Phong cảnh nơi này thật xinh đẹp, lúc này chỉ có một khối đất chổ bọn họ đang nằm là nhô lên, cộng với một gốc cây, chưa tới được vài thước, còn bốn phía chung quanh chỉ còn lại một đại dương mênh mông.
“Đừng nhìn lên…”
Mặc dù Hàn Liệt đã nhắc nhở như thể, bất quá con người đôi khi thật sự rất kỳ quái, có lẽ là do lòng hiếu kỳ quấy phá, cũng có lẽ là do sự phản nghịch vốn đã manh nha trong tâm tư, Ngả Diệp cuối cùng vẫn nhìn lên cành cây phía trên… (edit khúc này lúc 1h sáng, nổi cả da gà (╥﹏╥))
Không xem còn được, vừa nhìn thật đúng là có chút khiếp sợ.
Là quỷ thắt cổ.
Qủy kia đang duỗi một chiếc lưỡi lớn như cánh tay thô to của một nhân loại đã trưởng thành, hai mắt trống rỗng đang trừng liếc hai người Hàn Liệt cùng Ngả Diệp. Trên người quỷ hồn còn đang mặc một bộ y phục gấm vóc *** xảo màu lam. Từ đây có thể thấy, quỷ hồn khi còn sống tựa hồ cũng là một phú gia công tử.
Chỉ có điều không đồng dạng với các quỷ thắt cổ khác là…thứ đang siết lấy cổ của quỷ hồn không phải là vải, cũng không phải sợi dây, mà chính là tóc ——- quỷ thắt cổ kia không có tóc…
Là ai có thể tàn nhẫn như thế… Đem tóc cạo hết còn dùng nó để thắt cổ quỷ hồn…
Nghĩ tới đây, Ngả Diệp nhất thời không còn sợ hãi nữa, ngược lại còn cảm thấy bất công cho sự tổn thương mà Qủy hồn phải chịu đựng. Chậm rãi rời đi khỏi người Hàn Liệt, y liền ngẩng đầu hỏi quỷ hồn: “Muốn ta giúp đỡ gì không?”
Hàn Liệt chỉ lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, nhìn Ngả Diệp cùng quỷ thắt cổ tương tác qua lại, bất động không có động tác.
Lúc này, quỷ thắt cổ tựa hồ đã nghe thấy câu hỏi của Ngả Diệp. Hắn trầm ngâm một chút, đột nhiên, chiếc lưỡi dài treo ở ngoài mồm của hắn lại duỗi về phía Ngả Diệp.
Bất quá Ngả Diệp không có kinh hoảng, Hàn Liệt cũng không làm ra động tĩnh gì.
Chính vì bọn họ đều biết, quỷ thắt cổ này không có ác ý.
Đầu lưỡi hồng hồng của quỷ hồn dao động qua lại trên xương quai xanh trắng nõn của Ngả Diệp, mãi lúc sau mới chậm rãi dời lên, chuyển qua bên tai Ngả Diệp.
“Thả ta xuống dưới.” haehyuk8693
Ngay lúc bốn chữ này vừa mới vang vọng trong đầu Ngả Diệp, thì Hàn Liệt bên cạnh đã nhanh chóng đứng lên. Thân thể khôi ngô cao lớn không mấy cách biệt với độ cao của đại thụ, bàn tay to vừa duỗi một cái, đã rất dễ dàng đem quỷ thắt cổ thả xuống đất.
“Cảm ơn…”
Trước khi biến mất, quỷ thắt cổ còn quay đầu lại hướng hai người mỉm cười…
“Cảm ơn ngươi!” Ngả Diệp hướng Hàn Liệt thi đại lễ.
Hành động này đã làm cho Hàn Liệt có chút không được tự nhiên, “Tại sao lại cảm ơn ta?”
“Nếu như không phải nhờ ngươi, ta còn không biết nên làm thế nào để thả hắn xuống.” Kỳ thật, y bình thường vẫn rất hâm mộ thân mình cao to của Hàn Liệt, bất quá nhìn lại chính mình một chút… Đời này đại khái cũng không có khả năng rồi.
“Ác…” Kỳ thật, Hàn Liệt cũng có chút cảm thán, hắn nguyên bản cũng hy vọng Đằng Nhi có thể giống như hắn, làm một đại hán tử đỉnh thiên lập địa. Bất quá bộ dáng này của Đằng Nhi thật giống hệt mẹ nhóc…Đừng nhìn thân mình mảnh mai này mà tưởng lầm, con của hắn còn có một trái tim cực kỳ kiên cường và dũng cảm, thậm chí hắn đã không thể bắt bẻ điều gì ở Đằng Nhi rồi.