Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 10 - Chôn Sống

Mai Tâm Nhi quấn chặt chăn bông: "Tại sao lại lạnh như vậy?"

Cao Bàn Tử mơ mơ màng màng nói: "Mùa thu lạnh lắm, mau ngủ đi!"

Cao Bàn Tử còn chưa lật người qua, thì một cơn gió mạnh gào thét cuốn từ trên mặt đất lên, mưa to như trút nước nối tiếp nhau mà tới, những hạt mưa dày đặc hạt giống như nước sôi đổ lên mái ngói, tiếng mưa rơi ầm ỹ lập tức áp đảo lời phàn nàn của Cao Bàn Tử.

Khí lạnh trong khách điếm thoáng chốc trở nên dày đặc, ngay cả Tạ Bán Quỷ công lực đã đạt đến cao thủ Tiên Thiên, cũng cảm thấy lạnh thấu xương.

Lão Tiền chửi bới nói: "Thời tiết quỷ quái gì mà lạnh tê tái cả tay thế này."

"Không ổn!" Tạ Bán Quỷ đột nhiên trợn mắt nói: "Đi mau!"

Cao Bàn Tử nhảy dựng lên: "Làm sao vậy huynh đệ."!

"Xông ra rồi nói!" Tạ Bán Quỷ kéo Mai Tâm Nhi một chưởng bổ vách tường phi thân ra ngoài, người vừa ra ngoài phòng liền thuận tay móc cái câu lên mái hiên mượn lực nhảy lên nóc nhà. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, hàng chục dòng nước lũ giống như dòng sông từ các đỉnh núi xung quanh thôn xóm ầm ầm đổ xuống, nước ngập sâu đến đầu gối điên cuồng chảy vào bên trong thôn trấn, toàn bộ thôn xóm đã biến thành một vùng biển mênh mông. Điều kỳ lạ là nước lũ trên núi bất ngờ dâng cao như vậy, vậy mà người trong thôn không hề phát hiện, cả tòa thôn xóm giống như một bãi tha ma chết chóc, không một bóng người, không một tiếng la hét, thậm chí ngay cả tiếng gà chó cũng không có.

Mai Tâm Nhi liên tục dậm chân: "Lũ quét! Mau đi cứu người!"

"Cứu không được! Đi nhanh đi!" Tạ Bán Quỷ kéo Mai Tâm Nhi muốn lao về phía nóc nhà đối diện.

"Không được!" Mai Tâm Nhi hất Tạ Bán Quỷ ra thét to: "Ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị chết đuối."

Tạ Bán Quỷ tuyệt vọng nói: "Sao cô vẫn không hiểu vậy? Cỗ hàn khí vừa rồi không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, ngay cả võ giả Tiên Thiên chúng ta có Cương Khí hộ thể cũng cảm thấy các đốt ngón tay tê dại, những người bình thường kia thì sao? Bọn họ sớm đã bị đông cứng thậm chí chết rét hết rồi. Bằng không, làm sao một người kêu cứu cũng không có?"

Mai Tâm Nhi bác bỏ theo bản năng nói: "Không có khả năng!"

"Hình đài!" Cao Bàn Tử cõng lão Tiền bay lên bỗng nhiên hô: "Hình đài xuất hiện."

Một tòa hình đài cổ xưa bỗng nhiên xuất hiện ở đỉnh núi đối diện khách điếm, quan giám trảm ở chính giữa ném ra thẻ lệnh: "Canh giờ đến, hành hình!"

Thẻ lệnh giống như một chiếc lông vũ trắng trong cơn cuồng phong, xoay tròn rồi rơi vào trong nước. Khắp núi nước lũ cuồn cuộn cùng với tiếng nước chảy giống như mang theo vạn mã lao nhanh xông đến, nước ngập trong thôn đột nhiên dâng cao mấy thước, trong nháy mắt đã cao đến cửa nhà.

Vô số Lệ Quỷ giống như được cuồng phong thổi tới đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, điên cuồng vung xẻng xúc núi đổ vào trong hồng thủy. Nước lũ trên núi trong khoảnh khắc biến thành lở đất, nước lũ màu nâu xen lẫn đá vụn bùn nhão, trong chớp mắt điên cuồng quét sạch cả thôn trang, nhà cửa đổ nát, ruộng tốt san thành bình địa, vô số người vô tội bị chôn sống.

"Đi mau!" Tạ Bán Quỷ kéo Mai Tâm Nhi cưỡi gió mà đi, chân đạp lên nóc nhà chưa hoàn toàn sụp đổ bay về hướng đối diện với hình đài.

Trên không trung Tạ Bán Quỷ bước liên tục mấy bước rồi nâng hai chân lên, sau đó dứt khoát giẫm lên bùn nhão đang gào thét chảy cuồn cuộn bên dưới, hai chân Tạ Bán Quỷ gần như hóa thành hư ảnh, mũi chân nhanh chóng điểm vào núi đá, chỉ cần có thể mượn lực liền không chút do dự bay lên phía trên, bọn họ gần như điên cuồng lao thẳng về phía đỉnh núi mà không chút suy tính tới điểm dừng chân.

Trên núi Quỷ Hồn thấy có người chạy trốn, chúng lập tức hóa thành từng đạo quỷ ảnh lướt đi như gió tấn công về phía Tạ Bán Quỷ. Tạ Bán Quỷ nhìn chằm chằm Quỷ Hồn từ trên không trung lao xuống, hít một hơi nói: "Dùng Linh phù bảo vệ ta, ta không còn sức để giết quỷ trên không đâu!"

Mai Tâm Nhi lập tức lấy ra hai đạo Linh phù dán lên trên người Tạ Bán Quỷ, rồi ra sức bắn một đạo khác về phía Cao Thăng ở sau lưng. Cao Thăng đang cõng lão Tiền, giống y hệt cá lớn ở trên không trung đảo lộn nửa vòng rồi mới dùng bờ mông to béo của mình đón được Linh phù.

Sau khi Linh phù dính vào cơ thể lập tức phát ra kim quang mấy trượng, giữa không trung Lệ Quỷ duỗi ra móng vuốt sắc bén muốn móc hai mắt Tạ Bán Quỷ giống như là duỗi tay chạm bếp lò, từ đầu ngón tay của nó bắt đầu bùng ra một đốm lửa sau đó lan khắp cơ thể, toàn bộ Quỷ Hồn ở trên không trung bị đốt thành một quả cầu lửa hình người, đến khi nó chạm phải chân khí hộ thể của Tạ Bán Quỷ thì lập tức lăn về phía sau và rơi xuống nước.

Kim quang toàn thân Tạ Bán Quỷ, Cao Thăng bắn ra bốn phía, giống như hai ngọn đèn Khổng Minh không ngừng bay lên trong đêm tối, làm sáng rực màn trời bên dưới.

"Giết!" Quan giám trảm ra lệnh một tiếng, Lệ Quỷ trên đỉnh núi nhao nhao khiêng đá lên, đập về phía Tạ Bán Quỷ và Cao Thăng. Những tảng đá lớn gào thét không ngừng chèn vào khoảng không mà Tạ Bán Quỷ bay qua, dòng lũ phía dưới cũng càng lúc càng dồn dập, gần như không tìm được nơi nào để mượn lực nữa.

"Ôm lấy cổ ta, phải dốc sức liều mạng thôi!" Tạ Bán Quỷ rống lên giận dữ như muốn dốc toàn lực. Sau khi ném Mai Tâm Nhi lên không trung, chợt đề chân khí phi thẳng lên rồi lại cúi người xuống ở giữa không trung dùng phần lưng đón lấy Mai Tâm Nhi, đồng thời dưới chân thì liên tục đạp mấy bước, quả thật chỉ dừng lại trong không trung một giây ngắn ngủi.

Tạ Bán Quỷ dang hai tay ra, hai cái tuyệt hồn trảo lần lượt bắn ra, phi trảo phía trước trực tiếp cắm vào mỏm núi đá to trên núi, phi trảo phía sau vòng qua giữ chặt eo Cao Thăng nối liền với dây thép của phi trảo chỗ mỏm núi, Tạ Bán Quỷ, Cao Thăng lập tức bị dây thép kéo căng trong tích tắc, cơ quan trên tuyệt hồn trảo được kích hoạt cùng lúc, kéo bốn người bay lên đỉnh núi.

Tuyệt hồn trảo tuy rằng có thể cho bốn người mượn lực bay lên, nhưng cũng thu hẹp phạm vi di chuyện của bọn họ xuống chỉ còn mấy trượng, cho nên không có cách nào tùy ý tránh né loạt đá bay dày đặc như mưa bão này. Tạ Bán Quỷ dứt khoát nhắm mắt lại, liều mình dánh cuộc xem tốc độ cơ quan thu hồi dây thép và tốc độ tảng đá rơi xuống cái nào nhanh hơn.

Cao Bàn Tử gấp đến độ cười to khanh khách: "Lão Tiền, nhanh nổ súng bắn bọn chúng."

Lão Tiền không có rút súng lửa, ngược lại từ trong túi quần móc ra một quả cầu tròn đen thui sáng bóng đặt ở trên dây thép của tuyệt hồn trảo chà chà, quả cầu đen ở tốc độ cao xoay tròn theo dây thép trượt về phía Tạ Bán Quỷ.

"Tạ Bán Quỷ cúi đầu!"

Tạ Bán Quỷ theo bản năng cúi đầu, quả cầu đen vừa vặn chạm vào ngón tay của hắn rồi nảy lên, lướt qua đỉnh đầu Tạ Bán Quỷ rơi vào một đầu dây thép khác, tiếp tục theo dây thép bay nhanh trượt lên đỉnh núi.

"Đồ Long lôi, nổ!"

Trong tiếng gào thét của Lão Tiền quả cầu đen ầm ầm nổ vang, kỳ quái là Đồ Long lôi nổ tung cũng không có làm đất đá bay mù trời, mà là nổ ra ánh sáng sấm sét lấp lánh có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên bầu trời đêm. Vô số Lệ Quỷ trong khu vực có ánh sáng sấm sét lướt qua giống như là bị sét đánh ầm ầm nổ tung, sấm sét xuyên qua ma trơi một cách ngoạn mục, toàn bộ Quỷ Hồn trên đỉnh núi đều bị sấm sét càn quét sạch sẽ.

Mấy người Tạ Bán Quỷ cũng theo sau đi lên đỉnh núi, rồi ngã vào trong dòng nước bùn.

Đám người Tạ Bán Quỷ đứng dậy chuẩn bị tái chiến, hình đài ở đỉnh núi đối diện đã biến mất không còn thấy tăm hơi, trong không trung chỉ còn lại một tiếng rít gào ma quái: "Bỏ trốn khỏi pháp trường, tội thêm một bậc. Chọn ngày khác hành hình."

"Phì!" Cao Thăng nhổ ngụm nước miếng: "Chôn sống ngươi đều dùng tới, còn muốn thế nào nữa? Lần tới còn muốn róc xương lóc thịt lão tử hay sao?"

Tạ Bán Quỷ ngồi xỗm bên cạnh Mai Tâm Nhi đang ngồi khóc dưới đất: "Có phải cô đang tự trách mình, cho rằng nếu không phải chúng ta những thôn dân kia sẽ không chết hay không? Nếu như cô. . ."

"Ngươi đi chết đi!" Mai Tâm Nhi dùng sức lau nước mắt: "Cô nãi nãi không có nhàm chán như vậy, ta thừa nhận, ta có chút tốt không đúng chỗ, nhưng ta không phải là đồ ngốc cái gì sai cũng ôm đồm hết lên người mình."

Tạ Bán Quỷ hữu khí vô lực giơ ngón cái: "Vậy là tốt rồi, ta vẫn là đánh giá thấp mức độ to lớn của trái tim cô."

Mai Tâm Nhi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: "Hai người các ngươi đang làm cái gì?"

Bên kia Cao Bàn Tử đang thò tay vào trong quần áo lão Tiền sờ loạn một trận: " Đồ chơi vừa rồi ngươi dùng là cái gì vậy, cho ta một cái."

"Đồ Long Lôi, Pháp Khí của Tiên phủ. Ta tốn một đống tiền mới làm được một cái. Hết rồi, này, này, huynh đừng sờ quần ta! Đó là bi của ta mà!"

Bình Luận (0)
Comment