Lúc tảng sáng, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài phủ Hán Vương.
Hán Vương Doanh Bình chính là Hoàng tử thứ ba của Hoàng đế bệ hạ, ba tháng trước, vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tư. cũng là người hiển hách nhất đế quốc Đại Tần ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ.
Đại Tần lập nước mười tám năm, lúc lập nước, Doanh Bình chẳng qua là đứa bé mà thôi, lúc gã mới sinh, Hoàng đế Doanh Nguyên vẫn huyết chiến thiên hạ, khi đó thiên hạ vẫn chia năm xẻ bảy, Doanh Bình xuất thế, Hoàng đế liền đặt tên Tam Hoàng tử là Bình, ngụ ý là chờ mong có thể sớm bình định thiên hạ, nhất thống bốn biển.
Hán Vương không lập nhiều chiến công ở sa trường như Thái Tử, bàn về xuất thân, cũng kém hơn Tề Vương Doanh Nhân do Hoàng hậu sinh ra, mẹ ruột của gã chẳng qua là con gái một thân sĩ, lúc trước vì lôi kéo thế phiệt, cho nên Hoàng đế bệ hạ mới lấy nàng này, sau khi lập quốc, cũng bởi vì Hán Vương mà được phong làm phi tử.
Nhưng trong các con trai của Hoàng đế, Hán Vương lại có chỗ đặc biệt.
Thuở nhỏ gã thông minh hiếu học, nhu thuận, cũng từng được Hoàng đế bệ hạ thích thú, luận xuất khẩu thành thơ, luận võ cũng là cao thủ võ đạo, hơn nữa diện mạo hết sức anh tuấn, bên ngoài hòa khí, thích kết giao bằng hữu.
Hiện giờ Hán Vương đảng là thế lực số một đế quốc Đại Tần, ép Thái Tử đảng không đứng dậy nổi, triều dã, phàm là kẻ biết một chút việc triều đình, đều cảm thấy Hán Vương Doanh Bình đúng là một minh quân, hơn nữa không ít người thậm chí cảm thấy được, dùng sự văn thảo vũ lược của Doanh Bình, gã chắc chắn có thể đưa đế quốc Đại Tần tới một lần thịnh thế.
Hán Vương phủ tráng lệ, trời vẫn tờ mờ sáng, An Quốc Công Hoàng Củ kéo thân mình già nua tới phủ Hán Vương, lão là khách quen của phủ Hán Vương, không cần thông báo, liền có người đưa lão tới sảnh bên dâng trà, sau đó lại thông báo Hán Vương.
An Quốc Công vẻ mặt nhìn qua bình tĩnh, ngồi trên ghế, hai mắt híp lại, như thoáng có suy nghĩ, nếu không phải mí mắt ngẫu nhiên co giật hai cái, rất khó nhìn ra cảm xúc bây giờ của lão không tốt lắm.
Tiếng bước chân vang lên, mắt An Quốc Công mở ra, đứng dậy, một công tử mặt như quan ngọc đi ra từ sau tấm bình phong, đầu gã đội quan ngọc, mặc áo gấm màu trắng, trên áo gấm là một bức thủy mặc đồ, thanh nhã mang theo phóng khoáng, bên hông thắt một đai ngọc màu vàng, lại móc một chiếc ngọc bội Lưu Vân, trong khi đi lại, lưu loát sinh động, vô cùng phóng khoáng.
Diện mạo gã quả thật hết sức tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng như sao, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh chuẩn, nếu không có anh khí sắc bén của nam nhân trong mắt, vừa nhìn qua còn khiến người ta hiểu lầm là một tuyệt sắc giai nhân nữ giả nam trang.
- Lão Quốc Công mau ngồi!
Thấy An Quốc Công đứng lên, công tử bước tới vài bước, không đợi An Quốc Công thi lễ, đã đỡ lão ngồi xuống, hòa nhã nói:
- An Quốc Công tiến đến lúc này, tất có chuyện lớn, nghi thức xã giao này xin miễn đi!
Giọng gã vô cùng ôn hòa, động tác nhẹ nhàng, đỡ An Quốc Công ngồi xuống, giống như vãn bối hầu hạ bề trên, có vẻ hết sức khiêm cung, nếu người không rõ chân tướng nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là một đôi ông cháu ấm áp.
An Quốc Công ngồi xuống, lập tức có người đổi trà, Hán Vương Doanh Bình ngồi xuống, phân phó:
- Đi xuống cả đi, không có bổn vương phân phó, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào!
Đám hạ nhân hầu hạ đều đi xuống, lúc này An Quốc Công mới nghiêm mặt nói:
- Điện hạ, lão thần tới quấy rầy lúc này, quả thật có một chuyện lớn muốn bẩm báo với điện hạ!
- Lão Quốc Công có việc cứ nói đừng ngại.
Khuôn mặt Hán Vương mang theo nụ cười thản nhiên, nụ cười kia giống như gió xuân, khiến người ta thấy hết sức thuận theo, mà khuôn mặt tuấn mỹ có thể so với giai nhân tuyệt sắc kia, bởi vì cười lại mang theo vài phần ngại ngùng.
An Quốc Công khẽ thở dài:
- Điện hạ biết ngân sách đỏ, ngân sách đỏ của Hộ Bộ xảy ra vấn đề!
Hán Vương không lộ ra vẻ kinh ngạc gì, vẫn thản nhiên hỏi:
- Là tính toán xảy ra vấn đề?
Gã lập tức lắc đầu:
- Chắc là không phải, nếu chỉ là tính toán xảy ra vấn đề, Lão Quốc Công cũng không tới chỗ bổn vương sớm như vậy.
Dường như hiểu được cái gì, gã dựa vào ghế, một ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình, nói:
- Chẳng lẽ sổ sách của Hồ Bất Phàm xảy ra vấn đề? Bị người ta trộm?
An Quốc Công chấn động, mặc dù lão biết Hán Vương xưa nay thông minh khác thường, nhưng không ngờ được chuyện quan trọng nhưu vậy Hán Vương vừa đoán đã đúng.
- Đúng vậy!
Ánh mắt An Quốc Công nheo lại:
- Vốn hai ngày này muốn thẩm tra đối chiếu sổ sách nửa năm qua của Hồ Bất Phàm, nhưng ngay tối qua, bản sổ sách kia của Hồ Bất Phàm đột nhiên bị mất. Vừa rồi Hồ Bất Phàm mới tới phủ lão thần, bẩm báo việc này, lão thần cảm thấy chuyện quan trọng, cho nên lúc này mới tới quấy rầy điện hạ!
Hán Vương khẽ thở dài:
- Hồ Bất Phàm làm việc cũng không cẩn thận, chẳng lẽ hắn không biết sổ sách kia cùng một nhịp thở với mạng sống của hắn?
Trên mặt gã không có bất kỳ vẻ hoảng sợ nào, chỉ tiếc nuối nhàn nhạt.
An Quốc Công nói:
- Hồ Bất Phàm bẩm báo chuyện này từ đầu đến cuối, đối phương thiết lập bẫy, Hồ Bất Phàm hồ đồ dính bẫy.
Lão lập tức báo cáo việc Hồ Bất Phàm bẩm báo với Hán Vương.
Hán Vương vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói:
- Lão Quốc Công, xem ra bên người chúng ta có nội gian!
An Quốc Công nói:
- Lão thần cũng nghĩ như thế. Ngân sách đỏ tuyệt đối là việc cơ mật, chẳng qua mấy người biết, hơn nữa mấy người kia xưa này đều trung thành, trong nhất thời lão thần quả thật không thể xác định rốt cuộc ai mới là nội gian.
- Người bên Lão Quốc Công, vấn đề có lẽ không lớn.
Hán Vương vẫn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, động tác này của gã nhìn qua hết sức nhàn nhã:
- Nếu xảy ra vấn đề, hẳn là bên Hồ Bất Phàm có biến cố. Bên Hồ Bất Phàm, nghe nói Hộ Bộ Thị Lang Lang Vô Hư cũng biết việc này.
- Đúng vậy!
An Quốc Công vuốt cằm nói:
- Hồ Bất Phàm nắm ngân sách đỏ, xưa nay qua tay Lang Vô Hư, Lang Vô Hư cũng là tai mắt lão thần xếp bên cạnh Hồ Bất Phàm.
Lão hơi nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ điện hạ nghĩ rằng Lang Vô Hư là nội gian?
- Bổn vương cũng không có ý này.
Hán Vương cười ôn hòa:
- Chẳng qua cảm thấy có lẽ Lang Vô Hư không cẩn thận để lộ tin tức mà thôi. Bổn vương biết, Lang gia mấy đời đều là người của Lão Quốc Công, Lang Vô Hư lại do Lão Quốc Công một tay tài bồi, mọi việc của Hộ Bộ, Lang Vô Hư đều tham dự vào, nếu hắn để lộ tin tức, dường như cũng không có ưu đãi gì với hắn, chẳng qua… !
Gã nhìn An Quốc Công, ôn hòa cười nói:
- Khó đoán nhất trên thế gian đó là lòng người, mà lòng người thường sẽ vì một số chuyện nhất thời hồ đồ, cho nên… !
Gã không tiếp tục nói.
An Quốc Công nghiêm nghị nói:
- Điện hạ lo lắng, lão thần hiểu được.
- Tuy rằng chúng ta không thể dễ tin người khác, cũng không thể oan uổng đám bộ hạ trung thành dưới tay.
Hán Vương hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Lão Quốc Công vô cùng cơ trí, chuyện này, chắc là có thể xử lý tốt.
Gã cũng không nói nguyên nhân Lang Vô Hư có thể bán đứng, chỉ dùng lời nói đơn giản tổng kết phán đoán trong lòng mình.
- Điện hạ yên tâm.
An Quốc Công hiển nhiên có chút tôn kính đối với Hán Vương, thấp giọng nói:
- Hiện giờ lão thần đang lo lắng, chính là tung tích bản ngân sách đỏ.
Hán Vương đáp:
- Nếu đối phương khổ tâm chuẩn bị kỹ đánh chủ ý tới ngân sách đỏ, hơn nữa còn bị chúng đoạt được, như vậy cơn gió lốc này đã không cách nào thoát khỏi. Có lẽ sau hừng đông, một cơn gió lốc sẽ bắt đầu.
Gã dừng một chút, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:
- Lão Quốc Công, ngân sách đỏ sẽ không liên lụy tới ngài chứ?
- Điểm này điện hạ có thể yên tâm.
An Quốc Công lập tức nói:
- Ngân sách đỏ đều là sổ sách Hộ Bộ, trước kia lão thần cũng đã xử lý thu chi của Hộ Bộ sạch sẽ, sẽ không liên lụy tới lão thần. Nhưng… !
Cặp lông mày của lão lộ ra vẻ lo lắng:
- Nếu có người lời dụng ngân sách đỏ gây chiến, căn cơ tại Hộ Bộ của chúng ta chắc chắn bị thương nặng, dính dáng tới rất nhiều quan viên trong triều, có thể sẽ có rất nhiều quan viên của chúng ta ngã ngựa, đả kích đối với chúng ta là không nhỏ.
Hán Vương khẽ thở dài:
- Việc này rốt cuộc là lớn hay nhỏ, cũng không phải chúng ta có thể nắm giữ, đều ở tâm tư phụ hoàng. Lúc này thông báo cho họ cũng đã không kịp, vậy xem phụ hoàng muốn cho Đại Tần long trời lở đất lúc này hay không. Theo dự đoán của bổn vương, nhảy ra lần này mười phần chính là Đô Sát Viện và Đại Lý Tự, nếu một khi chuyện thật sự ồn ào lên, Lão Quốc Công có thể dùng người của Hình Bộ làm chệch hướng Đại Lý Tự, khiến Đại Lý Tự không thể nhanh chóng buông tay buông chân, còn Đô Sát Viện, bổn vương cũng sẽ cố gắng cản trở, nếu gió muốn thổi mạnh lên, chúng ta liền làm hết sức, có thể bảo vệ bao nhiêu thì bảo vệ bấy nhiêu!
An Quốc Công và Hán Vương đều là hạng người vô cùng thông minh, biết lúc này không phải thời điểm tức giân, mà phải nhanh chóng đưa ra đối sách ứng phó, chuyện ngân sách đỏ liên quan rất lớn, nếu đánh mất, cho dù bản thân Hán Vương và An Quốc Công không bị liên lụy, nhưng sẽ có rất nhiều quan viên Hán Vương đảng dính tới, tổn thất lớn là không thể tránh được. Kế sách hiện giờ, muốn lông tóc ít tổn thương là người si nói mộng, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, khiến cho quan viên bị cuốn vào nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, giảm tổn thất xuống thấp nhất.
- Còn vị Hồ Thượng Thư kia… !
Hán Vương ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy, lại cười nói:
- Lão Quốc Công, ngài chờ một chút!
Gã đứng dậy rời đi, sau một lát, cầm một bình sứ nhỏ tới, đặt lên bàn bên cạnh An Quốc Công, hòa nhã nói:
- Đây là thứ tốt bổn vương cất giữ, có một cái tên rất hay, tên là ‘túy sinh mộng tử’, chỉ cần cho vài giọt vào trong rượu, sau khi uống vào, sẽ như gặp mộng, vĩnh viễn không thể tỉnh lại, hoặc là, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Hai tay gã mở ra, ưu nhã ngồi xuống nói:
- Hiện giờ Hồ Bất Phàm chắc chắn rất sợ hãi, chắc chắn cũng rất căng thẳng, thứ tốt này bổn vương ban cho hắn, sau khi hắn trở về, sớm uống đi, không cần sợ nữa, chuyện lớn bằng trời, cũng sẽ không liên quan tới hắn!
An Quốc Công cầm lấy bình sứ nhỏ, thu vào tay áo, đứng dậy, cung kính chắp tay nói:
- Lão thần tạm cáo lui trước!
Hán Vương cũng đứng dậy, dịu dàng nói:
- Lão Quốc Công khổ cực, lão nhân gia ngài còn phải bảo trọng thân thể nhiều hơn, sóng lớn trên biển, trôi nổi bập bềnh, sống trên đời cũng như vậy!