Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 418

Ngân sách đỏ trong lòng Hồ Bất Phàm, không khác gì với mạng sống của gã, gã vô cùng rõ ràng, sổ sách này sáng tạo ra địa vị hiện giờ của mình, nhưng cũng là một quyển sách có thể đập mình tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.

Một khi bản ngân sách đỏ này rơi vào tay kẻ đối địch, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tối nay gã đột nhiên nhận được phong thư này, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, suy nghĩ đầu tiên đúng là muốn xác định có phải ngân sách đỏ thật sự bị người ta trộm đi hay không, dù sao người biết sự tồn tại của ngân sách đỏ quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong phong thư này nhắc tới ngân sách đỏ, đối với Hồ Bất Phàm mà nói, đó là chuyện trời long đất lở, cho nên bất chấp mọi thứ, vội vàng muốn xác định tung tích ngân sách đỏ.

Ngân sách đỏ trong từ đường vẫn chưa bị trộm, sau khi Hồ Bất Phàm an tâm ngắn ngủi, lập tức cảm thấy hàn ý nháy mắt lan toàn thân, dự cảm bất thường này sinh ra từ đầu đến chân.

Gã đã ý thức được, dường như mình phạm vào một sai lầm trí mạng.

Yên tĩnh như chết chóc, một tiếng cạch vang lên, đèn dầu vừng bị tắt, Hồ Bất Phàm chộp ngân sách đỏ vào trong tay, như mạng sống, biết chuyện lớn không xong, trong từ đường một mảnh tối đen, gã vừa chạy ra ngoài cửa vừa muốn há mồm gọi người, nhưng thân âm còn chưa ra khỏi miệng, đã cảm giác phía trước mơ hồ xuất hiện bóng người, dường như vượt qua bức tường phía trước.

Trong bóng tối, Hồ Bất Phàm chỉ biết đối phương là người, nhưng căn bản không thấy rõ bộ dạng. Động tác người này rất nhanh, không nói hai lời, đã nâng tay lên hung hăng đấm tới trán Hồ Bất Phàm. Hồ Bất Phàm cảm thấy đầu óc choáng váng, lùi liền hai bước, đặt mông ngồi xuống đất.

Lúc này có thể nói gã cực kỳ khiếp sợ trong lòng, hiểu được nhất định có người lẻn vào phủ Hộ Bộ Thượng Thư.

Tuy rằng gã không tính cơ trí, nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngu xuân, mấu chốt trong chuyện này cũng đã nhìn ra, bóng người đánh lén mình trước mắt này, nhất định có liên quan với lá thư này.

Lúc trước gã còn đang kỳ quái, ngân sách đỏ này cất ở từ đường, trời biết đất biết, ngoài ra chỉ có bản thân gã biết, hơn nữa hàng năm thẩm tra đối chiếu ngân sách đỏ hai lần, gã cũng không đặt cố định một chỗ, mỗi lần đều rất cẩn thận, tuyệt đối không thể bị người khác biết được, sao có thể bị người trộm lấy? Hiện giờ rốt cuộc hiểu được, lá thư này chỉ là mồi nhử, trước đó quả thật không có người nào biết tung tích ngân sách đỏ, nhưng đối phương sử dụng chiêu thức ấy, mình nhất thời hoảng sợ, dĩ nhiên dẫn đối phương tới nơi cất ngân sách đỏ.

Nếu như mình không mắc mưu, như vậy cho dù đối phương tốn tâm tư hơn nữa, cũng không thể biết được tung tích ngân sách đỏ, chỉ là ngân sách đỏ liên quan tới mạng sống của mình, khi phong thư mồi nhử kia đến tay mình, mình kinh hồn táng đảm mới vô tình mắc bẫy đối phương.

Lúc này Hồ Bất Phàm hối hận không thôi, biết đối phương đến vì ngân sách đỏ, biết chắc ngân sách đỏ không thể bị mất, tuy rằng bị giáng một quyền rất mạnh, choáng đầu hoa mắt, nhưng gã vẫn nắm chặt ngân sách đỏ, dùng hết khí lực muốn kêu to, nhưng đối phương sao để cho gã kêu ra tiếng, miệng còn chưa mở ra, đối phương đã nhào lên, không biết trong tay nắm cái gì, thuận tay đập lên đầu Hồ Bất Phàm.

Hồ Bất Phàm là một quan văn, hơn nữa tuổi trên năm mươi, trải qua một kích như vậy, trước mắt sao bay, tiềm thức muốn giãy dụa, nhưng chỉ là đảo cặp mắt trắng dã, đã hôn mê.

Đám gia phó canh giữ ngoài viện từ đường đều lẳng lặng chờ đội, Thượng Thư đại nhân trèo tường vào từ đường, mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng vừa rồi nhìn bộ dáng thất kinh của Thượng Thư đại nhân, đi thẳng tới từ đưởng, hiển nhiên chuyện không nhỏ.

Trong từ đường, hơn nửa canh giờ qua đi, vẫn yên tĩnh không một tiếng động, đám gia phó cảm thấy chuyện hơi quái dị, vài người tập trung một chỗ, thấp giọng nói nhẹ vài câu, cuối cùng có một người chạy đi như bay, thông báo Hồ phu nhân.

Từ đường chính là trọng địa, cửa lớn khóa chặt, đám gia phó này tự nhiên không dám đi vào, nhưng lại sợ Hồ Bất Phàm đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, đành đi mời người tới đây.

Thật lâu, cuối cùng nhìn thấy một đám người vây quanh một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi tới đây, mang theo mấy chiếc đèn lồng. Phụ nhân kia là chính thất của Hồ Bất Phàm, đám gia phó ngoài từ đường vội vàng chào đón, Hồ phu nhân nhíu mày hỏi:

- Lão gia còn chưa ra?

- Đã đi vào gần một canh giờ rồi.

Gia phó khom người trả lời:

- Đến hiện giờ cũng chưa thấy ra.

- Lão gia đi vào thế nào?

Hồ phu nhân thấy khóa đồng cửa lớn từ đường đóng chặt, không khỏi nhíu mày hỏi.

Gia phó trả lời:

- Lão gia trèo tường vào từ đường.

- Chỉ có một mình lão gia ở bên trong?

- Không phải.

Lập tức có người trả lời:

- Còn có một người đi vào bảo vệ lão gia, chẳng qua… chẳng qua hiện giờ cũng không đi ra.

Dường như người này nghĩ đến cái gì, vội hỏi:

- Đúng rồi, vừa rồi mấy người các ngươi có thấy rõ là ai đi vào cùng lão gia hay không?

Vài tên gia phó canh giữ ngoài từ đường ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu.

Nha hoàn gia phó phía dưới phủ Thượng Thư cộng lại cũng vài trăm người, vừa rồi Hồ Bất Phàm chạy tới bên này, vài tên gia phó này đều tự đi tới, mặc dù có ánh trăng, nhưng ai cũng bất chấp nhìn người bên cạnh, chỉ vội vã đến bên này, lúc này mới nhớ tới, quả thật không ai chú ý rốt cuộc là ai đi theo Hồ Bất Phàm tiến vào từ đường.

Hồ phu nhân tiến đến trước cửa viện, lấy chìa khoa mang theo tới đây, nhưng không lập tức mở khóa, kêu hai tiếng, bên trong lặng yên không tiếng động, lúc này mới lấy chìa khóa mở ra, dẫn theo mấy người đi vào, trong viện một mảnh yên tĩnh, mở cửa từ đường ra, nhưng bên trong lại tối đen, có người mang đèn lồng qua, chiếu vào bên trong, liền nghe được người kinh hô:

- Lão gia!

Mọi người vây qua, chỉ thấy Hồ Bất Phàm nằm trên mặt đất, trên trán đầy máu tươi, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết.

Tất cả mọi người chấn động, hô to kêu nhỏ, có người phân phó nhanh chóng đi gọi đại phu, cũng có người tiến lên đỡ lấy Hồ Bất Phàm, dò xét hơi thở, nói với Hồ phu nhân:

- Phu nhân, lão gia còn có hơi thở.

Mọi người luống cuống tay chân mang Hồ Bất Phàm rời khỏi từ đường, giây dưa một phên an bài Hồ Bất Phàm xong, Hồ phu nhân triệu tập tất cả các vị tổng quản tới, giận dữ hỏi:

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lão gia đang ở trong phủ của mình, lại bị thương thành như vậy? Các ngươi nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai hạ thủ? Trong viện ngoài viện, khắp nơi đều là hộ vệ, thích khách vào bằng cách nào?

Thật ra đám người phủ Thượng Thư này cũng hết sức kỳ quái.

Hồ Phất Phàm đứng đầu Hộ Bộ, tuyệt đối là trọng thần của đế quốc Đại Tần, sự vụ an toàn của phủ Hộ Bộ Thượng Thư vẫn hết sức nghiêm mật, không nói đến các con đường ngoài phủ Thượng Thư lúc nào cũng có binh sĩ tuần tra, ngay cả trong phủ Thượng Thư, các nơi sáng tối đều sắp đặt hộ vệ, xưa nay Hồ Bất Phàm rất xem trọng mạng sống của mình, hơn nữa gã cũng biết triều dã khẳng định có rất nhiều người muốn lấy mạng gã, cho nên trong phủ mời chào không ít kỳ nhân dị sĩ, trong đó không thiếu cao thủ, phủ Thượng Thư to như vậy, bất kể đêm ngày, đều có tiểu độ hộ vệ tuần tra các nơi trong phủ, tăng mạnh đề phòng, nếu có khác thường, những người này chắc chắn sẽ phản ứng nhanh chóng.

Nhưng tối nay lại cực kỳ cổ quái, Hồ Bất Phàm đầu rách máu chảy, mà thích khách lại không có chút tung tích nào, tới đi vô ảnh, nếu nói thích khách tới ám sát Hồ Bất Phàm, nhưng ngoại trừ chút tổn thương da thịt trên đầu, trên người Hồ Bất Phàm lại không có vết thương, nếu thích khách có thể lặng yên không tiếng động tới gần Hồ Bất Phàm, hơn nữa có thể đánh Hồ Bất Phàm ra thế này, như vậy muốn giết chết Hồ Bất Phàm tất nhiên là chuyện dễ dàng.

Nhưng Hồ Bất Phàm không chết, như vậy mục đích người lẻn vào phủ Thượng Thư hiển nhiên không phải vì giết người.

Mấy tên tổng quản ngơ ngác nhìn nhau, đều cúi đầu không dám nói lời nào.

Sắc mặt Hồ phu nhân không dễ coi, đúng lúc này có nha hoàn tới bẩm:

- Phu nhân, lão gia tỉnh rồi!

Hồ phu nhân vội vàng vào trong phòng, vài tên tổng quản nhìn nhau, cũng đi theo vào, thấy Hồ Bất Phàm nằm trên giường, trán đã được băng bó lại, mắt mở, giọng không lớn, chỉ kêu lên:

- Sổ sách, sổ sách, sổ sách ở nơi nào?

Hồ phu nhân ghé sát vào, thấp giọng hỏi:

- Lão gia, sổ sách gì?

- Sổ sách của ta.

Hồ Bất Phàm gần như sụp đổ, hai mắt vô thần:

- Sổ sách của ta ở nơi nào?

Hồ phu nhân quay đầu lại, vài tên tổng quản nhìn nhau, đều lắc đầu, một gã tổng quản tiến lên, nói thật cẩn thận:

- Lão gia, ngài muốn sổ sách gì?

Hồ Bất Phàm cố gắng nói:

- Sổ sách ở từ đường, mạng sống của ta… !

- Lão gia, lúc chúng ta đi vào, cũng không nhìn thấy sổ sách gì.

Hồ phu nhân nói:

- Ngài rốt cuộc muốn sổ sách gì, có cần sai người quay lại tìm một chút hay không?

Một gã tổng quản liền đáp:

- Để tiểu nhân đi tìm.

Hồ Bất Phàm mặt xám như tro tàn, run giọng nói:

- Tìm không được, bị người… bị người đoạt đi rồi!

Gã giãy dụa ngồi dậy, cơ mặt vặn vẹo:

- Tránh khỏi kiếp nạn lớn, ta nghĩ kế… tránh khỏi kiếp nạn lớn… !

Hồ phu nhân và vài tên tổng quản đều mờ mịt khó hiểu, Hồ Bất Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức nói:

- Người truyền tin, người truyền tin kia ở nơi nào? Mau mang tới, người truyền tin ở nơi nào?

Lập tức có người đi xuống, liền có một người được mang tới, người này nhìn qua không có gì lạ, vẻ mặt sợ hãi, gia phó đã bẩm:

- Đại nhân, người này là du côn trà trộn ở kinh thành, cũng không có bối cảnh gì, hôm nay cũng bị lừa gạt, tên là Trần Tam !

Trần Tam kia quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, không dám nói lời nào. Hồ Bất Phàm căm tức Trần Tam, hỏi:

- Ngươi nói, là ai… là ai phái ngươi tới đưa lá thư này? Nói mau, ngươi cần biết… nếu ngươi có nửa câu nói dối, lập tức đánh chết!

Trần Tam run cả người, không thể tưởng được đưa phong thư lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ hôm nay chẳng nhưng đưa thư tới, còn mang cả mạng mình tới đây, run giọng nói:

- Hồi bẩm đại lão gia, là… là có người cho tiểu nhân mười lạng bạc, để tiểu nhân… để tiểu nhân đưa phong thư này tới phủ Thượng Thư, hơn nữa… hơn nữa dặn tiểu nhân, nói lá thư này rất gấp, liên quan mạng sống, tiểu nhân… tiểu nhân cảm thấy mười lạng bạc đưa một phong thư là chuyện dễ dàng, cho nên… !

Hồ Bất Phàm lạnh lùng nói:

- Bản quan không hỏi ngươi những thứ này, bản quan hỏi ngươi, là ai sai ngươi truyền tin tới đây?

- Tiểu nhân thật sự không biết.

Trần Tam vẻ mặt cầu xin:

- Người nọ bộc thân mình giống như bánh chưng, tiểu nhân thật sự không biết hắn là ai… !

Một gã hộ vệ tổng quản bên cạnh đã rút đao ra, đặt trên cổ Trần Tam, lạnh lùng nói:

- Ngươi dám nói dối?

- Tiểu nhân… tiểu nhân không dám nói dối.

Trần Tam cảm thấy đũng quần nóng lên, nước tiểu đã chảy ra:

- Tiểu nhân thật sự không biết hắn là ai, cho dù các lão gia giết tiểu nhân, tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết hắn là ai!

Trong mắt Hồ Bất Phàm lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn chằm chằm Trần Tam, cổ họng oa một tiếng, phun ra máu tươi, quát to:

- Mạng ta xong rồi.

Sau đó gã liền gã, lại ngất đi.

- Tiểu nhân… tiểu nhân không dám nói dối.

Trần Tam cảm thấy đũng quần nóng lên, nước tiểu đã chảy ra:

- Tiểu nhân thật sự không biết hắn là ai, cho dù các lão gia giết tiểu nhân, tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết hắn là ai!

Trong mắt Hồ Bất Phàm lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn chằm chằm Trần Tam, cổ họng oa một tiếng, phun ra máu tươi, quát to:

- Mạng ta xong rồi.

Sau đó gã liền gã, lại ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment