Edit: Sahara
Từ kiếp trước thì Vân Lạc Phong cô đã sống chỉ vì một mình mình, cô không hề có quan niệm nam nhân chính là tất cả của nữ nhân, cho nên suốt hai mươi mấy năm trời, Vân Lạc Phong cô vẫn là một người độc thân!
Hiện tại, tuy rằng đã có Vân Tiêu bên cạnh, nhưng cô vẫn không cho rằng nam nhân chính là ông trời của mình.
Cô chỉ biết nỗ lực làm cho thực lực của mình nhanh chóng trưởng thành, để có thể sớm ngày sánh ngang vai cùng Vân Tiêu mà thôi!
"Vân Tiêu!"
Cảm nhận được hơi thở lãnh khốc của Vân Tiêu đang phát ra mãnh liệt, Vân Lạc Phong liền nắm lấy bàn tay Vân Tiêu thật chặt, hai hàng mi rũ thấp xuống, che đi tia sáng tà khí đang lóe lên từng hồi trong đôi mắt của mình.
"Chuyện này giao cho ta xử lý!"
Trước khi nhân vật mấu chốt ra mặt, Vân Lạc Phong cô không thể để cho thực lực của Vân Tiêu bị bại lộ được!
"Các ngươi đều câm miệng lại hết cho ta!"
Giữa lúc này, một tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên, làm cho đại sảnh vốn dĩ đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai nắm đấm của Diệp Cảnh Thần siết chặt đến mức kêu lên từng tiếng răng rắc rõ to, hai mắt đầy lửa giận như dung nham muốn phun trào, ông lạnh lùng quét mắt qua từng khuôn mặt đang đứng trong đại sảnh.
"Diệp Cảnh Thần ta tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Diệp gia! Phu nhân của ta tất nhiên chính là đại thiếu phu nhân Diệp gia! Ai cho phép các người dám dĩ hạ phạm thượng, HẢ?"
"Cái gì gọi là tam tòng tứ đức chứ? Các người cho rằng Diệp Cảnh Thần ta cần một nữ nhân suốt ngày vâng vâng dạ dạ với mình hay sao? Hay là loại nữ nhân được gọi là hiền thê lương mẫu gì đó? Hừ, người mà Diệp Cảnh Thần ta cần, là một hồng nhan tri kỷ có thể làm bạn cả đời với ta!"
"Trên đời này, chỉ có Quân nhi mới là nữ nhân có cùng tiếng nói linh hồn với ta! Loại súc sinh chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như các ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được cảm giác này!"
Diệp Cảnh Thần nổi tiếng là người ôn hòa trong hoàng thành Thiên Vân Quốc, vậy mà hiện giờ ông lại đang tức giận ngút trời thế này, có thể thấy được mấy người kia đã khiến ông giận dữ đến mức độ nào.
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Cảnh Thần đang đứng trước mặt, thầm cảm thán. Diệp gia có bao nhiêu là kẻ cổ hủ, vậy mà vẫn bồi dưỡng ra được một người có cá tính như Diệp Cảnh Thần, đúng thật là không dễ!
"Vân Tiêu, xem ra ta không cần phải ra mặt thay mẹ giải quyết chuyện này nữa rồi, có cha ở đây, không phải lo mẹ sẽ chịu bất cứ ủy khuất gì nữa!"
Vân Tiêu ngẩn ra, rồi cúi đầu nhìn vào diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành của nữ tử bên cạnh, gằn từ chữ một mà đảm bảo: "ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào!"
Người nam nhân này vĩnh viễn đều như vậy! Không biết nói lời hoa mỹ, ngay cả cười mà cũng không biết làm sao để cười! Thế nhưng, chính vì như vậy mà mỗi một lời hắn nói ra đều rất chân thành và nghiêm túc.
"Vân Tiêu, chàng đã bao giờ nhìn thấy ta chịu ủy khuất chưa?" Vân Lạc Phong mỉm cười tinh nghịch, hỏi.
Đúng thật là từ khi trọng sinh đến đây, Vân Lạc Phong cô chưa từng chịu một chút ủy khuất nào!
Đối diện với Vân Lạc Phong cô, kẻ xui xẻo vĩnh viễn luôn là đối phương!
Bất luận là động khẩu, hay là động thủ, cô cũng chưa từng thua một trận nào cả!
Động khẩu thì cô mắng người ta đến tức chết! Động thủ thì lại khiến kẻ địch.... Sống không bằng chết!
Mà lúc này đây, đương sự như Quân Phượng Linh cũng bị cơn giận của phu quân nhà mình dọa sợ đến ngớ người. Mắt phượng trợn to đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Cảnh Thần không chớp mắt.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy người nam nhân này tức giận....
Thật là soái đến mức bà không thể dời mắt đi được!
"Chỉ cần Diệp Cảnh Thần ta còn ở đây ngày nào, thì đừng hòng có kẻ nào ức hiếp được thê nhi của ta!" Diệp Cảnh Thần bắn ánh mắt cảnh cáo về phía mấy lão già cổ hủ kia: "còn mấy lời nói như vừa rồi, nếu như để cho ta nghe thấy thêm một một lần nào nữa, thì dù có phải ngổ nghịch lại với phụ thân ta, ta cũng sẽ đem mấy lão già bất tử các ngươi ra từng người từng người đánh chết hết mới thôi! Quân nhi, chúng ta đi!"
Diệp Cảnh Thần ôm lấy Quân Phượng Linh bảo hộ chặt chẽ trong lòng ngực, khuôn mặt anh tuấn là một mảnh kiên định không gì lay chuyển nổi.
Một khắc đưa ra quyết định trở về Diệp gia kia, ông cũng đã thề, tuyệt đối sẽ không để cho thê tử của mình phải chịu bất cứ ủy khuất nào nữa!
Hiện tại, ông làm được rồi!
Đại nghịch bất đạo? Phản loạn gia tộc?
Thì đã sao chứ?
Chỉ cần bảo vệ được người mà ông muốn bảo vệ và phải bảo vệ, là đủ!
Mà người ấy, không ai khác ngoài Quân Phượng Linh!
"Diệp Tường trưởng lão, người xem đại thiếu gia.... "
Chúng trưởng lão đồng loạt quay lại nhìn Diệp Tường, ngữ khí chứa đầy oán hận.
"Các ngươi gây chuyện đủ chưa?" Diệp Tường trưởng lão nhàn nhạt nói: "còn ngại chưa đủ mất mặt có phải không? Lúc trước, là do chính các người ép bức đại thiếu gia đến Diệp thành, hiện tại đại thiếu gia vất vả lắm mới chịu quay về, mà người cũng không hề có lòng tranh giành gì với nhị thiếu gia, các ngươi tại sao cứ phải làm khó thê nhi của người ta hả?"