Như Liên thấy Sở Hoan thái độ có chút là lạ, cứ tưởng Sở Hoan chê cười thân phận của mình, thấy xót xa trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
- Sở đại ca, muội không dám giấu huynh…
Nàng cười méo xệch, trông rất đáng thương.
Sở Hoan biết mình có chút thất thố, vội lắc đầu:
- Như Liên, ta không biết muội là người xuất gia, có gì mạo phạm, xin đừng để bụng.
- Sở đại ca, huynh là Bồ Tát phái đến cứu giúp muội và sư phụ, muội nhất định sẽ vì huynh mà tụng kinh niệm Phật cầu Bồ Tát phù hộ cho huynh.
Như Liên vẻ mặt kiên định, vô cùng thành khẩn nói:
- Huynh là người thiện lương, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho người như thế.
Sở Hoan cười ha hả, lập tức nhíu mày lại nói:
- Một khi đã như vậy, hai người vì sao không ở am ni cô, lại đến đây?
Hắn thắc mắc:
- Hai người là người huyện Thanh Liễu?
Như Liên lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm:
- Muội từ trước đến nay sống cùng sư phụ ở am Tĩnh Từ trên phủ thành. Một năm trước, am Tĩnh Từ có biến, sư phụ liền rời khỏi đó, nhưng các am ni cô khác trong phủ thành không nhận chúng ta. Muội và sư phụ cực chẳng đã đành tới nơi này. Hai tháng trước, sư phụ đột nhiên không thể đứng dậy…
Nàng nói đến đây, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống:
- Lần trước gặp Sở đại ca, là vì đi ra ngoài hóa duyên nhưng không tìm được đồ ăn, sư phụ lại đang bệnh cần ăn cơm, cho nên… cho nên…
Nàng quay đầu nhìn sư phụ vẫn còn chưa tỉnh, hạ giọng nói:
- Cho nên muội mới trộm hai củ khoai …
Sở Hoan nhíu mày. Hắn không phải trách Như Liên ăn trộm khoai, mà nghĩ đến tình cảnh Như Liên lúc đó, cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Coi Như Liên cũng là người thông hiểu phép tắc. Nàng là đệ tử Phật môn, lại phải bất đắc dĩ ăn trộm đồ ăn, lúc ấy trong lòng chắc sẽ khó chịu lắm.
Như Liên nhìn thấy Sở Hoan nhíu mày, lại tưởng Sở Hoan khinh rẻ mình, áy náy không yên, rụt rè nói:
- Sở đại ca, muội… muội biết mình phạm giới, cho nên… sau khi trở về đã âm thầm niệm “Bách giới kinh” để sám hối. Muội không phải cố ý trộm đồ, nhưng lúc đó sư phụ rất yếu, nếu… nếu không có gì ăn, sư phụ sẽ nguy mất. Mặc kệ Phật tổ có tha thứ hay không, tất cả tôi nghiệt muội xin một mình gánh chịu.
Nói đến chỗ này, Như Liên chắp tay lại, khẽ niệm Nam mô, vẻ mặt thành kính.
Sở Hoan dịu dàng nói:
- Như Liên, muội không phải là trộm đồ mà là cứu người. Đức Phật từ bi, tế thế cứu người chính là Phật đạo. Muội không hề vi phạm ngũ giới (một trong ngũ giới của đạo Phật là cấm trộm cắp – dg), muội một lòng cứu người, Phật tổ nếu biết, sẽ không trách muội mà ngược lại càng phù hộ cho muội.
Như Liên tỏ ra vui mừng, rối rít hỏi:
- Sở đại ca, huynh nói…. Phật tổ sẽ không trách phạt muội?
Sở Hoan gật đầu:
- Tuyệt đối sẽ không!
Như Liên lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút. Sở Hoan thầm than: “Tiểu ni cô này vẫn nhớ chuyện đó, chắc là thời gian qua không ngừng ray rứt trong lòng”
Hắn đang định hỏi am Tĩnh Từ xảy ra chuyện gì, vì sao hai thầy trò phải rời khỏi đó, nhưn chưa kịp thì đã nghe từ bên ngoài có động tĩnh, rất nhanh mành cỏ bị xốc lên, Bạch Quý đã bước vào, chắp tay nói:
- Sở gia, ta gọi một chiếc xe ngựa lại đây, thu dọn một chút rồi qua bên kia.
Sở Hoan thấy Bạch Quý làm việc nhanh gọn, dứt khoát, cũng có vài phần tán thưởng, khẽ gật đầu nói với Như Liên:
- Như Liên, xe ngựa đến rồi, muội có cần thu dọn đồ gì không?
Kỳ thật túp lều này quá xác xơ, xem ra chẳng có đồ vật gì đáng giá.
Bạch hạt tử nói:
- Như Liên cô nương, ngoại trừ đồ vật quý, những thứ khác không cần mang theo. Bên kia đồ đạc đủ hết, sẽ không khiến cô nương phải thiếu thốn.
Gã nói mấy lời này là khách khí, chứ ai không biết nơi này chẳng có gì đáng giá, nếu không, sao đến mức không có bạc mời đại phu đến xem bệnh?
Như Liên lúc này cũng còn ngượng ngùng, nhưng xem bệnh tình sư phụ cũng biết không thể ở mãi nơi này được.
Bạch hạt tử thấy thái độ của Như Liên, cười ha hả nói với Sở Hoan:
- Sở gia, ngộ biến tòng quyền, tuy rằng nam nữ bất thân nhưng hiện giờ cũng phải bất chấp, hai chúng ta cùng nâng sư phụ Như Liên cô nương lên xe ngựa. Ngươi thấy thế nào?
Sở Hoan nhìn về phía Như Liên, Như Liên vội gật đầu nói:
- Làm phiền!
Như Liên lập tức đi thu dọn chút đồ đạc. Bạch hạt tử và Sở Hoan cùng nhau cẩn thận nâng ni cô lên xe ngựa. Ni cô sắc mặt trắng bệch, hãy còn mê man bất tỉnh.
Một chiếc xe ngựa dừng trong tuyết, thùng xe cực rộng, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ nệm chăn dày, lại đốt lò lửa. Như Liên ở bên phụ giúp sắp xếp chỗ nằm cho ni cô, rồi mang theo một cái bọc đựng đồ, và hộp kinh ngao lên xe. Nàng ngoái đầu nhìn túp lều đất cũ nát lần cuối, cắn răng lại bước vào thùng xe.
Sở Hoan và Bạch hạt tử cưỡi ngựa đi bên cạnh. Xe ngựa đi từ tốn, một là do thời tiết đang có gió tuyết, hai là cũng sợ làm xóc nảy người bệnh bên trong. Xe đi xuyên qua mấy cái ngõ, qua hai con phố cuối cùng dừng lại trước một nhà trọ.
Bạch hạt tử chắp tay với Sở Hoan:
- Sở gia chờ một chút!
Gã xuống ngựa đi vào nhà trọ, trong chốc lát, dẫn theo một gã trung niên cực kỳ phúc hậu đi ra, nhìn thấy Sở Hoan, liền cười tủm tỉm chắp tay nói:
- Vị này chính là Sở đại gia?
Sở Hoan biết Bạch hạt tử đã an bài cho thầy trò Như Liên ở đây, người này có lẽ là chủ nhà trọ, liền chắp tay đáp lễ:
- Làm phiền!
Bạch hạt tử nói:
- Sở gia, đây là ông chủ nhà trọ Tường Vân Lý Phú Quý.
Sở Hoan thầm nghĩ quả thật tên cũng như người.
Lý Phú Quý cười nói:
- Ngày sau, còn cần Sở gia chiếu cố nhiều.
Thấy xe ngựa dừng trước cửa, vội nói tiếp:
- Hậu viên đã sắp xếp ổn thỏa, phía trước này khách vãng lai nhiều, nên không được yên tĩnh. Hậu viện có một tiểu viện tử, nơi đó có một gian phòng, tuy rằng không thật tốt nhưng sạch sẽ ấm áp, ta dẫn mấy người đến đó.
Lập tức Lý Phú Quý dẫn mọi người đến hậu viện. Cửa chính hậu viện đã mở rộng, vào trong viện, mới thấy sân cực kỳ rộng. Hơn nữa, trong viện còn có viện. Đi vào đại viện bên trái, đi tiếp vào một tiểu viện, quả nhiên có một gian phòng, tuy rằng không lớn nhưng thoạt nhìn rất chắc chắn. Hơn nữa, kín mít không có chút kẽ hỡ, so với túp lều cũ nát lúc trước của Như Liên, thì phải tốt hơn gấp bội phần.
Trong phòng có chính đường, Sở Hoan xuống ngựa đi vào xem xét một lúc, thì thấy bên trong có đầy đủ đồ dùng cho gia đình. Tất cả đồ đạc đều rất tốt, phòng trong còn có bếp lò, cực kỳ ấm áp, bàn ghế được lau sạch sẽ không một hạt bụi.
Bạch hạt tử đi theo vào, hỏi:
- Sở gia, nơi này ổn chứ?
Sở Hoan lúc này rất cảm kích Bạch hạt tử, chắp tay nói:
- Bạch huynh xin đừng gọi là Sở gia, nếu là bằng hữu tương giao, ngày sau chỉ cần gọi Sở huynh là được rồi.
Bạch hạt tử cười ha hả, lập tức hai người ra ngoài nâng ni cô vào giường đặt ở phòng trong. Chiếc giường này cực kỳ rắn chắc, chăn đệm mới tinh dày dặn, bếp lỏ đã được đốt lên vô cùng ấm áp.
Như Liên vào trong phòng, cảm giác giống như một giấc mộng, không dám tin vào mắt mình nữa.
Lý Phú Quý lên tiếng:
- Sở gia yên tâm, Bạch gia đã có lời, chúng ta bên này không dám chậm trễ. Mỗi ngày, tới giờ cơm sẽ có người đưa cơm đến, hơn nữa, không có vị cô nương này cho phép, người bên ngoài không ai dám tùy tiện bước bào.
Y nhìn ni cô trên giường:
- Bạch gia đã dặn dò, nơi này có người bệnh, lát nữa ta sẽ đi mời đại phu đến khám và chữa bệnh.
Bạch hạt tử hài lòng nói:
- Các nàng ở nơi này nếu có chuyện gì…
Lý Phú Quý vội nói:
- Bạch gia yên tâm, các nàng ở đây, tuyệt không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Ta nói là nếu các nàng có chuyện gì, các ngươi cứ dựa theo chỉ bảo mà làm, rồi báo cho ta biết.
Bạch hạt tử giải thích:
- Hai vị này đều là bà con thân thích của ta, đến đây tìm chỗ nương tựa, nếu xuất hiện bất trắc, chính ngươi phải tự suy tính.
Lý Phú Quý cười bợ đỡ:
- Tiểu nhân hiểu.
Như Liên nghe Bạch hạt tử nhận là thân thích của gã có chút xấu hổ, nhưng cũng biết gã có ý tốt, lo lắng cho mình. Nghĩ đến nửa ngày nay từ Địa ngục lên Thiên đường, hết thảy đều là nhờ có Sở Hoan, nên cảm kích vô cùng.
Sở Hoan thấy ở đây sắp xếp ổn thỏa, nghĩ còn nhiều người trông ngóng mình, mình không thể chậm trễ hơn nữa, hướng Bạch hạt tử chắp tay nói:
- Bạch huynh, lần này quả nhiên là làm phiền, chỉ có điều hôm nay còn có việc, sau khi chào hỏi Đại đông gia, ta sẽ mời Bạch huynh uống mấy chén rượu nhạt.
Bạch hạt tử cười nói:
- Mấy lời này của Sở huynh ta ghi nhớ, ta sẽ chờ huynh.
- Đương nhiên!
Sở Hoan cười, từ trong ngực lấy ra hai vị dược liệu đưa cho Lý Phú Quý:
- Bệnh nhân có khả năng sẽ cần hai vị dược liệu này, phiền Lý chưởng quỹ đi mua một ít.
Lại lấy từ trong người cái gói Mã Tĩnh đưa, lấy ra một miếng vàng lá, đưa cho Lý Phú Quý:
- Phiền ngài đổi vàng thành bạc, bọn họ ở trong này có cần chi tiêu gì, ngài cứ việc sử dụng, nếu còn thừa thì giao cho Như Liên cô nương.
Lý Phú Quý liếc nhìn Bạch hạt tử, chưa kịp nói gì, thì Bạch hạt tử đã tỏ ra không hài lòng:
- Sở huynh đây là có ý gì?
- Lý chưởng quỹ là người buôn bán, không thể để ngài ấy thiệt thòi.
Sở Hoan mỉm cười.
Bạch hạt tử lắc đầu:
- Sở huynh còn lo ta ức hiếp ông ấy? Cất vàng của huynh vào đi, Bạch hạt tử tuy rằng không có tài cán gì, nhưng bạc thì vẫn kiếm được.
Gã thở dài:
- Sở huynh trượng nghĩa như thế, Bạch hạt tử ta cũng không phải kẻ hàm hồ, nếu huynh không cất vàng đi, thì đó là không xem Bạch hạt tử ta là bằng hữu. Chỉ cần có Bạch hạt tử ở đây, sẽ không khiến các nàng bị thiếu thốn. Sở huynh cứ yên tâm!
Lý Phú Quý trong lòng thầm than: “Hai người này rốt cuộc là thân thích của ai? Bạch gia nói là thân thích của hắn, nhưng ta xem ra thì là thân thích của Sở gia”. Mấy lời này tất nhiên chỉ dám nghĩ trong lòng, đố dám mở mồm.
Sở Hoan nghĩ ngợi một chút, cất vàng vào ngực, cười nói:
- Nếu như thế, ta sẽ không khách sáo nữa.
Rồi hắn hướng Như Liên nói:
- Như Liên, hai người trước hết cứ ở đây, vì bệnh tình của sư phụ muội. Ta còn có việc, đi trước, có thời gian sẽ đến thăm muội.
Như Liên không biết nói thế nào cho phải, mặt đầy vẻ cảm kích nói:
- Sở… Sở đại ca, cám ơn huynh!
- Lại cám ơn!
Sở Hoan cười:
- Về sau không cần nói cám ơn đâu.
Bạch hạt tử ở bên cười nói:
- Cô nương chẳng lẽ không cám ơn ta? Ta hôm nay cũng có chút ích lợi đấy chứ!
- Tất nhiên phải tạ ơn!
Như Liên biết Bạch hạt tử hay nói giỡn, thản nhiên cười. Đây là lần đầu tiên Sở Hoan thấy nàng cười, quả nhiên là như đóa hoa bách hợp nở rộ, vô cùng xinh đẹp, đã nghe nàng cất tiếng nói trong veo:
- Đa tạ Bạch đại thúc!
Bạch hạt tử sửng sốt, lập tức cười ha hả:
- Sở huynh, việc này là sao? Như Liên cô nương gọi huynh là đại ca, lại gọi ta là đại thúc, mà ta và huynh là huynh đệ…. Việc này… có vẻ hơi loạn a.
Mọi người lập tức cười rộ lên, không khí vốn có chút gò bó lập tức tan thành mây khói.