Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 9 - Ngoài Ý Muốn

Theo ghi chép của 'Trấn Thủy huyện chí', nha môn bị bỏ hoang ở thượng nguồn không quá xa vị trí hiện tại của Tạ Bán Quỷ, có thể đi đường tắt bằng đường thủy, thế nhưng Tạ Bán Quỷ không dám mạo hiểm đi đường thủy. Đường bộ lại khó đi, bốn người cuốc bộ đến chạng vạng tối, mới đến được thôn trấn ở thượng nguồn.

May mà ở trong thị trấn không lớn không nhỏ này còn có khách điếm, Tạ Bạn Quỷ bọn họ mới không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.

Sau khi Lão Tiền gọi rượu và thức ăn, lấy bạc lẻ ra đưa cho tiểu nhị: "Hỏi thăm một chút, huyện nha cũ của huyện Trấn Thủy đi như thế nào vậy?"

Tiểu nhị mặt mày hớn hở nói: "Qua sông đi thêm năm dặm, có thể nhìn thấy một thung lũng, nó nằm ở trong thung lũng đó." Cuối cùng lại thêm một câu: "Hôm nay người hỏi thăm nha huyện cũ sao nhiều thế nhỉ?"

Lông mày Tạ Bán Quỷ nhíu lại: "Còn có ai hỏi nha huyện cũ?"

Tiểu nhị nhìn bàn lớn bảy tám người ngồi gần đó chép miệng: "Bàn đó đó."

Lúc Tạ Bán Quỷ quay đầu thì người ở bàn kia cũng nhìn sang đây, Tạ Bán Quỷ thoáng nâng chén một chút, coi như là chào hỏi. Đại hán giang hồ ngồi ở vị trí chủ tọa bàn bên kia giơ bầu rượu đi tới: "Có thể nhập bàn chung không?"

Tạ Bán Quỷ dùng tay làm dấu mời, đại hán cũng không khách khí cầm bầu rượu ngồi xuống, sau khi rót đầy ly cho mọi người, chắp tay nói: "Huynh đệ kiếm tiền ở đâu thế?"

Tạ Bán Quỷ chỉ chỉ mộc quan tài trước ngực: "Kiếm tiền từ của cải của người chết đó."

"Thật là trùng hợp! Bảy huynh đệ chúng ta cũng tính kiếm tiền từ của cải của người chết." Đại hán chỉ chỉ bàn bên cạnh: "Tại hạ Triệu Đại, đây là các huynh đệ của ta Vương Nhị, Trương Tam, Lý Tứ, Lưu Ngũ, Lương Thất, huynh đệ chúng ta gần đây có được một bản đồ kho báu, nơi cất giấu ở gần huyện nha cũ của huyện Trấn Thủy. Các huynh đệ muốn đi thử thời vận, nhìn xem có thể đào ra được bánh màn thầu bằng vàng hay không. Thế nào huynh đệ có hứng thú cùng nhau đi hay không?"

Nhóm người Triệu Đại này tất cả đều là dùng tên giả, rõ ràng là không muốn xuất hiện cùng lúc với đám người Tạ Bán Quỷ. Thế nhưng, hắn nói đào màn thầu lại làm cho Mai Tâm Nhi nhướng mày.

"Đào Màn Thầu?" Mai Tâm Nhi kêu lên: "Các ngươi là trộm mộ? Không sợ chúng ta bắt ngươi sao?"

Sắc mặt Triệu Đại đột nhiên biến đổi, tràn đầy hồ nghi nhìn Tạ Bán Quỷ, sáu người còn lại cũng đồng thời thò tay xuống gầm bàn, tư thế sẵn sàng một lời không hợp sẽ rút đao khiêu chiến.

"Không rõ đừng nói mò." Tạ Bán Quỷ thản nhiên nói: "Thực xin lỗi huynh đệ, nha đầu kia chỉ là tập sự, vẫn chưa vào nghề nên chưa hiểu quy củ."

Triệu Đại nhìn lướt qua chiếc chuông gió tròn cạnh trên vành tai Mai Tâm Nhi rồi thoải mái nói: "Ái chà! Ta nói gì thế này!" Triệu Đại bất động thanh sắc phất phất tay, thủ hạ của hắn theo đó cũng dừng động tác lại.

Mai Tâm Nhi vẫn nhất quyết không từ bỏ nói: "Tạ Bán Quỷ bọn họ là muốn trộm mộ, Quỷ nha các ngươi mặc kệ, nhưng Linh nha chúng ta nhất định phải quản." Nàng vừa mới nói xong, bầu không khí ở khách điếm lại căng thẳng.

Tạ Bán Quỷ chắp tay với Triệu Đại: "Thực xin lỗi, đứa nhỏ này [1] không hiểu quy củ, đã khiến huynh đệ chê cười."

[1] Nguyên văn là “生瓜蛋子” (sinh qua đản tử): trong đó 生瓜 (sinh qua) có nghĩa là “chưa chín”, “còn non”, ý nói Mai Tâm Nhi còn nhỏ dại lắm

Tạ Bán Quỷ trừng mắt nhìn Mai Tâm Nhi nói: "Trộm mộ thì làm sao? Cô cho rằng loại mua bán này Linh nha làm còn ít sao? Vậy Tầm Kim Đường của Linh nha các người là để làm cái gì?"

Mai Tâm Nhi tự tin nói: "Đương nhiên là để buôn bán. Tất cả đều là buôn bán chính đáng..."

"Ha ha ha ha. . ." Giọng nói Mai Tâm Nhi nhỏ lại, trong khách điếm lập tức vang lên tiếng cười.

Mai Tâm Nhi nóng nảy: "Cười cái gì cười?"

Lão Tiền kéo Mai Tâm Nhi cười nói: "Tầm Kim Đường của Linh nha chính là đội ngũ chuyên trách trộm mộ, bí mật này đã sớm công khai trên giang hồ. Không chỉ có Linh nha, tứ đại bí nha đều có tổ chức tương tự. Hơn nữa bằng hữu trên giang hồ cũng đều thích đi theo tứ đại bí nha hùn vốn buôn bán. Bọn họ tự mình động thủ là tư trộm, khi bị bắt sẽ bị xử tử theo luật lệ Đại Minh. Nhưng nếu hợp tác với tứ đại bí nha liền biến thành quan trộm, quan phủ thấy cũng không quản."

Mai Tâm Nhi trợn tròn mắt không thể tin nổi nói: "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ngay cả Tiên Phủ cũng làm chuyện loại này?"

"Phì!" Cao Bàn Tử nhổ ngụm nước miếng: "Tôn tử của Tiên phủ còn ghê gớm hơn nữa, ba bí nha khác tuy nói đi một người thì cứ dựa vào đó mà lấy một phần tiền, nhưng ít ra người ta còn xuất lực. Còn đám tôn tử Tiên Phủ kia ấy à, mua bán kiểu này sợ làm mất mặt nên trực tiếp bán vàng mộ, đóng dấu một tờ giấy liền dám bán ra ba thành, tính ra còn cao hơn cả giá mua Pháp Khí."

Lão Tiền cũng cười nói: "Nói thì nói như thế, nhưng bằng hữu giang hồ lại rất thích hợp tác với Tiên Phủ. Linh nha, Vu nha không nhìn thấy Đại Mộ còn đỡ, nhìn thấy Đại Mộ rồi không chừng sẽ chôn luôn phía đối tác ấy chứ. Ngược lại là quỷ nha mấy năm nay không có buôn bán gì."

Triệu Đại thấy mây người này nói chi tiết như vậy, trong lòng đều nghi ngờ, vỗ bả vai Tạ Bán Quỷ nói: "Thế nào huynh đệ, đối với sinh ý lần này có hứng thú hay không. Nếu như huynh đệ nguyện ý gia nhập liên minh, chỗ tốt các ngươi cầm hai thành."

Biểu giá hai thành không thấp, đối với Tạ Bán Quỷ những người này mà nói cũng rất hợp lý, nhưng tâm tư Tạ Bán Quỷ lại không đặt trên chuyện phát tài: "Không dối gạt lão huynh, chúng ta lần này là đến phá án, hơn nữa bản án vô cùng khó giải quyết, sợ là không có tinh lực đi kiếm tiền với lão huynh. Xin lỗi, nếu như sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác."

Triệu Đại cũng không dài dòng, đứng dậy ôm quyền nói: "Vậy thì tốt, hi vọng sau này có cơ hội lại cùng huynh đệ hợp tác phát tài. Tạm biệt."

"Mấy vị đi thong thả!"

Triệu Đại gọi thủ hạ rời khỏi khách điếm đi về hướng thượng nguồn, nhìn bộ dáng là sợ Tạ Bán Quỷ không giữ lời hứa nhanh chân đến trước. Tạ Bán Quỷ vốn cho là bọn họ chỉ có bảy người, lại không nghĩ rằng còn có mười mấy thủ hạ nữa ở trong phòng ngủ của khách điếm.

Lão Tiền nhìn đám Triệu Đại rời đi, có chút oán giận nói: "Trong đám người này có không ít người có năng lực, huynh đệ sao không đáp ứng, lôi bọn họ vào nói không chừng có thể giúp chúng ta."

Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Bởi vì bọn họ nhân thủ không ít, chúng ta mới không thể kéo bọn họ vào. Trong nhóm bảy người hồi nãy có ít nhất bốn người có công lực không kém hơn ta và Bàn Tử. Nếu để cho bọn họ biết ta cố ý kéo bọn họ xuống nước, nói không chừng sẽ rút đao sống mái với chúng ta ngay ấy chứ. Giang hồ liều mạng mà phát điên lên, so với quỷ còn đáng sợ hơn."

Cao Thăng gật đầu nói: "Ta đồng ý với quan điểm của lão đệ, mấy kẻ giang hồ liều mạng kia có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc là tốt nhất."

Mai Tâm Nhi thấp giọng hỏi: "Tứ đại bí nha thật sự làm loại chuyện trộm mộ này?"

Tạ Bán Quỷ cười nói: "Lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, chén cơm tứ đại bí nha ăn là trảm quỷ bắt yêu, tự nhiên có quyền tùy ý mở ra cổ mộ. Phải biết rằng có nhiều ngôi mộ cổ có phong thủy tốt, dễ dàng tụ linh khí sinh ra tà vật. Tứ đại bí nha chỉ cần tùy tiện tìm lý do liền có lý do đào mộ. Nói có yêu, chẳng những có thể lấy được bảo vật, còn có thể thuận đường báo cáo công huân. Không có yêu, là ta nhìn lầm. Loại mua bán tốt thế này, tứ đại bí nha đương nhiên muốn cướp lấy làm. Vả lại, ngay cả triều đình cũng ngầm đồng ý chuyện này, cô lo cái gì?"

Mai Tâm Nhi mím miệng nhỏ: "Ta không phải quan tâm, ta chính là cảm thấy bí nha không nên làm loại chuyện này."

Lão Tiền nghiêm túc nói: "Nha đầu à, giang hồ rất phức tạp! Cô nên may mắn vì gặp được Tạ Bán Quỷ, bằng không, cô bị người Linh nha bán, còn phải giúp bọn họ đếm tiền!"

Tạ Bán Quỷ nói: "Đừng trêu chọc nha đầu. Người sạch sẽ trong Tứ đại bí nha càng ngày càng ít, có một bộ khoái đơn thuần ở đây, nói không chừng cũng là chuyện tốt."

Mai Tâm Nhi không nói lời nào, vùi đầu ăn cơm. Lão Tiền lắc đầu cười cười không để ý tới nàng nữa.

Đám người Tạ Bán Quỷ ăn uống xong thì đặt một phòng chung, không phải là bọn họ không có tiền, mà là ở chung lại càng dễ ứng biến.

Nào biết được, ngủ đến nửa đêm một luồng hơi lạnh từ dưới lòng đất khách điếm mờ mịt dâng lên.

Bình Luận (0)
Comment