Edit: Sahara
Năm đó, Diệp Cảnh Thần có địa vị và quyền lực rất lớn trong Diệp gia, cho nên, mặc dù trưởng công chúa điêu ngoa tùy hứng nhưng cũng cần ước lượng một chút thế lực trong tay mình.
Còn bây giờ, vị trí thiếu chủ Diệp gia đã thuộc về nhị thiếu gia Diệp gia, trưởng công chúa nghĩ mình chẳng qua chỉ là giết một nữ nhân mà thôi, tin rằng Diệp gia sẽ không so đo với bà ta.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh nâng tay lên, ngăn cản lại hành động của Diệp Cảnh Thần, bà cong môi cười khẽ, khuôn mặt anh khí chợt lóe lên một tia sắc bén: "Chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được rồi!"
Diệp Cảnh Thần hơi ngẩn ra một chút, nhưng ông cũng hồi thần lại rất nhanh, liền làm theo lời Quân Phượng Linh, thu tay lại, nói: "Được!"
Ý cười bên môi Quân Phượng Linh càng sâu hơn, nhưng nó lại chẳng chạm tới đáy mắt của bà, trong đôi con ngươi sáng ngời lúc này là một mảnh thâm trầm.
"Ngươi muốn đoạt nam nhân của ta?"
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: "Diệp ca ca vốn là của ta, là do con tiện nhân không biết xấu hổ nhà ngươi đoạt mất chàng ấy, cho nên kẻ chân chính đoạt nam nhân của người khác chính là ngươi!"
Chát!
Lời này của trưởng công chúa vừa được thốt ra, mọi người liền thấy ngay một đạo cuồng phong đỏ rực sắc bén hiện lên, ngay sau đó, thân ảnh của Quân Phượng Linh đã xuất hiện ngay trước mặt trưởng công chúa, bàn tay Quân Phượng Linh nhanh chóng giơ lên cao rồi tát lên mặt trưởng công chúa, âm thanh thanh thúy của cái tát tay vang lên ngay tức khắc, cũng làm cho cả tế tràng rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
"Ngươi thật sự cho rằng, năm xưa Quân Phượng Linh này luôn nhẫn nhịn ngươi khắp nơi là do ta sợ ngươi hay sao? Quân Phượng Linh ta từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng biết sợ hãi một kẻ nào! Nếu không phải suy nghĩ cho Diệp ca, thì từ hơn mười năm trước ta đã tiễn ngươi xuống hoàng tuyền rồi!"
Trưởng công chúa giơ tay lên bụm lấy một bên má, đôi mắt chứa đầy thù hận và căm phẫn nhìn chằm chằm vào Quân Phượng Linh không chớp mắt, bà ta cơ hồ là rít từng chữ qua kẻ răng mà nói: "Các ngươi còn thất thần ra đó lam gì hả? Tiện nhân này dám cả gan động thủ với bổn công chúa, đây là đại tội tru di cửu tộc! Các ngươi lập tức giết chết con tiện nhân này cho ta! Còn có cả đứa con hoang của ả nữa, cũng giết luôn cho bổn công chúa!"
"Ta xem ai dám động đến sợi tóc của thê tử ta?"
Mắt thấy đám thị vệ bên người Giang Mộng Dao đều nghe theo lệnh trưởng công chúa mà tiến lên vây quanh lấy Quân Phượng Linh, Diệp Cảnh Thần liền hét lên một tiếng, đồng thời cũng tiến lên chắn ngay trước mặt Quân Phượng Linh, ánh mắt của ông bắn ra sát khí khắp bốn phương tám hướng.
"Đủ rồi!"
Vào ngay lúc này, kẻ luôn im lặng từ lúc xuất hiện tới giờ như Giang Mộng Dao rốt cuộc cũng chịu mở miệng, cô ta lạnh lùng nói: "Hoàng cô, chúng ta tới nơi này là để chứng kiến nghi thức lấy máu nghiệm thân, không phải là để cho hoàng cô người gây chuyện thị phi!"
Đối với đứa cháu gái này của mình, trưởng công chúa thật sự là có vài phần kiêng kỵ, vì vậy mà khi nghe thấy lời này của Giang Mộng Dao, trưởng công chúa dù rất không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng đè nén lại.
"Diệp ca ca, ta biết trước kia chẳng qua là do chàng bị con tiện nhân này mê hoặc mà thôi, rồi sẽ có một ngày, chàng sẽ thấy hối hận với quyết định trước kia của mình!"
Giang Mộng Dao lại chẳng để ý gì đến một màn khôi hài vừa rồi, cô ta chuyển ánh mắt sang người Diệp Thiên Vấn: "Thiên Vấn, nghi thức lấy máu nghiệm thân sao còn chưa bắt đầu?"
Diệp Thiên Vấn rũ mi mắt xuống, che đi sự âm hiểm trong mắt của mình, rất lâu sau đó hắn ta mới ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu ôn hòa mà trả lời Giang Mộng Dao: "Ta cũng không biết tại sao đến tận bây giờ mà Vân Tiêu kia còn chưa xuất hiện. Cũng không rõ vì nguyên do gì mà hắn đối với việc lấy máu nghiệm thân này lại sợ hãi như thế?"
Diệp Thiên Vấn là đang ngầm ám chỉ, bởi vì Vân Tiêu sợ phải lấy máu nghiệm thân cho nên mới không dám xuất hiện.
Còn về nguyên nhân mà Vân Tiêu sợ hãi.... Ngoài trừ việc do Vân Tiêu giả mạo làm con cháu Diệp gia ra thì làm gì còn nguyên nhân nào khác nữa chứ?
Quả nhiên, Giang Mộng Dao nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên Vấn, cũng tin lời hắn ta. Cô ta cười lạnh một tiếng đầy châm chọc: "Xem ra đại thiếu gia của Diệp gia cũng chỉ có như vậy! Thế mà lại bị một nữ nhân lừa gạt một cách dễ dàng như thế! Tên tiểu tử kia căn bản không phải là giọt máu của ngươi! Buồn cười nhất là, ngươi lại vì một nữ nhân lừa gạt mình mà từ bỏ công chúa của hoàng tộc. Đúng thật là đáng tiếc, đáng buồn làm sao!"
Diệp Cảnh Thần khẽ nheo hai mắt lại một cái, rồi nhếch mép cười khẩy vô cùng trào phúng, nói: "Thời gian cử hành nghi thức còn chưa tới, sao các ngươi dám chắc chắn là con trai ta không dám tới? Huống chi, phụ thân ta cũng còn chưa đến, thì dù Tiêu nhi có tới đi chăng nữa, nghi thức này cũng làm sao mà bắt đầu đây?"
Diệp Cảnh Thần chỉ vừa dứt lời thì bỗng từ đâu vang lên một tiếng cười chứa đầy ý vị lười biếng, mà khi tiếng cười này vang lên, toàn bộ tế tràng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.