Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 87

Sở Hoan quả thật suy nghĩ trong lòng, nếu bị người ta xưng là địa bá, chỉ sợ cũng là một địa đầu xà dùng mạnh hiếp yếu, nhưng trong miệng lại nói:

- Ta cũng không có ý này.

Bạch Hạt Tử cười ha ha nói:

- Sở gia, không nói gạt ngài, Bạch Hạt Tử ta cũng xuất thân cùng khổ, năm đó dựa vào một thân khí lực, muốn đi con đường thực tế nuôi gia đình sống tạm. Nhưng Bạch Hạt Tử ta tính tình cương trực, nhìn thấy chuyện bất bình đã muốn quan tâm. Năm đó làm thuê cho một nhà tài chủ, nói là giữ nhà cho bọn họ, nhưng sau lại để Bạch Hạt Tử ta giúp hắn đòi tiền thuê, rất nhiều người cùng khổ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, không giao được thuế đất, liền nhờ những người chúng ta ra tay.

Nói tới đây, Bạch Hạt Tử nhìn chằm chằm Sở Hoan, hỏi:

- Nếu là Sở gia, nên làm thế nào?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta chưa gặp tình huống như vậy!

Bạch Hạt Tử cười ha ha nói:

- Sở gia có thể đi hỏi thăm một chút, năm đó Bạch Hạt Tử ta cũng không có giúp hắn ức hiếp dân chúng, trái lại thấy hắn cưỡng bức một thôn phụ cô đơn, liền cầm một cây đao chém tài chủ kia, tuy rằng không chém chết tên kia, nhưng ta vì vậy ngồi tù ba năm!

Sở Hoan ngẩn ra, thật không ngờ Bạch Hạt Tử này là người nghĩa khí.

- Tài chủ kia vốn định hại chết Bạch Hạt Tử ta ở trong nhà tù, nhưng Tri huyện lão gia khi đó thật sự là một người hiểu rõ phải trái, có lẽ cũng có vài phần thưởng thức hành vi của ta, cuối cùng Bạch Hạt Tử vẫn sống rời khỏi đại lao.

Bạch Hạt Tử vẻ mặt bình tĩnh, mang theo nụ cười, dường như đang nói chuyện cũ của ai khác:

- Chỉ là Bạch Hạt Tử thật không ngờ nhân họa đắc phúc, ngồi đại lao ba năm, sau khi đi ra lại trở thành người nổi danh ở thành Thanh Liễu, tất cả đám du côn thành Thanh Liễu đều xưng hắn một tiếng Bạch gia, thậm chí ngay cả Tri huyện lão gia cũng có vài phần thưởng thức đối với hắn. Từ đó về sau, một đám người tụ tập bên cạnh Bạch Hạt Tử, hắn trở thành nhân vật có uy tín danh dự của thành Thanh Liễu!

Sở Hoan cũng âm thầm lấy làm kỳ, không thể tưởng được Bạch Hạt Tử này cũng là nhân vật truyền kỳ. Lúc trước hắn nghe qua tên tuổi Bạch Hạt Tử vài lần, nhưng hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt, vốn cũng không có thiện cảm gì, nhưng Bạch Hạt Tử này nói một phen, cảm giác chán ghét của Sở Hoan đối với gã không còn lại gì.

Bạch Hạt Tử chắp tay, nói:

- Sở gia, Bạch Hạt Tử trà trộn nhiều năm ở thành Thanh Liễu, tuy rằng không làm chuyện tốt lợi dân gì, nhưng tuyệt đối không ức hiếp dân chúng cùng khổ. Dưới tay Bạch Hạt Tử có một đám huynh đệ muốn ăn cơm, cho nên không tránh được thu chút bạc từ một số cửa hàng, cũng âm thầm nhận việc bãi bình sự cố giúp đám người kia, đó đều là bạc lấy ra từ trong tay kẻ có tiền, giống như người nghèo, huynh đệ thủ hạ ta sẽ không động tới... !

Gã nói tới đây, dường như biết Sở Hoan muốn nói cái gì, cười nói:

- Có lẽ Sở gia sẽ nói, dân chúng cùng khổ này không bạc để lấy, cho nên ta không có ra tay với họ, lời này cũng không sai, nhưng năm đó lúc tại hạ nở mày nở mặt, mỗi tháng đều bỏ ra một ít bạc giúp đỡ người nghèo, cũng không phải vì cầu danh, chỉ là nghĩ tới xuất thân của mình, không thể quên gốc mà thôi!

Sở Hoan cười nói:

- Nói như vậy, Bạch huynh thật là một người nhiệt tình vì lợi ích chung sao?

- Chưa nói tới nhiệt tình vì lợi ích chung, nhưng cũng không phải bọn đạo chích.

Bạch Hạt Tử nghiêm mặt nói:

- Nối không hôm nay Bạch mỗ cũng không dám đến mời Sở gia... Cái gọi là đạo không giống không thể mưu cầu cùng nhau, Sở gia bình Bát Lý Đường, huyện Thanh Liễu ít đi một đại ác, Bạch Hạt Tử vui mừng trong lòng, cho nên cảm thấy Sở gia là người có thể kết giao, cho nên lúc này mới mặt dày tiến đến bấu víu giao tình.

Sở Hoan lại cười nói:

- Bạch huynh cũng là người sảng khoái!

Đúng lúc này, mành cỏ xốc lên, Như Liên đôi mắt hơi đỏ đi ra từ bên trong, nhìn thấy Sở Hoan, vội nói:

- Sở... Sở đại ca, bên ngoài gió tuyết lớn, huynh... huynh tiến vào trong tránh gió tuyết... !

Nàng nhìn thấy Bạch Hạt Tử trước người Sở Hoan không xa, thấy bộ dáng độc nhãn long của gã, hơi sợ hãi, không khỏi rút lại phía sau.

Bạch Hạt Tử đã nói:

- Cô nương chớ sợ, ta không phải người xấu.

Gã cười hỏi Sở Hoan:

- Sở gia, không biết hiện giờ tại hạ có thể xem như bằng hữu của ngài hay không?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Bỉ nhân xử thế, cũng đơn giản, nếu người khác thật lòng coi ta là bằng hữu, ta cũng chắc chắn làm bằng hữu người khác!

- Được!

Bạch Hạt Tử vỗ tay một cái, cười ha ha nói:

- Sở gia, từ nay về sau, ngài là bằng hữu của Bạch Hạt Tử ta.

Gã chắp tay với Như Liên nói:

- Cô nương, tại hạ là bằng hữu Sở gia, lại không biết có thể đi vào tránh gió tuyết hay không!

Như Liên không biết làm sao, tuy rằng nàng cảm thấy để cho người ta đi vào nơi cũ nát như vậy hơi sợ hãi, nhưng nàng coi Sở Hoan là ân nhân, mà Bạch Hạt Tử tự xưng bằng hữu của Sở Hoan, tự nhiên không dễ cự tuyệt, khuôn mặt hơi đỏ lên, rụt rè nói:

- Bên tròng... bên trong rất cũ nát, nếu ngươi nguyện ý vào... Tự nhiên có thể tiến vào tránh gió tuyết!

Bạch Hạt Tử cười ha ha, gã chỉ biết Như Liên và Sở Hoan có chút quan hệ, không dám chậm trễ, chắp tay nói:

- Đa tạ cô nương!

Ba người vào trong phòng, Bạch Hạt Tử nhìn khắp nơi, nhíu mày, lại nhìn thấy đống lửa đã nhóm lên, hai bao dược bên cạnh đã mở ra, lại nhìn thấy nữ nhân trên giường, lập tức hiểu được vài phần, hỏi Sở Hoan:

- Sở gia, bằng hữu của ngài mắc bệnh sao?

Sở Hoan chưa nói, Như Liên đã hơi đỏ mặt nói:

- Đây... đây là ân công của ta, chúng ta... chúng ta không phải bằng hữu của huynh ấy... !

Nàng tự cảm thấy thân phận thấp kém, cũng không dám trèo cao Sở Hoan.

Bạch Hạt Tử ngạc nhiên nói:

- Không phải bằng hữu?

Như Liên cũng không giấu diếm, chỉ nói Sở Hoan gặp chuyện bất bình, cho nên ra tay giúp đỡ, cũng không quan hệ.

Bạch Hạt Tử tán thưởng nói:

- Sở gia quả nhiên là người nghĩa khí, Bạch Hạt Tử khâm phục.

Gã lập tức lắc đầu nói:

- Chỗ này cũng không thể ở tiếp nữa, hai người vẫn rời khỏi nơi này đi.

Như Liên không biết thân phận của Bạch Hạt Tử, nhưng thấy áo bông thượng đẳng trên người gã, lưng buộng dây gấm, biết thân phận không thớp, nghe gã nói muốn mình rời khỏi, còn tưởng rằng muốn đuổi mình ra khỏi nơi này, lập tức nhìn về phía Sở Hoan giống như cầu cứu.

Bạch Hạt Tử vừa thấy, biết Như Liên hiểu lầm ý tứ của mình, vội nói:

- Cô nương chớ nên hiểu lầm. Ý của ta là, chỗ cô đã có người bệnh, thì không thể tiếp tục ở nơi này, nơi này hàn khí rất nặng, chỉ sợ bệnh tình của người bệnh sẽ tăng thêm.

Gã chắp tay nói với Sở Hoan:

- Sở gia, ta có địa phương, có thể dàn xếp hai nàng, tuy rằng không phải chỗ gì tốt, nhưng cũng ấm áp, ta muốn dàn xếp các nàng tới, không biết ý Sở gia thế nào?

Sở Hoan mỉm cười nhìn về phía Như Liên, dịu dàng nói:

- Cô nương, ý của cô thế nào?

Lúc này Như Liên mới hiểu được Bạch Hạt Tử tốt bụng, hơi ngượng ngùng nói:

- Đa tạ vị đại... đại gia này, không cần phiền toái, ta... chúng ta có thể chống đỡ được!

- Cô nương, trời đông giá rét, đây mới là trận tuyết đầu, mùa đông này còn dài, sẽ ngày càng lạnh hơn.

Sở Hoan nhìn ra Như Liên hơi ý động, chỉ là ngượng ngùng, lập tức nói:

- Nếu vị Bạch thiện nhân này ra tay giúp đỡ, cũng không ngại đổi chỗ, cũng thuận tiện để sư phụ của cô dưỡng bệnh!

Bạch Hạt Tử nghe Sở Hoan gọi mình là “Bạch thiện nhân”, lập tức hơi xấu hổ, cười nói:

- Sở gia chê cười rồi.

Sở Hoan lắc đầu nghiêm mặt nói:

- Trước kia Bạch huynh đã làm những gì, tại hạ mặc kệ, nhưng hôm nay Bạch huynh ra tay giúp đỡ, cho dù nguyên nhân thế nào, cuối cùng là một việc tốt, có thể làm được hai chữ “thiện nhân!”

Bạch Hạt Tử cười ha ha nói:

- Một khi đã như vậy, vậy thì xấu hổ nhận hai chữ này.

Gã lại nói:

- Sở gia, hai người chờ ở đây một chút, ta ra ngoài xem, sẽ trở về rất nhanh!

Gã cũng không nói nhiều, xoay người ra cửa.

Thấy Bạch Hạt Tử rời khỏi, lúc này Như Liên mới nói với Sở Hoan:

- Sở đại ca, hôm nay cảm ơn huynh... !

Sở Hoan cười nói:

- Cô đã cảm tạ ta rất nhiều lần.

Hắn nhìn gói thuốc mở ra trên mặt đất, nói:

- Sự phụ của cô bệnh, trước tiên chúng ta nấu dược cho nàng.

Hắn lấy một chút dược từ trong mỗi bao ra, bỏ vào trong lòng mình, ngẩng đầu thấy Như Liên nghi hoặc nhìn mình, Sở Hoan cười nói:

- Cô nương, cô không cần hiểu lầm, cũng không phải ta chiếm tiện nghi, chỉ là muốn giữ hai loại dược liệu sau này hỏi một chút dược liệu gì, nếu dùng được, sau này lại đi cửa hàng mua nhiều một chút!

Mặt Như Liên đỏ lên, tuy rằng cuộc sống của nàng khốn khổ, nhưng da thịt lại trắng nõn vô cùng, có vẻ cực kỳ thanh tú, giống như hoa thủy tiên khiến cho người có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng hơi mất tư nhiên, cúi đầu thấp giọng nói:

- Sở đại ca nói đùa, không phải ta... không phải ta nghĩ như vậy... huynh là người tốt.

- Ta nói đùa, cô đừng để ý.

Sở Hoan nói:

- Cô nương, cô nấu dược trước đi!

Như Liên vội vàng tới, gỡ cái hũ xuống, nói với Sở Hoan:

- Sở đại ca, dược liệu này còn phải nghiền nát... Huynh ngồi trước một chút, ta rất nhanh là được rồi... !

Nàng tới lấy một chiếc ghế dựa cũ nát duy nhất trong phòng tới, Sở Hoan đã ngồi xổm bên cạnh dược liệu, lắc đầu nói:

- Không cần, ta giúp cô nghiền, cô mang nước là được!

Như Liên vội nói:

- Không được không được, sao có thể để huynh làm?

Sở Hoan cũng mặc kệ, lấy dược liệu, tìm bát sứ nhỏ, bắt đầu giúp đỡ nấu thuốc. Như Liên thấy thế, biết khuyên bảo không được, cũng đành thôi.

Nàng và sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, vẫn bị người khi dễ, chưa từng có ai quan tâm đối xử với nàng như vậy, mà Sở Hoan giúp đỡ hai lần, hôm nay lại xuất hiện lúc mình bất lực, trong lòng thật sự vô cùng cảm kích đối với Sở Hoan, chỉ cảm thấy Sở Hoan giống như là thần tiên ông trời phái tới giúp đỡ mình.

Đặt cái hũ ở trên đống lửa nấu thuốc, lúc này Sở Hoan mới ngồi xuống, thở dài:

- Cô nương không có thân nhân khác sao? Vì sao nghèo khổ như thế?

Như Liên nói:

- Sở đại ca, huynh... huynh gọi ta Như Liên là được rồi, pháp danh của ta... Pháp danh của ta là Như Liên!

- Pháp danh?

Sở Hoan ngẩn ra.

Hai tay Như Liên tạo thành chữ thập, trên mặt lộ ra vẻ thành kính:

- A Di Đà Phật, Sở đại ca, ta là người trong phật môn, sư phụ lấy pháp danh cho ta, gọi là Như Liên!

Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, Như Liên vẫn đội mũ cũ nát trên đầu, áo bông lớn cũ nát, nếu không nhìn kỹ, chỉ tưởng là ăn mày, nếu không phải vết bẩn trên mặt Như Liên rửa hết, thật đúng là khó nhận ra nàng là nữ tử, Sở Hoan càng không thể đoán ra không ngờ nàng là một vị ni cô.

Đột nhiên hiểu được, đầu nữ nhân trên giường kia không có một sợi tóc, tự nhiên là một vị ni cô.

Bình Luận (0)
Comment