, vi ba lưu chuyển: “Cũng may mắn là hữu duyên vô phận, dù sao ta ở Chu gia được nuông chiều từ nhỏ, chịu không nổi cuộc sống khổ cục ở Mục gia.”

Mặt Hàm Chương đứng ở trước nhất đội ngũ mang lệ khí, thấp giọng quát lạnh một câu: “Ngươi là người phương nào? Dám bất kính với tướng quân?”

Chu Chí cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngụy Liêm: “Ngụy đại nhân, những nô tài này vô lễ như thế, xem ra trong đại lao cũng không quy củ cho tốt a.”

Hộ vệ một bên Chu Chí đi nhanh tiến lên, cầm chuôi kiếm nặng nề đâm ngực Hàm Chương.

Cổ họng Hàm Chương muộn một tiếng, sắc mặt trong một sát na đỏ lên, cổ gân xanh dâng lên, hiển nhiên thống khổ tới cực điểm.

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhãn thần lạnh giống như trận gió ở biên cương, băng tuyết cuồn cuộn: “Úc Khoảnh!”


Úc Khoảnh thả người tiến lên, thân hình lóe lên liền đi tới đả thương người hộ vệ Chu gia, hung hăng tương đá bay ra ngoài.

“Mục Trần Tiêu! Công nhiên thương tổn hộ vệ Chu gia ta, ngươi muốn làm cái gì?”

Chu Ngọc Nghiên nhịn không được quát lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy căm hận.

“Các ngươi tới hơi chậm một chút, trước khi các ngươi xuống xe, Ngụy đại nhân đã kiểm kê xong ba vạn lượng ngân phiếu, nói cách khác, đám người Hàm Chương đã là hạ nhân của Mục gia là chúng ta, ngươi đả thương người Mục gia ta, chẳng lẽ không nên hỏi ý kiến ta một chút sao?”

Thanh âm của Mục Trần Tiêu băng lãnh như sương tuyết.

Chu Chí chợt hé mắt, sắc mặt âm trầm xuống: “Tốc độ kiểm kê ngân phiếu của Ngụy đại nhân khá nhanh nha?”

Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm đi tới trước hành lễ: “Bên trên rất để ý chuyện này, nên động tác của hạ quan cũng không khỏi không lưu loát một ít.”

Chu Chí cười lạnh một tiếng: “Người người đều nói Vệ quốc công phủ thanh chính, thậm chí Mục gia còn không ngừng lấy đồ trong phủ trợ cấp trong quân, bởi vậy được không ít thiện, hôm nay xem ra, mọi người còn đánh giá thấp Mục gia, dù sao kinh thành nhiều phủ đệ quan lớn như vậy, có thể dễ dàng xuất ra ba vạn lượng bạc lại không có bao nhiêu người, danh tác của Mục tướng quân thực tại là để người ước ao!”

Lãnh dung, Mục Trần Tiêu không chút ý tứ để ý đến.

Chu Ngọc Nghiên cầm khăn che lại miệng mũi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phụ thân, vị đạo nơi này thật đúng là gay mũi, chúng ta vẫn là sớm về đi, mẫu thân nói, hôm nay thiết yến, người một nhà ngồi chung một chỗ thật cao hứng.”

Chu Chí gật đầu, thần sắc nhất phái vui vẻ: “Được, hôm nay nên uống một chén mới được.”

Vọng Thư Uyển.com
Chu Ngọc Nghiên theo Chu Chí bước ra phương hướng xe ngựa, kinh qua bên cạnh Mục Trần Tiêu, bỗng nhiên dừng bước, kéo khóe môi nhẹ giọng nói rằng:

“Còn thỉnh Mục tướng quân quay đầu lại chuyển đạt cho vị cô nãi nãi kia của ngươi, ba nghìn lượng bạc đối với Chu gia chúng ta mà nói chín trâu mất sợi lông, nhưng là ba vạn lượng bạc, sợ là móc rỗng hơn phân nửa đáy của Nhuận Ngọc các đi. . .Thù xưa, trả gấp mười lần, tư vị này thế nào? A. . .”

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, sát ý lạnh như băng không chút nào che giấu đặt ở trên người của Chu Ngọc Nghiên.


Sắc mặt Chu Ngọc Nghiên trắng nhợt, ngay trong nháy mắt mới vừa rồi, nàng cảm thấy không khí chung quanh đều mỏng manh, hô hấp ngưng trệ máu chảy ngược, từ đầu lạnh đến chân.

“Cút!”

Chu Ngọc Nghiên còn muốn nói điều gì, há miệng, lại phát hiện môi run rẩy lợi hại.

Mục Trần Tiêu quay đầu đi, lạnh giọng phân phó Úc Khoảnh: “Cầm khế ước bán thân của bọn họ, hồi phủ.”

“Vâng!”

Ánh mắt của đám người Hàm Chương run rẩy nhìn Mục Trần Tiêu, trong lòng tràn đầy run không đè nén được, bọn họ mại khai bộ tử theo sau, mỗi một bước đều đi cực kỳ kiên định: “Tướng quân. . . Chúng ta. . . Chúng ta làm mất mặt ngươi!”

Ba vạn lượng bạc!

Mua năm mươi người bọn họ, tiêu đủ ba vạn lượng bạc!

Bọn họ vốn là liên lụy tướng quân, làm phiền hà danh tiếng của tướng quân, hôm nay hao tốn nhiều ngân lượng như vậy, có tài đức gì?

Mục Trần Tiêu ngừng động tác chuyển động xe lăn, xoay người lại nhìn bọn họ, ánh mắt thanh lãnh trầm tĩnh: “Các ngươi là đào binh?”

“Không phải!” Đám người Hàm Chương đều lắc đầu phủ nhận, “Tướng quân nói qua, thà rằng da ngựa bọc thây, tuyệt không thể sợ chết mà sống tạm bợ!”

“Chúng ta nhớ kỹ răn dạy của tướng quân, chưa bao giờ làm đào binh!”

Thần sắc Mục Trần Tiêu lạnh như băng hòa hoãn một chút xíu: “Cũng không đào binh, vậy liền ưỡn cao ngựa cho ta, binh sĩ của Mục Trần Tiêu ta từng lĩnh, không có người nào là cong lưng hèn nhát!”

Đám người Hàm Chương chặt chẽ cắn răng, mỗi người đều tận lực đứng thẳng thân mình như trường thương, “Vâng! Tướng quân!”

“Ta mang bọn ngươi về nhà. . .”

Bình Luận (0)
Comment