Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 872

Edit: Sahara

"Cha, mẹ, đêm qua con cùng Vân Tiêu có chút mệt mỏi, cho nên mới dậy trễ một chút, không biết chúng con có đến muộn hay không?"

Ẩn ý của hai chữ mệt mỏi này, có người nào nghe thấy mà không hiểu kia chứ?

Vì vậy mà trong lúc nhất thời, những người ở đây thật sự là không tìm được lời nào để phản bác hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.

Còn về Vân Lạc Phong.....

Cô thật sự là thức dậy muộn!

Lúc mà cô thức tỉnh rồi rời khỏi không gian thần điển, thì trời đã sáng từ lâu rồi. Sau đó cô lại phải phối chế ra thuốc cho Vân Tiêu uống, để giúp cho máu của Vân Tiêu có thể dung hợp với tất cả các loại máu khác.

Cho nên cô mới đến muộn như thế!

Dù muộn nhưng lúc đến vẫn rất ung dung, khoan thai.

Nhìn Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đang nghênh bước mà đến từ phía chính diện, sắc mặt Quân Phượng Linh lúc này mới hòa hoãn lại đôi chút, bà cười tủm tỉm nhìn hai đứa con trai và con dâu của mình, nói: "Vì để sớm cho mẹ được ẫm cháu, hai đứa con có tới muộn hơn chút nữa cũng không sao!"

Sắc mặt những người ở đây liền đen kịt lại, bắt đầu dùng ánh mắt chỉ trích mà nhìn Quân Phượng Linh.

"Đại tẩu!" sắc mặt Diệp Cảnh Huyền sa sầm xuống, lạnh lùng nói: "đứa con dâu này của ngươi quả thật là quá vô lễ rồi! Chẳng những nhìn thấy công chúa không quỳ xuống hành lễ, mà ngay cả đám trưởng bối như chúng ta đây nó cũng không coi ra gì! Chẳng lẽ ngươi không thấy là nên dạy dỗ lại con dâu của mình hay sao?"

Mắt phượng lạnh lùng của Quân Phượng Linh quét về phía Diệp Cảnh Huyền: "Tính tình của con dâu ta là như thế đấy, dù con dâu ta có kiêu ngạo vô lễ thế nào đi nữa thì cũng là do ta nuông chiều, dung túng cho nó. Ngươi có thể làm gì được hai mẹ chồng nàng dâu chúng ta hả?"

Khuôn mặt Diệp Cảnh Huyền nháy mắt đã đen hơn cả đít nồi, những năm qua, Quân Phượng Linh ở tại Diệp gia luôn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, thế cho nên ông ta đã sớm quên mất cái tính cách kiêu căng ngang ngược, lại vô cùng phách lối của nữ nhân này.

Bảo Quân Phượng Linh dạy dỗ con dâu mình cho tốt? Thật chẳng khác gì là người si nói mộng mà!

(*người si nói mộng: mộng = giấc mộng = chuyện hư ảo, không thể nào xảy ra; si = si mê, mê muội; nghĩa cả câu là lời nói của người bị mê muội đầu óc không đáng tin, mà người đó lại còn nói những chuyện mơ mộng không có thực; nghĩa tóm tắt là chuyện không thể nào xảy ra được!)

"Thân là nữ nhân thì nên nghe nhiều, nói ít vậy mới tốt!" Diệp Cảnh Huyền thấy nói chuyện cùng với Quân Phượng Linh không thông, liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía Vân Tiêu: "Nếu như ngươi muốn làm con cháu của Diệp gia ta, vậy thì phải quản cho tốt thê tử của mình! Một nam nhân mà ngay cả một người nữ nhân cũng quản không được, vậy có khác gì là phế vật chứ?"

Vân Tiêu vẫn là bộ dáng lãnh khốc, thần sắc trên mặt vô cảm, nói: "Nam nhân vô dụng mới ở trước mặt thê tử mình ra vẻ ta đây!"

Ngụ ý: chỉ có thứ nam nhân vô dụng, mới hét la quát mắng đối với thê tử của mình.

Nam nhân có bản lĩnh thật sự, thì tất nhiên là phải tật lực bảo vệ tốt cho thê tử của mình, tất cả cơn giận nếu như muốn phát tiết, thì phải phát tiết lên đầu của kẻ địch.

Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền càng thêm khó coi, tên tiểu tử khốn kiếp này là đang ám chỉ ông ta là hạng nam nhân vô dụng phải không?

Trong mắt Diệp Cảnh Huyền, nữ nhân chính là thứ phụ thuộc vào nam nhân. Dù cho nữ nhân kia có ưu tú và cường đại đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều phải như vậy.

"Người đã đến đông đủ rồi chưa?"

Đột nhiên, một giọng nói già nua từ trên không trung đột ngột truyền đến, không bao lâu sau, một vị lão giả toàn thân mặc bạch y, vạt áo nhẹ bay, cứ thế mà đứng giữa không trung.

Ánh mắt lão giả đạm nhiên, quét qua từng người bên dưới, thời điểm nhìn tới Diệp Cảnh Thần thì hơi dừng lại một chút, nhưng rồi lại làm như không có chuyện gì mà lập tức dời đi sang người khác.

"Nếu đã đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu nghi thức lấy máu nghiệm thân đi!"

"Dạ, gia chủ!"

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp gia chủ, tức thì liền có người lui xuống dưới, lát sau, người nọ đã quay trở lại, trên tay còn bưng theo một chậu nước nhỏ, nhanh chóng đi về phía giữa tế tràng rồi đặt xuống trên một cái bàn đã chuẩn bị sẵn ở đó.

Diệp Cảnh Thần dường như cảm nhận được nội tâm khẩn trương của Quân Phượng Linh, bèn nắm chặt lấy tay bà, như muốn tiếp theo dũng khí cho thê tử nhà mình. Sau đó ông mới chậm rãi cất bước đi về phía tế tràng.

"Chờ ta!"

Vân Tiêu cúi người, ghé môi sát vào tai Vân Lạc Phong mà nói: "Ta sẽ trở lại thật nhanh!"

Dứt lời, Vân Tiêu liền xoay người đi, chỉ mấy bước thì đã đến giữa tế tràng.

Diệp Cảnh Thần nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay vào trong chậu nước, làm cho nước trên mặt chậu gợn sóng nhẹ. Tiếp đó, Vân Tiêu cũng nhỏ xuống một giọt máu của mình, mặt nước lại thêm một lần nữa gợn sóng....

Ban đầu, hai giọt máu trong chậu nước phân biệt ở hai hướng khác nhau rất rõ ràng, nhưng sau đó, giữa chúng như có một lực hút vô hình, kéo chúng tiến gần lại với nhau từng chút một. Tiếp theo, khi hai giọt máu đã gần sát vào nhau, dưới con mắt nhìn chằm chằm của người trên tế tràng, chúng bắt đầu nhập lại thành một.

Không sai!

Chính là nhập lại thành một!

Hít!!!!!

Tất cả những người có mặt ở đây đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Có lẽ do bọn họ thật sự không ngờ được rằng, đứa con riêng bên ngoài của Quân Phượng Linh lại thật sự là con trai ruột của Diệp Cảnh Thần.

_____

**** mấy chương gần đây Sa chú thích giải nghĩa hơi dài dòng. Nếu cả nhà không thích thì comment để lại ý kiến nhé, Sa sẽ theo ý của số đông. Nếu các bạn đều không thích thì sau này Sa chỉ chú ý nghĩa đơn giản ngắn gọn như trước kia.
Bình Luận (0)
Comment