Edit: Sahara
Mấy tên hộ vệ quay sang hai mắt nhìn nhau, sau đó liền đột ngột quỳ phịch xuống đất, lớn tiếng cầu xin: "trưởng lão, là do Lâm thiếu gia tự đả thương chính mình, chúng thuộc hạ chỉ là bất đắc dĩ nên mới phải nói dối, xin trưởng lão tha tội!"
Sắc mặt Diệp Tường từ từ đen lại, lạnh lùng liếc nhìn sang Diệp Thiên Lâm: "thật sự là có chuyện như vậy?"
Ban đầu, Diệp Thiên Lâm còn hùng hùng hổ hổ bày ra tư thế hưng sư vấn tội, nhưng bây giờ, nghe thấy câu hỏi này của Diệp Tường thì lại ỉu xìu xuống, thái độ rụt rè vâng vâng dạ dạ: "trưởng lão, chuyện này... Là do nữ nhân kia đã khống chế tay của ta, cho nên mới làm cho ta tự đánh chính mình, tất cả đều là lỗi của ả....."
Chát!
Cái tát bất ngờ giáng xuống mặt, đánh cho Diệp Thiên Lâm ngây ngốc tại chỗ, hắn cứ thế mà ngơ ngác nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình.
"Nghịch tử!" sắc mặt Diệp Cảnh Huyền lúc này trông vô cùng phẫn nộ: "vi phụ bình thường dạy ngươi như thế nào hả? Ngươi đối đãi với huynh đệ tỷ muội của mình như vậy sao? Lập tức trở về phòng đóng cửa hối lỗi cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi rời khỏi phòng một bước!"
Diệp Thiên Lâm che lại một bên mặt của mình, đôi con ngươi oán hận cùng không cam lòng nhìn trừng trừng về phía Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt mà giết được người, đoán chừng Vân Lạc Phong đã bị Diệp Thiên Lâm đem đi ngũ mã phanh thây mất rồi.
"Đại ca!" Diệp Cảnh Huyền nhìn sang Diệp Cảnh Thần, mỉm cười thân thiện: "chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm giữa bọn tiểu bối, đại ca trước giờ luôn là người hiểu lý lẽ, chắc sẽ không vì chuyện cỏn con này mà làm khó Lâm nhi đâu phải không?"
Lời lẽ Diệp Cảnh Huyền nói ra không hề có câu chữ nào là nhận sai cả, ngược lại còn ám chỉ nếu Diệp Cảnh Thần không bỏ qua thì chính là người không hiểu lý lẽ.
Nếu như là người khác, nghe thấy những lời này của Diệp Cảnh Huyền, chắc chắn sẽ vì thể hiện sự rộng lượng của mình mà bỏ qua cho hành vi của Diệp Thiên Lâm.
Đáng tiếc, đối diện với Diệp Cảnh Huyền nào phải là những người bình thường? Mà là một Quân Phượng Linh tính tình táo bạo và một hộ thê cuồng ma Diệp Cảnh Thần.
"Lời này của ngươi đúng thật là rất chính xác!" khóe môi Quân Phượng Linh khẽ cong lên thành một nụ cười mỉm gian xảo: "Diệp ca xác thật là một người rất hiểu lý lẽ!"
Diệp Cảnh Huyền hơi hơi mỉm cười, phản ứng của Quân Phượng Linh hoàn toàn nằm trong dự liệu của ông ta. Nữ nhân này không khác gì với trước đây cả, vì muốn được Diệp gia chấp nhận, cho nên luôn luôn nén giận mà cam chịu.
"Bất quá...."
Đột nhiên, giọng điệu của Quân Phượng Linh bất ngờ thay đổi: "cũng chính vì đại ca ngươi là một người hiểu lý lẽ, cho nên hôm nay mới nhất định bắt ngươi phải cho con trai và con dâu của ta một cái công đạo!"
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống: "ta gọi ngươi một tiếng đại tẩu, chẳng qua là do nể mặt mũi của đại ca ta mà thôi! Bằng không, ngươi tưởng rằng Diệp gia sẽ chấp nhận cho hạng người như ngươi bước qua cửa hay sao? Hiện giờ ta và đại ca ta đang nói chuyện, ai cho phép ngươi xem mồm vào hả?"
Diệp Cảnh Thần lạnh lùng liếc nhìn Diệp Cảnh Huyền, dùng ngữ khí không nóng không lạnh mà nói: "nàng ấy là thê tử của ta, lời nàng ấy nói chính là quyết định của ta!"
Lời này của Diệp Cảnh Thần vừa thốt ra, toàn bộ chúng trưởng lão đang có mặt đều đứng phắt dậy, từng câu từng câu chỉ trích thóa mạ liên tục được thốt ra, vang vọng ầm ầm khắp đại sảnh.
"Đại thiếu gia, ngươi thân là nam nhân, làm sao có thể nghe theo lời nói của nữ nhân hả? Nữ nhân là phải khắc ghi bốn chữ tam tòng tứ đức! Loại người không biết giữ phụ đạo thế này sao xứng đáng ở lại Diệp gia ta?"
"Trong một gia đình, nam nhân chính là người làm chủ, cũng chính là trời của nữ nhân! Nữ nhân này ngay cả trời của mình cũng dám phản, đáng ra nên bị loạn côn đánh chết! Vậy mà đại thiếu gia ngươi cứ mãi bao che cho ả ta....."
Vân Lạc Phong theo bản năng bước tới đặt một tay lên vai của Quân Phượng Linh, từ một bên nhìn nghiêng sang nửa khuôn mặt của bà, chợt thấy khuôn mặt anh khí lúc này tràn đầy khí lạnh, hai mày của Vân Lạc Phong bất giác liền nhíu lại.
Mấy năm qua, mẹ.... Chính là trải qua những ngày tháng thế này sao?
Chỉ bởi vì từng gặp phải một nam nhân không tốt, mà phải nhận lấy bao nhiêu là chỉ trích? Còn bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà nhục mạ?
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nam nhân được quyền trăng hoa bay bướm, còn nữ nhân thì phải làm tròn tam tòng tứ đức? Dựa vào đâu mà nữ nhân phải xem nam nhân là trời?
_____
** chắc các bạn đều nghe qua từ giữ phụ đạo rồi, nhưng có thể có vài bạn chưa biết nghĩa là gì, cho nên Sa giải thích ngắn gọn một chút nhé:
_Phụ: phụ nhân, tức là người vợ. Phụ đạo là đạo làm vợ, đạo làm vợ gồm thờ chồng và dạy con. Người vợ chỉ được biết có chồng, nghe theo lời chồng, chồng nói một không được nói hai,.... như VN mình có câu chồng chúa vợ tôi, nghĩa là chồng là vua chúa, còn vợ là tôi tớ. Còn con hư thì cũng là trách nhiệm của người vợ, như là câu con hư tại mẹ của VN mình vậy, tóm lại thời phong kiến luôn trọng nam khinh nữ nên những trách nhiệm của người phụ nữ luôn rất nhiều, đàn ông thì làm gì cũng được, đặc biệt là bên Trung Quốc thì càng rõ ràng hơn!