"Phụt!" Mấy cao thủ giang hồ dưới sự nóng vội vận mạnh chân khí, lập tức tẩu hỏa nhập ma, máu tươi mạnh mẽ phun ra từ trong miệng, uể oải ngã xuống đất, lập tức bị băng sương bao trùm toàn thân đông lạnh trở thành khối băng.
"Uỳnh!" Móng vuốt của cương thi giãy giụa muốn thoát ra khỏi khối băng, ngón tay sắc bén của nó từ từ thu lại, rồi lại duỗi ra đâm đi đâm lại nhiều lần lên khối băng, từng chút một đã đào ra được một lỗ trên khối băng, lồng ngực cắm đầy Tỏa Địa Đinh cũng dần lộ ra.
Tạ Bán Quỷ và Cao Bàn Tử dưới sự nóng vội, bất chấp nguy hiểm bị tẩu hỏa nhập ma, mãnh liệt vận nội lực đánh mạnh vào khí lạnh trong cơ thể, từng cơn sương trắng toát ra từ đỉnh đầu của hai người, biến thành giọt nước theo búi tóc của hai người nhỏ xuống mặt đất.
"Oành!" Lớp băng trên người cương thi ầm ầm nổ tung, cương thi mặc quan bào phi thân lên, thậm chí móng nhọn sắc bén đã chộp lên đỉnh đầu của Bàn Tử đang chạy. Móng nhọn chưa tới, thì kình phong mang theo mùi thối của tử thi đã làm đứt tóc trên đỉnh đầu của Cao Bàn Tử rơi lả tả hai bên trái phải, thấy bóng đen tới gần, Cao Bàn Tử bỗng nhiên rút ra thiết chùy, nâng từ dưới lên trên nện vào trước ngược cương thi.
Mặc dù Cao Bàn Tử bị chậm một bước, nhưng lại bộc phát ra lực đánh cực kỳ mãnh mẽ. Cương thi nặng trên trăm cân đã bị lực đánh lớn của Cao Bàn Tử oanh kích, ngã thẳng tắp xuống dưới hai trượng. Cao Bàn Tử đề khí xoay ngang người, một tay đập xuống mặt đất, một tay còn lại rung chiếc búa trời, chiếc búa khổng lồ nặng trăm cân xoay như chong chóng hóa thành hư ảnh, không ngừng đánh vào trước ngực cương thi. Mấy chục chùy nện xuống một chỗ, nếu là sắt thép dưới sự trọng kích ắt cũng sẽ biến dạng. Thế nhưng cương thi kia lại mượn lực bay lên, không ngừng hóa giải lực đánh của thiết chùy. Đồng thời, hai tay giang rộng ra, chỉ chờ Cao Bàn Tử hao hết khí lực, thì nó sẽ dùng tốc độ như Lôi Đình mà phản kích.
"Không sợ đánh sao, lão tử sẽ đánh cho ngươi bay ra ngoài nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời!" Cao Bàn Tử liên tục gào thét, chiếc búa rung lên bần bật, giống như tiếng kim loại va chạm nhau nổ mạnh bên tai không dứt.
"Nhược điểm của nó nằm ở sau lưng." Âm thanh thần bí đột nhiên lại vang lên trong đám người.
Tạ Bán Quỷ vừa khôi phục lại năng lực hành động cũng không kịp nghĩ nhiều, một chiêu Long Phi Cửu Thiên nhanh chóng sượt qua bên sườn cương thi mà lao thẳng lên không trung, nhảy tới cách sau lưng cương thi một trượng, thân hình treo ngược duỗi thẳng hai tay, dùng tuyệt hồn trảo bên tay phải chế trụ vách quan tài ở sau lưng cương thi, tay trái đẩy mạnh thân hình. Cả người như một hình nón nhọn lộn ngược nằm trên vách quan tài, xoay tròn nhanh chóng. Quan tài chắc như sắt thép duới móng vuốt của hắn biến thành từng mảng gỗ vụn bay tán loạn, lập tức bị phá ra một lỗ thủng.
Cương thi biết nhược điểm đã bị bại lộ, muốn tránh tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ nhưng lại bị gió lốc từ búa của Cao Bàn Tử khống chế thân hình. Dưới sự phối hợp tấn công của hai người, chỉ nghe 'phập' một tiếng, tay của Tạ Bán Quỷ đã xuyên qua lưng của cương thi, lôi ra một trái tim đen thui ở trong lòng bàn tay.
Trái tim đã rời khỏi thân xác, nhưng cương thi vẫn còn giãy giụa, hai móng vuốt của nó mạnh mẽ bắt lấy tay của Tạ Bán Quỷ, dáng vẻ như muốn bẻ gãy tay Tạ Bán Quỷ để đoạt lại trái tim.
Nhanh như chớp, Cao Bàn Tử toàn lực đánh ra một búa, bẻ gảy móng vuốt dài cả tấc của cương thi đang nắm tay của Tạ Bán Quỷ, Tạ Bán Quỷ thừa cơ bóp chặt tay, khiến trái tim cương thi vỡ nát bấy. Trái tim vỡ tan, thân thể cương thi ầm ầm đổ xuống.
Tạ Bán Quỷ hao hết chân khí, cùng vách quan tài trượt xuống đập lên người Cao Bàn Tử, hai người cùng tấm ván lăn thành một đống. Thật lâu sau, mới rì rầm bò dậy.
Sống sót sau đại nạn, Cao Bàn Tử không biết là do bị kinh hãi quá độ, hay là vui đến phát khóc, vậy mà ngồi dưới đất khóc rống lên như đứa con nít.
Tạ Bán Quỷ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Lão Tiền, ngươi sao rồi?"
"Không có việc gì, chỉ là bị mất sức do bị ngươi làm cho đóng băng mà thôi!"
"Nha đầu đâu!"
"Ta ở đây!" Mai Tâm Nhi đứng ở bên cạnh Lương Thất, chủy thủ trong tay đang đặt ở trên cổ của hắn.
"Cô có ý gì?" Triệu Đại đột nhiên biến sắc: "Mau buông huynh đệ của ta ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
"Người này có vấn đề!" Mai Tâm Nhi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lương Thất: "Người ba lượt nhắc nhở Tạ Bán Quỷ chính là hắn, người rắc bột Chước Hồn Phấn dưới xà nhà cũng là hắn. Hơn nữa ta hoài nghi hắn không phải người sống."
"Cái gì?" Triệu Đại vừa nghe xong đã bị dọa toát ra mồ hôi lạnh. Mặc kệ là ai nếu biết người ở chung với mình sớm chiều hơn nửa năm qua chính là người chết, cũng sẽ phản ứng như vậy.
"Nói láo!" Vương Nhị, trên đầu vai vẫn còn bết máu, đứng phắt lên: "Lão Thất là người chết? Ngươi đã từng nhìn thấy người chết mà vẫn còn biết cười biết nói, chạy nhảy khắp nơi sao?"
Trương Tam bỗng nhiên mở miệng nói: "Có thể là cô ấy nói đúng."
"Lão Tam làm sao ngươi lại . . ."
Trương Tam đột nhiên đứng lên: "Có một lần sau khi uống rượu, ta ra ngoài đi tiểu, thì trông thấy hắn đang chôn đồ. Chờ sau khi hắn đi, ta mới đi qua xem xét, thì thấy đồ hắn chôn đều là cơm mới. Người sống có thể không ăn cơm sao?"
Vương Nhị cũng bị dọa sợ nổi hết da gà: "Ngươi. . . làm sao lại không nói sớm. . ."
Tạ Bán Quỷ bắn ra tuyệt hồn trảo vừa đi vừa nói: "Có phải người sống hay không, nhìn thì sẽ biết."
"Không cần nhìn!" Lương Thất bỗng nhiên giật quần áo ra để lộ lồng ngực, có một lỗ thủng lớn to bằng miệng bát trên ngực, da thịt xung quanh lỗ thủng đều đã thối rữa, cả bộ xương trắng hếu nằm ngang trong quần áo, đáng sợ hơn chính là trái tim của hắn đã không cánh mà bay, chỉ còn lại một lỗ thủng tối đen như mực.
"A ——" dù là những người trong giang hồ to gan lớn mật, cũng bị dọa sợ mà lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch.
Tạ Bán Quỷ thấp giọng hô: "Tây Vực Nhẫn Tử Pháp!"
Tây Vực Nhẫn Tử Pháp, là một loại bí thuật cấm kỵ được lưu truyền trong Tứ đại bí nha thậm chí là bí Vệ của Đại Minh. Ngoại trừ truyền lại tin tức trọng yếu của bí Vệ, thì có rất ít người sẽ sử dụng nó. Tây Vực Nhẫn Tử Pháp nói khó không khó, nói dễ không dễ, mấu chốt là thi thuật giả (người làm phép) có thể nhẫn tâm xuống tay hay không.
Chỉ cần thi thuật giả có thể hạ quyết tâm, khoét đi trái tim của chính mình, rồi nội trong một canh giờ biến toàn thân thành thây khô, thì có thể dựa vào ý chí sống thêm ba năm. Chỉ là ba năm này đối với thi thuật giả chính là tra tấn như địa ngục về cả tinh thần lẫn thể xác. Cho dù có người sử dụng Nhẫn Tử Pháp này thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ cầu bạn đồng hành giúp hắn giải thoát.
Tạ Bán Quỷ phất phất tay ra hiệu Mai Tâm Nhi buông ra Lương Thất: "Tây Vực Nhẫn Tử Pháp không phải đồ vật mà thuật sĩ giang hồ có thể sử dụng. Ngươi chính là bí Vệ hay bí Bộ?"
Lương Thất nhắm chặt hai mắt cúi đầu không nói.
Triệu Đại bước vài bước đến trước mặt Lương Thất, nâng hắn lên: "Ngươi đến tột cùng là ai, tại sao phải hại huynh đệ chúng ta? Ngươi lấy ra bảo đồ, dẫn chúng ta tới nơi này tìm chết đến tột cùng là vì cái gì? Nói!"
Lương Thất khó nhọc nói: "Ta dẫn các ngươi đến nơi này hoàn toàn chính xác là có mục đích, nhưng bảo đồ cũng không phải là giả, khố phòng đằng sau chỗ ngồi của huyện nha có một vạn lượng hoàng kim, còn có cống phẩm của triều đình, trong đó có vài món giá trị liên thành. Ngươi nói bảo đồ có phải là giả hay không?"
Triệu Đại nhíu mày nói: "Lão Nhị, ngươi đi ra đằng sau nhìn xem."
Vương Nhị vừa mới quay người, lại nghe Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Cho dù có được bảo tàng thì có thể như thế nào đây? Bọn họ có còn mạng để xài sao?"
Vương Nhị dừng bước lạnh lùng nói: "CMN ngươi ngồi đấy nói mấy lời âm dương quái khí là có ý gì?"
Tạ Bán Quỷ khoanh tay nói: "Tự các ngươi nhìn trên cổ của nhau đi!"
"Trên cổ ngươi là gì vậy?" Triệu Đại cũng nhìn thấy ấn ký của Vong Mệnh Bài trên cổ lão Nhị.
"Vong Mệnh Bài! Trên cổ mỗi người ở đây đều có!" Tạ Bán Quỷ dứt khoát ngồi xuống, kể lại kinh nghiệm của bọn họ.
Một đám người giang hồ ai nấy cũng đều bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, Triệu Đại mở miệng nói: "Ý ngươi là, những thứ yêu ma quỷ quái kia còn có thể đuổi giết chúng ta?"
Tạ Bán Quỷ cười khổ nói: "Trước khi chúng ta tiêu diệt hoàn toàn những thứ quỷ vật kia, thì chỉ sợ sẽ không chết không ngừng."
"Xong đời rồi, xong đời rồi. . ." Mấy người nhát gan ngồi sụp trên mặt đất, thậm chí có người còn khóc nấc lên.
Tạ Bán Quỷ xoay người nói: "Vị Lương Thất kia, đến mức này rồi, mà ngươi không muốn nói chút gì đó với chúng ta sao?"