Doanh Nhân thật sự bị dọa, gã chưa từng thấy cảnh tượng khủng bố này, xích luyện xà này tràn vào như nước, Doanh Nhân nhìn thấy những rắn độc này, gần như muốn ói ra.
Lý Mão Thỏ biết chuyện tình khẩn cấp, cũng bất chấp gì khác, thấy Doanh Nhân kinh hãi ngây người, tiến tới giữ chặt Doanh Nhân, đi vào trong phòng.
Ánh đao chớp động, từng con rắn độc bị chém thành hai đoạn, máu tanh sớm đã tràn ngập trong viện, tất cả mọi người biết nếu bị rắn độc cắn trúng một miếng, chắc chắn phải chết, đều cẩn thận.
Chỉ là những con rắn độc này dường như giết không hết, một khi thể lực không chống đỡ nổi, hơi có sơ sẩy, hậu quả đó là tai nạn.
Phùng Ngọ Mã bước nhanh tới trước mặt Thái Thập Tam, lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện tốt các ngươi làm sao?
Thái Thập Tam thần sắc bình tĩnh, người sẹo đao đã cười lạnh nói:
- Nếu thật sự là chúng ta làm, cũng không cần ở cùng một chỗ với các ngươi.
Chợt thấy Sở Hoan chạy vào trong phòng, nghe hắn kêu lớn:
- Một bộ phận ngăn cản rắn độc, rút ra vài người làm đuốc, rắn độc sợ lửa, dùng đuốc có thể xua tan.
Tất cả mọi người đều đang chém giết xích luyện xà, đều cảm thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nghe được tiếng kêu của Sở Hoan, mọi người bừng tỉnh, lập tức có mấy người rút ra đi chuẩn bị đuốc.
Sở Hoan vào trong phòng, đánh vỡ một chén đèn dầu, nhanh chóng chế tác một cây đuốc giản dị, phi thân ra ngoài, tới chỗ đàn rắn đang tới gần, những con xích luyện xà này nhìn thấy ánh lửa, quả nhiên không dám tiến lên.
Những người này chân tay đều rất lưu loát, có người chế tác cây đuốc, cũng có người đêm ghế dựa từ trong phòng ra, đập vỡ ghế dựa, tạt dầu trên mảnh gỗ, lửa bùng lên, trong nhất thời trong viện sáng như ban ngày.
Tuy rằng đèn dầu trong viện này không nhiều lắm, cũng may có bốn năm chén, hơn nữa còn là dầu vừng, cho nên lửa cháy rất nhanh chung quanh, đàn rắn không dám tiến về phía trước, lúc này đám hộ vệ mới có thể thở một hơi.
Trong phòng không ít bàn, vì phòng ngừa thế lửa lui đi, cho nên Sở Hoan sai người lấy thêm mấy cái bàn trong phòng, đều đập vỡ, bố trí lưới lửa ở bốn phía.
Thật vất vả thở ra một hơi, Phùng Ngọ Mã đi tới bên người Sở Hoan, trầm giọng nói:
- Kẻ thù sớm có chuẩn bị, tiếp theo chỉ sợ sẽ càng phiền toái.
- Bọn chúng không trực tiếp xông vào, chỉ sợ cũng có chỗ kiêng kị chúng ta.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bọn chúng sử dụng các loại thủ đoạn, mục đích chính là ép chúng ra rời đi, sau đó thừa dịp đánh lén.
Phùng Ngọ Mã vẻ mặt ngưng trọng:
- Dùng sáo điều khiển rắn, loại thuật âm tà này rất hiếm thấy, trong kẻ địch không thiếu cao thủ.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, chúng ta không tiện phá vây ra ngoài, nhưng chỉ cần trời sáng, chúng ta lại có thể giết ra ngoài.
Phùng Ngọ Mã đánh giá bầu trời đen, nói:
- Xem ra chúng ta quả thật phải chống đỡ tới sáng mai. Bọn chúng hiểu rõ chúng ta như vậy, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về bọn chúng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Gã nghĩ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống:
- Không tốt!
- Làm sao vậy?
- Ngoài trang… !
Phùng Ngọ Mã vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ngoài trang có bốn huynh đệ đang canh gác, hiện giờ… !
Gã cũng không nói tiếp, nhưng người bên cạnh đều ảm đạm xuống.
Đối mặt với một đám kẻ thù quỷ dị như vậy, không biết là người hay quỷ, chỉ sợ mấy người canh giữ ngoài trang giờ phút này đã ngộ hại.
- Mọi người xem… !
Đột nhiên có người kêu lên:
- Rắn độc đều rút.
- Đúng vậy, chúng nó rút lui.
- Tiếng sáo… tiếng sáo biến mất!
Quả nhiên, tiếng sáo quỷ dị điều khiển xích luyện xà vừa rồi lúc này đã im bặt, mà đám rắn độc còn sống cũng đã lui đi, chỉ trong khoảng khắc, không ngờ ngay cả một con xích luyện xà cũng không nhìn thấy, chỉ có thân rắn đầu rắn bị chặt đứt đầy đất, có một số xích luyện xà sau khi bị chém, vẫn còn chưa chết hẳn, đang vặn vẹo, dưới ánh lửa, tràn ngập, mùi máu kia nhẹ bay trong không khí, nghĩ tới cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, không ít người đều sợ hãi trong lòng.
Nếu quang minh chính đại quyết đấu với kẻ thù, bọn họ tuyệt đối không chút khiếp đảm, nhưng kẻ thù bọn họ đối mắt hiện giờ, ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng lắm là người hay quỷ, lại thêm chuyện quỷ dị phát sinh lúc trước, loại cảm giác âm khí dày đặc này vẫn bao phủ trong lòng mọi người.
Doanh Nhân nghe được bên ngoài đã yên tĩnh, cho răng nguy cơ đã qua, lại đi ra một lần nữa, lướt nhìn chung quanh, thấy xác rắn đầy đất, lòng còn sợ hãi, liền tức giận nói:
- Đây là ai? Là ai muốn mưu hại bổn vương?
Phùng Ngọ Mã tiến tới cung kính nói:
- Điện hạ, lai lịch đối phương là gì, nhất thời cũng không biết. Kế sách hiện giờ, chúng ta tử thủ viện này, đợi tới trời sáng, chúng ta hộ vệ điện hạ rời khỏi, chắc chắn bảo vệ điện hạ bình yên vô sự.
Doanh Nhân thoáng nhìn Thái Thập Tam bị Thần Y Vệ khống chế, tức giận dâng lên, chỉ Thái Thập Tam nói:
- Thái Thập Tam, ngươi nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Những thứ này có phải trò quỷ của ngươi hay không?
Thái Thập Tam lắc đầu thở dài:
- Điện hạ, nếu hạ thần làm, hiện giờ hạ thần cũng không ở chỗ này.
- Ai biết ngươi có chủ ý gì.
Doanh Nhân hai bước đi đến trước mặt Thái Thập Tam, căm tức:
- Đây là trang viện của ngươi, chuyện xảy ra trong trang của ngươi, ngươi dám nói việc này ngươi không biết gì cả sao?
Phùng Ngọ Mã sợ Thái Thập Tam giấu tài không để lộ, tập kích bất ngờ, cho nên đi theo bên người Doanh Nhân, trầm giọng hỏi:
- Thái Thập Tam, ta hỏi ngươi, viện kia là có chuyện gì?
Sắc mặt Thái Thập Tam đột nhiên thay đổi:
- Viện gì?
- Ngươi hiểu rõ trong lòng.
Hai mắt Phùng Ngọ Mã như đao, nhìn chằm chằm đôi mắt Thái Thập Tam:
- Đầu xuân về, ngươi nên hiểu chưa?
Thân thể già nua của Thái Thập Tam không kìm nổi lung lay, cơ trên mặt co giật, trong đôi mắt lộ ra vẻ thống khổ, hỏi:
- Ngươi… ngươi đều biết rồi?
- Không sai.
Phùng Ngọ Mã lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc che giấu cái gì? Nói hết những gì ngươi biết ra, nếu không… !
Gã liếc Doanh Nhân, không dám làm chủ.
Doanh Nhân cũng gật đầu nói:
- Không sai, ngươi biết cái gì nói hết ra, nếu không bổn vương nhất định sẽ trị tội ngươi rất nặng.
Thái Thập Tam thở dài một tiếng, hơi trầm ngâm, há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì. Đúng lúc này, lại nghe được bên ngoài viện truyền tới tiếng bước chân dồn dập, mọi người lập tức kinh ngạc, liền thấy một người chạy vào từ cửa viện, toàn thân nhìn qua chật vật tới cực điểm, trên người nơi nơi đều là vết máu, hơn nữa còn có nhiều vết thương, ống quần có một vết đao, dường như trúng đao ở chân, nhìn quần áo gã, người này là binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân.
Tóc binh sĩ này đã rối tung, trên mặt tràn đầy máu, tay phải nắm đới đao đặc biệt của Thập Nhị Vệ Quân, thất tha thất thểu vọt vào trong viện, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, đã khàn giọng kêu lên:
- Bọn họ… bọn họ đều đã chết… đã chết, chết rất thảm… !
Dường như thể lực không chống đỡ nổi, một chân gã đã quỳ xuống.
Chẳng những người khác, Doanh Nhân cũng biết người này chắc chắn là một trong bốn gã Thập Nhị Vệ Quân thủ ngoài trang, gã vội vàng đi tới, vừa đi vừa hỏi:
- Các ngươi có bốn người, có nhìn thấy kẻ thù?
Doanh Nhân sốt ruột trong lòng, chỉ muốn biết rốt cuộc là ai lớn gan dám ra tay với mình tối nay. Gã đến gần binh sĩ kia, bỗng nghe được Sở Hoan lớn tiếng quát:
- Điện hạ cẩn thận.
Võ công Doanh Nhân không tính cao, nhưng thân là Hoàng tử Đại Tần dùng võ lập quốc, tự nhiên cũng đã luyện tập võ công, tiếng quát chói tai này của Sở Hoan vô cùng đột ngột, mà Doanh Nhân giờ phút này cũng cảm giác được cái gì, rùng mình chợt lùi lại phía sau một bước, một bước này của gã lui lại rất đúng lúc, liền thấy ánh đao xẹt qua trước người gã giống như tia chớp, thậm chí cắt đứt quần áo Doanh Nhân, rạch ra một lỗ thủng trên áo gấm của gã.
Lần này Sở Hoan kêu kịp thời, Doanh Nhân lùi lại vừa đúng, nếu Sở Hoan chậm một giây, Doanh Nhân không thể lùi về sau đúng lúc, một đao này tất nhiên sẽ rạch bụng Doanh Nhân.
Doanh Nhân lui về phía sau, đã mơ hồ nhìn thấy ánh đao hiện lên trước người, kinh sợ dâng lên, trên người toát ra mồ hôi lạnh.
Binh sĩ kia một đao thất thủ, cơ hội rất tốt đã mất, lại muốn xuất đao, Phùng Ngọ Mã bên người Doanh Nhân đã sớm rút Lưu vân Đao ra khỏi vỏ, hàn quang chớp động, đã bổ về phía binh sĩ trước mắt như thế thiên quân.
Binh sĩ kia kéo ngược đao, một tiếng keng vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, Phùng Ngọ Mã thân là Bách hộ Thần Y Vệ, qua một đao giao kích này, cũng cảm thấy cánh tay hơi run lên.
Phùng Ngọ Mã cũng hơi kinh hãi, người này lực đạo mười phần, hơn nữa xuất đao cực nhanh, thu phát tự nhiên.
Người đánh lén cũng thầm giật mình trong lòng, thầm nghĩ Thần Y Vệ quả nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng chỉ là một đao đơn giản, nhưng công lực Thần Y Vệ này cũng có thể nhìn ra được.
Một đao qua đi, hai đao nhanh chóng tách ra, Phùng Ngọ Mã thuận tay lại chém qua một đao, đao pháp của gã thay đổi vô cùng tự nhiên, không chút chậm trễ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Thích khách lăn tại chỗ một vòng, dùng đao chém về phía chân trái Phùng Ngọ Mã.
Phùng Ngọ Mã hét lớn một tiếng, ánh đao chớp động, keng một tiếng, chặn lại một đao, nhưng giờ phút này, gã nương theo ánh lửa thấy được khuôn mặt thích khách kia.
Nếu Phùng Ngọ Mã là tổng quản hộ vệ chuyến đi này, làm việc tất nhiên cẩn thận, bộ dạng tất cả hộ vệ đi theo gã đều đại khái ghi tạc trong lòng, mà khuôn mặt nhìn thấy lúc này, mặc dù có máu che giấu, nhưng Phùng Ngọ Mã kết luận người này không phải hộ vệ đi theo, càng không thẻ là binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân thủ ở ngoài trang.
Không thể nghi ngờ, tám chín phần mười bốn gã hộ vệ ngoài trang đã gặp phải bất trắc, thích khách này chỉ mặc quần áo hộ vệ vào, cải trang tới đây ám sát mà thôi.
Tuy rằng Thần Y Vệ đều là ý chí sắt đá, nhưng nghĩ tới bốn đồng bạn đều có thể đã chết, trong lòng Phùng Ngọ Mã vẫn vô cùng tức giận. Lúc này thích khách kia lại bổ một đao về phía Phùng Ngọ Mã, Phùng Ngọ Mã vung đao đón nhận, đã thấy lưỡi đao của thích khách kia chạm vào đao Phùng Ngọ Mã một cái, lúc Phùng Ngọ Mã đề lực, gã cũng lợi dụng lực này bay ra sau, lần này gã bay ra rất xa, rơi xuống cạnh cửa.
Phùng Ngọ Mã muốn đuổi theo, người nọ đã phát ra tiếng cười cổ quái, quay người liền chạy, lẩn vào trong bóng đêm. Mấy binh sĩ muốn đuổi theo, Phùng Ngọ Mã đã trầm giọng nói:
- Đừng đuổi theo, cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn.
Mọi người nghe Phùng Ngọ Mã phân phó, liền không dám đuổi.
Phùng Ngọ Mã đi tới bên người Doanh Nhân vẫn chưa hoàn hồn, khom người nói:
- Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, còn xin điện hạ giáng tội.
Doanh Nhân ổn định tâm thần, xua tay nói:
- Không trách được ngươi, kẻ thù quá mức giảo hoạt, cũng may... cũng may có kinh hãi mà không nguy hiểm.
Gã nhìn về phía Sở Hoan, nói:
- Sở Hoan, may mà ngươi nhắc nhở bổn vương, nếu không có ngươi nhắc nhở, bổn vương... thiếu chút nữa bổn vương đã bị thích khách làm hại!
Sở Hoan nói:
- Điện hạ hồng phúc tề thiên, tất không có việc gì.
Hắn nghiêm nghị nói:
- Thích khách này hiện thân, thật ra khiến chúng ta rõ ràng một việc, đối thủ của chúng ta tối nay không phải là quỷ, mà là người, hiện giờ chẳng qua là chúng giả thần giả quỷ mà thôi.
Phùng Ngọ Mã trầm giọng nói:
- Sở Hoan, ngươi có nhìn ra người kia là ai?
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Dường như đã từng gặp ở nơi nào.
- Không sai.
Phùng Ngọ Mã cười lạnh nói:
- Hơn nữa còn vừa mới gặp... !