Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 252

Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã nhìn về bầu trời đêm theo hướng ngón tay Lý Mão Thỏ chỉ, khuôn mặt đều biến sắc, thấy trong bầu trời đêm dường như có một người lơ lửng bên trên, bóng đêm âm trầm, thấ không rõ bộ dáng, nhưng lại có thể nhìn thấy người nọ mặc đồ màu trắng, tóc bay tản ra trên không trung, toàn bộ thân thể nhẹ tựa lông chim, bay bay trong bầu trời đêm, vô cùng quỷ dị.

Tuy rằng đám hộ vệ trong viện lúc này đều giữ vững vị trí của mình, nhưng khuôn mặt của phần lớn người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người tất nhiên không thể bay trên trời, thứ đang bay trên bầu trời đêm kia, hiển nhiên là quỷ hồn, thân trong trang viên âm khí dày đặc như vậy, một thứ trôi nổi lơ lửng giữa không trung như vậy, cho dù là ai cũng không thể duy trì điềm tĩnh trong lòng.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Lấy cung tên đến!

Bên cạnh có người đưa cung tên tới, Sở Hoan nhận lấy, giương cung cài tên, lại nghe có người bên cạnh nói:

- Đại nhân, điều này… điều này có thể khiến quỷ thần tức giận hay không?

Sở Hoan cũng không quan tâm là ai, không nói hai lời, kéo cung bắn tên. Mũi tên giống như sao băng cắt qua bầu trời đêm, thẳng tới 'âm hồn' màu trắng.

Tất cả mọi người nhìn thấy, một tên này của Sở Hoan rất mạnh, trúng âm hồn màu trắng kia, nhưng sau khi trúng tên, âm hồn màu trắng dường như không chút tổn thương, không rên một tiếng, vẫn nhẹ nhàng bay bay, hơn nữa càng bay càng xa, vô cùng quỷ dị mà đi xa dần dần.

Tất cả mọi người giật mình trong lòng, bọn họ có thể nhìn thấy thứ lơ lửng trên không kia có tay có chân, hơn nữa tóc tản ra, nhưng sau khi trúng tên, lại không kêu một tiếng, đây không phải quỷ hồn thì là cái gì?

Không ít người đều hoảng sợ, cả người dâng lên hơi lạnh thấu xương.

- Là ai phát ra tiếng kêu?

Sở Hoan trầm giọng hỏi.

Bên cạnh có người đáp:

- Đại nhân, là Điêu Hổ, hắn… hắn là người đầu tiên phát hiện ra… ra thứ kia, cho nên… cho nên kêu ra thành tiếng.

Sở Hoan quay qua, liền thấy người đang nói chuyện chính là Liễu béo. Liễu béo được an bài tuần tra ngoài viện, lúc này lại vào sân, sắc mặt gã tái nhợt, hiển nhiên cũng bị thứ kia dọa sợ.

Lại nghe cửa phòng vang lên một tiếng 'cạch', liền thấy Doanh Nhân đã mặc quần áo đi ra, sắc mặt quái dị, trầm giọng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Gã hiển nhiên cũng bị tiếng kêu vừa rồi kinh sợ, cho nên mặc quần áo đi ra.

Đám người Phùng Ngọ Mã lập tức khom người nói:

- Hồi bẩm điện hạ, cũng không có chuyện gì lớn, điện hạ yên tâm nghỉ tạm.

Âm hồn màu trắng trên bầu trời đêm đã bay đi, tuy rằng để lại ám ảnh trong lòng không ít người, nhưng việc này tất nhiên không tiện để Doanh Nhân biết, tránh cho gã kinh hãi.

Đám người hộ vệ được lựa chọn ra bảo vệ Doanh Nhân lần này đều là hạng người lớn gan, ngay cả những người này cũng sinh ra sợ hãi trong lòng, chớ nói tới một Vương gia tôn quý thậm chí chưa từng gặp qua người chết.

Doanh Nhân nhìn sắc mặt mọi người, thấy khuôn mặt không ít người vẫn còn mang theo một chút hoảng sợ. Gã nhíu mày, trầm giọng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiếng kêu kia là có chuyện gì? Các ngươi dám giấu diếm bổn vương sao?

Doanh Nhân không phải thằng ngốc, tất nhiên nhìn ra được, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, chợt nghe được mạn Tây Bắc truyền đến một tiếng kêu thê lương, chỉ là tiếng kêu vô cùng sắc nhọn, như quỷ kêu. Doanh Nhân nghe được tiếng kia, sắc mặt trở nên tái nhợt, dĩ nhiên không kìm nổi lòng lui về phía sau hai bước. Phùng Ngọ Mã trầm giọng nói:

- Đều không được cử động, tuân thủ nghiêm ngặt các vị trí, bảo vệ viện.

Gã nói với Doanh Nhân vẫn chưa hoàn hồn:

- Điện hạ, trong ngoài viện đều được chúng ta bảo vệ, chúng ta tuyệt đối sẽ không để điện hạ có chút thương tổn.

Giọng gã chưa dứt, tiếng quỷ kêu thê lương kia dừng lại, nhưng trong gió đêm, lại mang đến một âm thanh càng thêm quỷ dị, đó là một tiếng khóc, thanh âm không lớn, nhưng theo gió đêm thổi qua, loáng thoáng, giống như tiếng khóc của nữ tử.

Đêm khuya như thế, trong gió truyền đến tiếng khóc thảm của nữ tử, khiến mọi người cảm thấy sợ hãi tới xương cốt.

Doanh Nhân cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được nói:

- Nơi này… Nơi này không thể ở lâu, nhanh… chúng ta rời khỏi nơi này… !

Gã thật sự cảm thấy âm khí Trung Nghĩa Trang này xâm nhập vào người, buổi tối sau khi lên giường vẫn không ngủ được, lúc này lại xuất hiện chuyện cổ quái này, gã thầm muốn sớm rời khỏi nơi này, cho dù đi nơi nào, đều tốt hơn ở lại nơi quỷ khí dày đặc này.

Trong lòng quyết định, thứ gì cần, đợi ngày mai tới lấy, tối nay tuyệt đối không thể ở lại chỗ này.

Phùng Ngọ Mã lập tức chắp tay nói:

- Điện hạ, hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, hơn nữa trong phạm vi mười dặm không có hơi người, chúng ta cũng không quen thuộc đối với địa hình phụ cận… !

Gã vốn không nói là người nói nhiều, nhưng lần này gã thân là tổng quản hộ vệ, hơn nữa tình huống đặc thù, tự nhiên phải khuyên bảo Doanh Nhân.

Doanh Nhân xua tay nói:

- Cho dù đến nơi nào, cho dù là vùng hoang vu dã ngoại, cũng tốt hơn nơi này. Phùng Ngọ Mã, Sở Hoan, nhanh sai người chuẩn bị, hiện giờ chúng ta rời đi.

Sở Hoan nhíu mày, chắp tay nói:

- Điện hạ, ti tướng nghĩ rằng, xuất hiện những tình huống cổ quái này, chỉ sợ là có người muốn chúng ta rời khỏi.

Doanh Nhân nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Bọn họ đùa giỡn những trò này, nếu ti tướng đoán không sai, là muốn cho chúng ta sợ hãi, ép chúng ta tự mình rời khỏi nơi này.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Ti tướng chỉ lo lắng rời khỏi Trung Nghĩa Trang, tới vùng hoang vu dã ngoại, sẽ có nhiều phiền toái hơn.

Đúng lúc này, lại nghe ngoài viện truyền đến tiếng lạnh như băng:

- Đứng lại!

Sở Hoan lập tức nghe được giọng nói khàn khàn của người sẹo đao truyền tới:

- Đây là trang chủ nhà ta, muốn gặp điện hạ, mau tránh ra.

Đám người Phùng Ngọ Mã lập tức nhíu mày, Doanh Nhân đã kêu lên:

- Để hắn tiến vào.

Đám người Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan đã hộ vệ bên cạnh Doanh Nhân, mắt thấy người sẹo đao mang theo đèn lồng trắng, dẫn Thái Thập Tam tuổi già sức yếu chậm rãi đi vào trong viện.

Mới tới trong viện, Phùng Ngọ Mã đã vung tay lên, trầm giọng nói:

- Bắt!

Lập tức có hai gã Thần Y Vệ phi thân tới sau Thái Thập Tam, rút đại đao ra, chĩa vào lưng Thái Thập Tam và người sẹo đao.

Doanh Nhân nhíu mày, Phùng Ngọ Mã đã khom người nói:

- Điện hạ, hai người này lén lút, chuyện xảy ra trong trang, hai người này không thoát được liên quan, còn xin điện hạ đáp ứng, thẩm vấn khẩu cung từ trong miệng bọn họ.

Thái Thập Tam bình tĩnh tự nhiên, chỉ thản nhiên cười nói:

- Xem ra các ngươi hoài nghi ta có rắp tâm khác?

Lão nhìn về phía Doanh Nhân, nhẹ giọng hỏi:

- Có phải điện hạ cũng hoài nghi hạ thần hay không?

Doanh Nhân hơi trầm xuống, rốt cuộc hỏi:

- Thái Thập Tam, ngươi nói cho bổn vương, tiếng kêu và tiếng khóc kia… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thái Thập Tam nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ ra thần sắc vô cùng thống khổ, dường như do dự cái gì, sau một lát, mới nói:

- Điện hạ, ngàn vạn lần không nên rời khỏi nơi này!

Doanh Nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không nên rời khỏi nơi này? Ngươi muốn bổn vương tiếp tục ở lại đây?

Thái Thập Tam vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Vâng. Nếu tối nay điện hạ rời khỏi Trung Nghĩa Trang, chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc, ở lại chỗ này, hộ vệ nơi này, ít nhất an toàn hơn rất nhiều so với rời khỏi nơi này.

- Trang Nghĩa Trang cái gì, rõ ràng là Quỷ Trang.

Doanh Nhân không kìm được áp lực vô cùng bởi không khí nơi này, cả giận nói:

- Ngươi muốn bổn vương lưu lại, rốt cuộc rắp tâm ra sao? Hiện giờ bổn vương muốn rời khỏi nơi này.

Thái Thập Tam quỳ xuống:

- Điện hạ, hạ thần tuyệt đối không dám có chút rắp tâm đối với điện hạ, chỉ mong điện hạ nghe một lời của hạ thần, không nên rời khỏi.

Lão ngẩng đầu, nhìn Doanh Nhân:

- Điện hạ, tòa Trung Nghĩa Trang này, có trung có nghĩa, cho dù có quỷ hồn, cũng là quỷ hồn trung nghĩa, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ điện hạ trong tối tăm.

Sở Hoan nhìn vẻ mặt Thái Thập Tam, dường như thật sự là lời chân thành.

Chỉ là thân phận người này quỷ dị, một lòng khuyên bảo Doanh Nhân lưu lại, cũng không biết có chủ ý gì.

Chợt nghe Lý Mão Thỏ nhíu mày nói:

- Mọi người nghe xem?

Mọi người ngừng thở, lại nghe tiếng quỷ khóc thê lương kia đã dừng lại, trong đêm yên tĩnh, không ngờ truyền đến một tiếng sáo, chỉ là tiếng sáo kia rất đặc biệt, âm luật chưa nói tới tuyệt vời, trái lại lúc cao lúc thấp, cổ quái khác thường.

Sở Hoan giỏi thổi tiêu, cũng có chút tinh thông đối với âm luật, hắn nghe tiếng sáo kia, có đôi khi giống như tiếng sáo kẻ mới học, có đôi khi lại tuyệt đối do cao thủ âm luật thổi ra, tươi đẹp khác thường, chỉ là khúc nhạc quỷ dị kia, Sở Hoan cũng chưa từng nghe qua.

Mọi người đang nghi hoặc, chợt nghe một tiếng 'ôi' kêu lên, giọng nói truyền ra từ bên cạnh viện. Còn không chờ mọi người phản ứng lại, đã có người thất thanh kêu lên:

- Không tốt, có rắn!

Phùng Ngõ Mã đã trầm giọng nói:

- Trông coi hai người kia, những người khác không được hành động thiếu suy nghĩ, bảo vệ tốt điện hạ.

Cả người gã đã lao thẳng tới phía trái viện.

Tốc độ của gã rất nhanh, bên trái phòng ốc có một đôn đá lớn, có một gã binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân canh giữ đôn đá ngã trên mặt đất, thân thể co rút, đồng bạn bên người đã rút đao ra, vẻ mặt hoảng sợ.

Phùng Ngọ Mã tới gần, chỉ thấy mặt binh sĩ ngã trên mặt đất đã biến thành màu tím, nhìn thấy chỉ biết trúng phải kịch độc, chỉ giật giật vài cái, hộ vệ kia liền không nhúc nhích, hai mắt trợn lên, thống khổ mà chết đi.

Chỉ là dưới quần áo của gã, dường như có thứ gì nhúc nhích, Phùng Ngọ Mã rút đao, tốc độ như điện, ánh đao hiện lên, rạch mở áo binh sĩ, một thứ bay ra từ bên trong, đã bị cắt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, vẫn còn nhúc nhích. Phùng Ngõ Mã thấy rõ ràng, là một con rắn bị một đao của mình cắt thành hai đoạn.

Chỉ là con rắn kia còn chưa chết hẳn, vẫn còn nhúc nhích trên mặt đất.

Rắn này toàn thân màu lửa, còn có sắc trắng lấm tấm, màu sáng cực kỳ đẹp. Phùng Ngọ Mã biết, màu sắc rắn càng bắt mắt, chất độc càng mạnh mẽ.

- Xích luyện xà!

Phùng Ngọ Mã nhìn thấy rắn độc, nhíu mày.

Gã vệ sĩ bên cạnh lúc này cũng đã rút đao, cũng phát hiện một con xích luyện độc xà khác, một đao chém thành hai đoạn.

Lập tức cách đó không xa lại truyền đến tiếng nói:

- Nơi này có rắn… !

Phùng Ngọ Mã trầm giọng kêu lên:

- Mọi người cẩn thận, đây là xích luyện xà, vô cùng độc, ngàn vạn lần đừng để nó cắn phải.

Gã lại thêm một câu:

- Cũng không được rời bỏ trận tuyến, bảo vệ vị trí bản thân.

Lúc trước gã bố trí, đều bảo vệ các nơi mấu chốt của trạch viện này, chỉ cần thủ các vị trí này, cho dù kẻ thù có nhiều cũng khó mà tấn công vào trong nhất thời, càng không thể vụng trộm tiến vào.

Lúc này các nơi liên tục phát ra âm thanh.

- Nơi này cũng có rắn.

- Là xích luyện xà!

- Mọi người cẩn thận, rắn này có độc, ngàn vạn lần không nên bị chúng cắn phải… !

- Không tốt, rắn độc ngày càng nhiều.

- Trên tường cũng có… !

- Di chuyển thật nhanh, tốc độ của những con rắn này rất nhanh… !

Thanh âm liên tiếp, nhưng đám hộ vệ này đều được huấn luyện có tố chất, tuy rằng đột nhiên xuất hiện rắn độc, nhưng cũng không làm loạn trận tuyến, đều tự thủ vững vị trí bản thân, ánh đao vung lên, chém giết rắn độc.

Phùng Ngọ Mã nhanh chóng chạy qua bên người Doanh Nhân, đã thoáng nhìn trên tường viện nhanh chóng xuất hiện rất nhiều rắn độc màu sắc đẹp, trong lòng giật mình. Vừa rồi ở ngoài viện gã cũng không nhìn thấy những con xích luyện xà này, nhưng giờ phút này dường như rắn rơi xuống từ trên trời, đột nhiên xuất hiện vô số xích luyện xà.

Gã biết tình thế nghiêm trọng, lúc trở về bên người Doanh Nhân, sắc mặt Doanh Nhân đã trở nên trắng bệch, gã cũng nhìn thấy rất nhiều xích luyện xà từ bên ngoài tường tiến vào bên trong.

Lúc này Sở Hoan lại có vẻ điềm tĩnh, hắn biết, trước mặt kẻ địch mạnh, chuyện càng quỷ dị, càng phải duy trì bình tĩnh, nếu hoảng loạng, trái lại đúng là điều kẻ địch muốn nhìn thấy.

Đám hộ vệ chung quanh vung đao, cũng may những người này không phải hạng hời hợt, tuy rắn độc nhiều, trong lúc nhất thời cũng không thương tổn tới người.

Nhưng tiếp tục thế này, rắn độc giống như nước, sớm hay muốn sẽ bị vây trong đàn rắn.

- Rắn độc bị tiếng sáo gọi.

Sở Hoan đột nhiên hiểu được, nhìn về phía Doanh Nhân:

- Điện hạ, xin ngài trở về phòng trước.

Bình Luận (0)
Comment