Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 79

"Trời sắp mưa," Sầm Tiêu nhìn chằm chằm vào thời tiết vẫn còn đang sáng sủa với vẻ mặt không thoải mái nói, "Mình thật sự rất ghét trời mưa."

Hắn là dị năng giả thuộc tính lửa, khi gặp trời mưa hay tuyết thì cả người đều không khỏe. Sau khi trở thành người thủ hộ, hắn cũng chủ động làm đơn xin đi đến khu vực phía bắc, tránh khu vực phía nam hay mưa càng xa càng tốt.

Bởi vì sự đặc thù của thân thể nên hắn cực kỳ nhạy cảm với thời tiết, dự đoán có mưa hay có tuyết còn chuẩn hơn dự báo thời tiết, có thể cảm nhận được cơn mưa lớn sắp xảy ra từ trước đó nửa tiếng tới một tiếng, mọi người đều chọc Sầm Tiêu là radar nhỏ cầu mưa.

"Vẫn còn hai con phố chưa được tuần tra, mọi người cố gắng một chút, nhánh chóng kết thúc công việc, ai da, sao mà cảm thấy xương cốt phát ngứa lên rồi." Sầm Tiêu khó chịu xo bóp bả vai.

Vưu Chính Bình thấy bạn tốt thật sự khó chịu nên nhanh chóng giục các đội viên tăng tốc tốc độ, một đội nhân mã lái xe điện cảnh sát chạy như bay qua văn phòng bán nhà mới mở ở khu Húc Dương, khoảng 30 phút sau khi họ rời đi thì Liên Vũ Phàm và Hoàn Tử Hư vừa mới đặt cọc 100.000 nhân dân tệ đi ra khỏi chỗ bán nhà, tiến hành một cuộc thảo luận kịch liệt về việc biển thủ công quỹ.

Mà lúc tiểu đội tuần tra đã tăng tốc đến một nơi cách văn phòng bán nhà mới khoảng 10 km, cũng là chỗ cũ quen thuộc —— công viên trung tâm khu Húc Dương.

Hai tháng trước công viên trung tâm bị kẻ phá hoại 192 phá nát, ngay cả cây cổ thụ trăm năm cũng bị đổ, tổn thất rất lớn.

May mắn là Úc Hoa đã khôi phục lại sự sống của cây cổ thụ, Liên Vũ Phàm đã sửa chữa một số công trình kiến trúc có giá trị lịch sử, lúc này mới đè sự tổn thất đến mức thấp nhất. Công viên trung tâm cũng nhân cơ hội này để cải tạo và xây dựng lại, trải qua hai tháng thi công tăng ca ngoài giờ, công viên trung tâm đã rực rỡ hẳn lên.

Vưu Chính Bình đi đến trước cửa công viên, nhìn lướt qua bảng thông báo ở công, kinh ngạc nói: "Sửa chữa xong rồi, ngày mai công viên sẽ mở cửa?"

"Thật sao?" Nghe thấy công viên đã được sửa chữa xong, Sầm Tiêu đang cảm thấy không thoải mái cũng thò người lại nhìn xem, đây chính là nơi mà bọn họ đã rất phấn đấu, có thể mở cửa lại cũng là một chuyện tốt.

Từ bên ngoài có thể nhìn thấy những thay đổi lớn của công viên trung tâm, cánh cổng cũ được sửa sang lại trở nên khang trang hơn rất nhiều, hồ nhân tạo lúc trước cứu Quân Quân cũng được mở rộng, nhiều công trình giải trí dưới nước được bổ sung.

Sầm Tiêu dùng bả vai đẩy đẩy Vưu Chính Bình, nói với vẻ mặt cười xấu xa: "Ngày mai chúng ta nghỉ một ca, đến đón làn sóng đầu tiên của công viên rồi chơi một vòng nha? Dẫn theo Úc Hoa cùng nhìn cái cây đính ước của hai người, nói không chừng anh ấy sẽ thuộc luôn mấy nghìn chữ trong bản kiểm điểm đó. Đúng rồi, nhân tiện nhớ trả tiền cho em."

Vưu Chính Bình tưởng tượng ra dáng vẻ người áo đen suốt đêm chạy tới hồi sinh lại cây cổ thụ, trong lòng có chút ngọt ngào và xấu hổ, trợn mắt nhìn Sầm Tiêu một cái: "Còn biết nói giỡn, xem ra trên người cậu không khó chịu đúng không?"

"Ai da, ai da! Lại không thoải mái rồi!" Sầm Tiêu khoa trương xoa bả vai nói, "Xương cốt giống như bị đông cứng vậy đó, đây là trời mưa hay là tuyết đây chứ!"

"Cậu đừng có giả vờ, mới vừa qua ngày tam phục (khoảng giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8), nhiệt độ không khí hôm nay là 32 độ, trời mưa thì nhiều nhất cũng giảm xuống còn 28 độ, tuyết cái gì mà tuyết." Vưu Chính Bình không thể không đá vào chân Sầm Tiêu một cái.

"Không phải...... Vưu đội, Sầm đội!" Tiểu đệ Sư Vĩnh Phúc nhìn chằm chằm không trung nói, "Không phải nói giỡn, thật sự là có tuyết rơi!"

Tiểu đội bảy người của Vưu Chính Bình ngẩng đầu lên, thấy không gian phía trên công viên rộng hơn một nhìn mét vuông, vô số tinh thể băng rơi xuống.

"Sao lại có tuyết rơi?" Một đội viên nói giỡn dùng tay đón lấy một mảnh băng, "Đây là tuyết rơi tháng tám có chỗ nào oan tình sao?"

Khoảnh khắc tinh thể băng rơi xuống trên người các đội viên, một cảm giác kinh khủng rợn cả tóc gáy từ đáy lòng dâng lên, Vưu Chính Bình hét lên: "Bỏ xe ẩn nấp, lập tức trốn đên chỗ nào che đậy, đừng tiếp xúc với những tinh thể băng này!"

Cậu vừa hét vừa đá vào chiếc xe điện, chỉ trong nháy mắt do dự này, Vưu Chính Bình phát hiện lòng bàn tay của cậu đã bị đóng băng vào xe điện khi những tinh thể băng này rơi xuống. Cậu không có ý định rã đông tuyết mà là không chút do dự đá văng chiếc xe, kéo xuống một miếng da thịt trong lòng bàn tay.

Về phần đội viên đón lấy khối băng vừa rồi, nửa cánh tay đã bị đông cứng, đùi và xe điện cũng đã bị đóng băng cùng nhau, không có cách nào bỏ xe chạy đi.

Vưu Chính Bình muốn đi cứu người, mới đi một bước thì phát hiện mặt đất đã đóng băng, đế giày của cậu bị đông cứng trên mặt đất, không thể đi lại.

"Lửa!" Vưu Chính Bình hét lên ngay lập tức.

Sầm Tiêu sở hữu năng lực thuộc tính lửa là ít bị tổn thương nhất, hắn không bị đóng băng với xe điện, mặt đất dưới chân hắn cũng bình thường.

Hắn giống một nguồn nhiệt, khu vực xung quanh một mét không bị ảnh hưởng bởi các tinh thể băng, mà những người khác và nơi họ đứng bị đóng băng càng ngày càng nhiều.

Sầm Tiêu vội vàng nhóm lửa muốn làm tan băng các thành viên trong đội, đúng lúc này thì một cỗ quan tài từ trên trời rơi xuống, nhốt Sầm Tiêu vào trong quan tài.

Một người đàn ông mực đồ trắng từ trên trời bay xuống rồi đứng trên đỉnh quan tài băng. Tóc hắn màu trắng, lông mày trắng, làn da trắng, môi cũng trắng, cả người giống hệt như tuyết, chỉ có một đôi mắt xanh là còn có một chút nhân khí.

Sầm Tiêu trong quan tài băng đã muốn đốt lên ngọn lửa vô số lần, nhưng mà nhiệt độ quá thấp, nhiệt độ trong quan tài băng này thấp đến -150 độ, ngọn lửa có thể bị đóng băng ngay lập tức, nếu đổi thành những người khá thì đã chết cóng trong quan tài băng, cũng chỉ có Sầm Tiêu mới có thể duy trì được những dấu hiệu của sự sông.

Mắt thấy trên người các đội viên còn lại đã bị tê cóng ở các mức độ khác nhau, Vưu Chính Bình không chút do dự mở không gian thứ hai ra, đưa tất cả thành viên vào trong đó, tránh cho bọn họ bị thương lần thứ hai.

"Hửm?" Người giống như được điêu khắc từ băng phát ra một giọng nói không phân biệt được nam nữ, hắn nhìn về phía Vưu Chính Bình, "Cậu là một người có năng lực hệ không gian, năng lực thật hiếm thấy."

"Mày là kẻ phá hoại." Vưu Chính Bình quyết đoán nói.

"Thì ra các người gọi chúng tôi là kẻ phá hoại," người tuyết không chút hoang mang mà nói, "Vậy các người tự gọi mình là gì?"

"Người thủ hộ." Vưu Chính Bình cảm thấy càng ngày càng lạnh, dấu hiệu thể chất giảm đến mức tận cùng, ngay cả cử động cũng trở nên khó khăn.

Công viên trung tâm bên cạnh đã biến thành một thế giới trắng xóa, cây cổ thụ bị băng bao phủ, lá cây cũng bị băng bao phủ.

Người tuyết lấy ra một viên tinh thể hình cầu, phía dưới tinh thể có khắc con số 5 – 1, hắn nhìn những điểm tinh thể đang nhấp nháy trên tinh thể, trong đôi mắt xanh băng giá lóe lên một tia nghi hoặc: "Kỳ lạ, cậu đã là người mạnh nhất trong khu vực này rồi, năng lực của cậu cách biệt một trời so với những người khác, tại sao cậu chỉ là người thủ hộ mà không phải là Mục Tiêu Nhiệm Vụ chứ? Ta trực tiếp đến gặp cậu, còn tưởng rằng mình đã trúng thưởng rồi. Đáng tiếc, đã đoán sai."

Kẻ phá hoại trước mặt này trông có vẻ rất thoải mái, so với những gì Vưu Chính Bình chứng kiến trước đây thì hoàn toàn khác. Trên người hắn không có đạo cụ dư thừa gì, chỉ là một thân quần áo màu trắng và năng lực thuộc tính băng thuần túy, chiêu thức tấn công tưởng như vô cùng đơn điệu nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, đã không còn nghe thấy tiếng chim muông và dã thú, đất trời một mảnh trắng xóa, toàn bộ không gian đều tràn ngập hơi thở lạnh băng, mà cái nhiệt độ thấp này, thế nhưng xuyên qua không gian của Vưu Chính Bình, truyền cho các đội viên đang dần hồi phục trong đó.

"Mày đến tột cùng là người nào? Là người không chế quy luật sức mạnh sao?" Tâm Vưu Chính Bình lạnh một nữa, nếu thật là như thế, chỉ sợ cậu không có cách nào để về nhà ăn cơm tối với Úc Hoa.

"Tôi là thủ lĩnh của Liên Minh Thông Quan, là một tên ngu xuẩn xông qua 273 cấp." Người tuyết tự giễu mà cười cười, khuôn mặt khắc băng của lần đầu tiên lộ ra biểu tình.

Thì ra hắn chính là thủ lĩnh tổ chức Liên Minh Thông Quan đối phó Úc Hoa, ép Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật đến để dò đường, để cho những kẻ phá hoại của liên minh lần lượt đến đưa đầu họ đi, còn...... Vưu Chính Bình lắc lắc đầu lạnh như băng của mình, phát hiện ngoại trừ những điều này thì kẻ cầm đầu không là gì khác, hắn chỉ là một người tổ chức mà thôi, cho dù không có hắn, nhóm kẻ phá hoại cũng sẽ cám dỗ trước sự thông quan, cũng sẽ tre già măng mọc mà đi vào thế giới này.

Hắn còn tự nhận mình là một tên ngu xuẩn, là đã biết cái gì về hệ thống rồi sao? Quá lạnh, suy nghĩ của Vưu Chính Bình dần dần bị đông cứng lại.

"Trong hành động lần này thì tôi không phải là người mạnh nhất, nhưng quả thật tôi nắm giữ một chút quy luật sức mạnh, chỉ là một chút thôi, không thể sáng lập ra quy tắc không gian, nhưng có thể khống chế quy tắc trong một phạm vi nhất định." Người thủ lĩnh đi tới trước mặt Vưu Chính Bình, cười khổ nói, "Vì chút sức mạnh này, tôi sẽ chết."

"Người mạnh nhất trong hành động lần này...... Tụi bây còn tới những người khác?" Vưu Chính Bình thực sự cảm thấy một trận buồn ngủ kéo tới.

"Đúng vậy," người thủ lĩnh nói, "Lần này chính là lần cuối cùng, sau này sẽ không có người ở Liên Minh Thông Quan tới làm phiền các người nữa."

Tại sao...... Hắn đang nói cái gì? Mình có chút nghe không rõ...... Tầm mắt Vưu Chính Bình dần dần mơ hồ, cậu cảm thấy thân ảnh của người thủ lĩnh càng thêm hư ảo.

Người thủ lĩnh nhìn thấy Vưu Chính Bình sắp ngủ say, thấp giọng nói: "Hệ thống buộc tôi nuốt lấy quy tắc sức mạnh của một thế giới vỡ vụn, lấy thực lực của tôi hiện tại thì không thể cất chứa được cổ sức mạnh này. Chẳng bao lâu nữa thân thể của tôi sẽ chịu không nổi do lực lượng tăng vọt rồi nổ tung và chết, đại khái sẽ nổ thành một khối băng vĩnh viễn không bao giờ tan được, diện tích đại khái là rộng như công viên này, nhiệt độ ở đây cũng sẽ giảm xuống 20 độ, trong mấy trăm năm, khu vực này sẽ không có mùa hè."

Không được...... Nếu cứ như vậy, người dân ở khu Húc Dương sẽ phải chết, hơn 300 vạn dân cư sống ở đây, không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ...... Vưu Chính Bình miễn cưỡng nâng mi mắt, nhìn thấy chiếc quan tài băng nhốt Sầm Tiêu, một đốm lửa nhỏ trong quan tài băng dần dần tắt.

"Nói cho cậu một bí mật, tất cả những người trong Liên Minh Thông Quan đều sợ chết, họ sẽ không liều mạng vượt qua nhiều cấp độ như vậy nếu họ không sợ chết." Người thủ lĩnh tới gần Vưu Chính Bình, cánh tay lạnh băng nâng lên, vòng lấy eo của Vưu Chính Bình, trong khoảnh khắc bị hắn chạm vào, Vưu Chính Bình hóa thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng.

Khi Vưu Chính Bình bị đóng băng, một không gia rộng khoảng 64 mét khối hiện ra hình dạng do đóng băng, người thủ lĩnh đưa tay lên không gian này, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, không gian thế nhưng lại vỡ vụn theo khối băng, vô số vũ khí từ trong không gian rơi xuống, rơi trên mặt đất lạnh băng rồi bị đông cứng lại.

Bản chất của năng lượng là động lực tạo ra bởi sự rung động của các hạt cực nhỏ, cho dù là năng lượng không gian cũng là cái chắn được hình thành với năng lượng đặc thù, mà khi nhiệt độ đạt đến độ không tuyệt đối thì ngay cả sự rung động của các hạt cũng có thể bị đóng băng, tất cả năng lượng không thể chuyển đổi theo độ không tuyệt đối, mà độ không tuyệt đối vĩnh viễn là không bao giờ đạt được, chỉ có thể tiếp cận vô hạn, đây chính là quy tắc của thế giới này.

Sau khi người thủ lĩnh nắm giữ một bộ phận quy luật sức mạnh, thì hắn có thể thay đổi quy tắc trong một không gian nhất định, nâng ngưỡng độ không tuyệt đối lên tới -200oC, không cần đạt tới độ không tuyệt đối chân chính (-273.15oC), -200oC là có thể đóng băng năng lượng, khiến cho thế giới luôn vận động chưa bao giờ yên lặng đứng yên hoàn toàn.

Đây chính là quy luật của sức mạnh, chỉ là nhẹ nhàng thay đổi một quy tắc, thì sẽ có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Nhưng cơ thể của con người làm sao có thể cất chứa được quy luật của sức mạnh, trên gò má của người thủ lĩnh xuất hiện một vết nứt, hắn sẽ chết.

Hệ thống đã đáp ứng hắn, sau khi hắn chết sẽ giữ lại linh hồn, chuẩn bị cho hắn một thân thể khác, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể sóng sót.

Đương nhiên, hắn biết hệ thống có khả năng đang lừa hắn, nhưng như vậy thì sao? Hắn không có sự lựa chọn khác.

Người thủ lĩnh đặt tay trên bức tượng băng của Vưu Chính Bình, chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút, người thanh niên này liền sẽ hóa tinh thể băng.

-

Lúc Sầm Tiêu ồn ào nói thân thể không thoải mái rồi trời sắp đổ mưa thì Nguyên Lạc Nhật cũng ngáp ngắn ngáp dài trên taxi, phần thi tài năng mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc, sau màn trình diễn thứ hai, hắn được bình chọn tại hiện trường rồi bị loại theo như thỏa thuận, để lại những người bạn xào CP với hắn ở lại tranh giành rồi để Nguyên Lạc Nhật tiếp tục đi về phía trước với giấc mơ của mình.

Sau hơn 40 ngày đóng cửa ghi hình, hôm nay rốt cuộc cũng đã trở lại khu Húc Dương, không ai tới đón máy bay, không có nhóm fans nào, Nguyên Lạc Nhật chỉ có thể lẻ loi một mình ngồi lên taxi, còn đang thấp thỏm là khi lái xe về đơn vị thì có tiền trả hay không đây.

Nghĩ đến việc sau khi trở về là có thể nhìn thấy thần tượng đại thần Thông Quan Giả, còn phải giữ cái thái độ kinh thường như trước đây đối với Úc Hoa, Nguyên Lạc Nhật cảm thấy quá áp lực như núi đè, hắn không biết chính mình có thể sống quá ba ngày hay không.

Khi đang rối rắm suy nghĩ là mình nên quỳ trên sầu riêng hay là trên thảm gai, tài xế taxi phanh gấp một cái, Nguyên Lạc Nhật ngồi ở ghế sau theo quán tính lao về phía trước, chiếc gọng kính rơi xuống.

Cũng may là một tháng này Nguyên Lạc Nhật đã học được cách thông minh hơn, hắn dùng hai sợi dây buộc vào gọng kính, treo ở trên cổ, như vậy thì cho dù ngã xuống thì mắt kính vẫn ở trê người hắn, không cần phải tìm mắt kính ở khắp nới.

Sau khi chiếc xe ổn định, Nguyên Lạc Nhật nghe thấy tài xế taxi nói: "Xin lỗi, có một con vẹt bay qua trước mặt tôi, quái thật, sao chỗ này lại có một con vẹt chứ?"

Nguyên Lạc Nhật ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh sắc mơ hồ bên ngoài thông qua cánh cửa xe, sắc mặt lập tức thay đổi, hành lý trong cốp xe cũng không cần, nhanh chóng đẩy cửa xe xông ra ngoài.

Hắn nhìn về hướng khu Húc Dương, cảm thấy độ cao không đủ, nhảy lên nóc xe taxi, đứng trên đó nhìn xa xa.

"Tôi nói này người trẻ tuổi, cậu đang làm cái gì đó!" Tài xế taxi đau lòng nói, "Mau xuống dưới!"

Nguyên Lạc Nhật không để ý tới hắn, nhìn thấy ven đường có một cái cây cao, hắn linh hoạt nhảy từ nóc xe lên 3 mét lên trên cây, leo lên trên ngọn cây, đứng lên một nhánh cây rất mảnh đang lung lay, nhưng không có rơi xuống, giống một con mèo uyển chuyển nhẹ nhàng.

Tài xế taxi bị hành động của hắn làm cho choáng váng, cũng không thèm quan tâm đến chiếc xe, quyết đoán lấy điện thoại ra quy video leo cây của Nguyên Lạc Nhật, cảm thán trước động tác nước chảy mây trôi này.

"Tiểu tử luyện tập qua nha!" Anh tài xế giơ ngón tay cái lên.

Hạt mưa từ trên trời rơi xuống, nhỏ giọt trên mái tóc của Nguyên Lạc Nhật, vẻ mặt hắn không thể tin tưởng được mà nhìn khu Húc Dương, khiếp sợ nói: "Đây là cái gì chứ!"

Toàn bộ khu Húc Dương giăng đầy mây đen, theo hướng căn cứ ở phương bắc, hai dòng song chảy siết đang va chạm dữ dội, một dãy nhà cao tầng ở phía đông bị gió bão quét qua, chỗ công viên trung tâm thì một mãnh băng tuyết trắng xóa, mà cách không xa Nguyên Lạc Nhật, một tòa núi lớn nhô lên từ khỏi mặt đất.

Trùng hợp chính là, nơi những ngọn núi chót vót cách Nguyên Lạc Nhật không xa, chính là công viên giải trí mà hắn lúc biến thân bị người áo đen treo lên đánh.

Sau trận chiến đó, chính phủ đã chi tiền để đóng cửa công viên giải trí, trước mắt đang được xây dựng lại, hiện tại lại bị phá hủy.

Mà một địa điểm đáng sợ hơn ở khắp nơi, chính là bên cạnh phòng làm việc của bọn họ, là tiểu khu mà thường ngày Nguyên Lạc Nhật dẫn giám đốc Hus đi dạo.

Một vòng xoáy có thể làm vặn vẹo không gian và thời gian bao trùm lên toàn bộ tiểu khu, trong vòng xoáy đó, Nguyên Lạc Nhật dường như có thể thấp thoáng nhìn thấy một chiếc kim đồng hồ rất lớn, kim giờ và kim phút cũng ngừng chuyển động.

Nguyên Lạc Nhật chỉ do dự một giây đồng hồ, lập tức nhảy xuống cây, chui vào vị trí ghế lái rồi hét lên với tài xế: "Cho tôi mượn xe, sẽ có người bồi thường xe lại cho anh!"

Nếu như tôi chưa chết thì tôi sẽ đích thân tới xin lỗi anh. Nguyên Lạc Nhật nuốt những lời này xuống, đạp mạnh chân ga lao tới về hướng của công viên giải trí.

Đó là chiến trường gần nhất với hắn, cũng là địa điểm kết thúc thân phận kẻ phá hoại của hắn.
Bình Luận (0)
Comment