Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 63


Nếu bây giờ bảo Tô Đường dùng thành ngữ để hình dung Tống Hoành, vậy chính là "vô liêm sỉ", "âm hồn không tan" cộng thêm "Sắc đảm bao thiên"*.
 

 
(*)Sắc đảm bao thiên: chỉ người háo sắc, vô cùng dâm dục.
 
Tô Đường không ngờ ngay cả Diệp Tô cũng cùng Tống Hoành lừa gạt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chảy dài, vừa cầm lấy quần áo trên giá áo choàng lên người, vừa đi ra ngoài.
 
Tống Hoành lập tức ngăn ở trước người Tô Đường: "Đường Đường, nàng đừng không để ý đến ta nữa được không?"
 
Tô Đường đi qua trái, hắn liền đi qua trái, Tô Đường trốn qua phải, hắn liền ngăn bên phải.
 
"Đường Đường, thực xin lỗi, ta tắm, ngay hôm nay tại nơi này nàng nhìn ta tắm có được không?" Tống Hoành vừa ngăn đón vừa sốt ruột giải thích. Hắn cố ý năn nỉ Diệp Tô lừa Tô Đường đến chỗ suối nước nóng này, không phải vì muốn rình xem thân thể Tô Đường, mà là muốn cho Tô Đường tận mắt nhìn thấy hắn tắm rửa.
 
Nơi này vừa nhiều nước, vừa ấm, là nơi thích hợp nhất.
 
"Ngươi tránh ra!" Tô Đường bị Tống Hoành gắt gao ngăn chặn, cũng nóng nảy, "Ai muốn nhìn ngươi tắm rửa hả! Ngươi có tắm cũng vẫn bẩn!"
 
Tống Hoành bị nàng nói như vậy, đột nhiên an tĩnh lại, đứng sững sờ, trái tim đau nhức dữ dội.
 
Đúng vậy, chỉ tắm rửa thì có ích lợi gì, cho dù cọ đi một lớp da, quá khứ kia rốt cuộc cũng rửa không sạch. Giống như là vết mực rơi lên quần áo, cho dù giặt thế nào đi nữa, quần áo cũng không thể khôi phục lại trạng thái như lúc ban đầu.
 
Tắm rửa chẳng qua là biện pháp hắn dùng để lừa mình dối người, lừa chính mình, còn muốn dùng để lừa cả Tô Đường.
 
Quy củ đã như vậy, giống như tất cả các hoàng tử khác, mới vừa trưởng thành đã bị đưa đến phòng nha đầu, Tống Hoành tiếp nhận loại giáo dục rằng trách nhiệm của Hoàng thượng là phải tích cực vì hoàng thất khai chi tán diệp, ai sinh nhiều con cái hơn người đó tốt, cho nên đối với hắn mà nói, từ lúc bắt đầu, đã không thể giống như Tô Đường.
 
Tống Hoành giống như một tòa núi lớn đột nhiên sụp đổ, cúi đầu, mặt thất thần, động động môi, lại chưa mở miệng nói gì.
 

Tô Đường nhìn bộ dạng suy sụp tinh thần này của Tống Hoành, đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói có chút nghiêm trọng.
 
"Ta. . . . . ." Nàng nhéo nhéo nắm tay, nghẹn lời.
 
Tống Hoành chậm rãi xoay thân mình đang che ở trước mặt Tô Đường: "Đường Đường, thực xin lỗi."
 
Tô Đường hối hận vì những lời mình vừa nói, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, nàng buồn bực khi Tống Hoành tỏ ra yếu thế ở trước mặt mình, không lập tức đi ngay, mà tức giận đem quần áo ném lên người Tống Hoành: "Tắm tắm tắm, ta nhìn ngươi tắm, được chưa?"
 
***
 
Trong phòng suối nước nóng vang lên tiếng nước ào ào, không giống như là đang ngâm mình, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt.
 
Đậu Tương cong mông nhỏ dán bên ngoài khung cửa, tò mò hỏi: "Di di ơi, Đường Đường ở bên trong làm gì vậy?"
 
Diệp Tô cũng đang dán tai trên cửa cố sức lắng nghe động tĩnh bên trong, không ngờ tiểu gia hỏa Đậu Tương này cũng đi theo, sợ nó nghe được chuyện gì trẻ con không nên nghe, đầu tiên là đưa ngón trỏ che miệng “Suỵt” với Đậu Tương một tiếng, sau đó che hai tai Đậu Tương lại.
 
Đậu Tương nghe tiếng nước bên trong cùng tiếng “Suỵt, suỵt” của Diệp Tô, đột nhiên lập tức nghĩ đến chuyện gì, lay lay ống tay áo Diệp Tô: "Di di ơi, con muốn đi suỵt suỵt."
 
"Ôi đứa nhỏ này!" Diệp Tô lập tức mang Đậu Tương đi.
 
Trong phòng, Tống Hoành trần trụi, phía dưới chỉ còn một cái quần đùi, ngồi ở bên cạnh suối nước nóng.
 
Tô Đường xoắn tay áo lên, múc một gáo nước, không chút dịu dàng hắt lên trên người Tống Hoành.
 
Nàng tốt xấu gì cũng là nữ tử đã tiếp nhận giáo dục hiện đại, cho nên đối diện với Tống Hoành ăn mặc thế này chỉ là ban đầu có chút thẹn thùng, thêm nữa bây giờ trong lòng tất cả đều bị cảm giác muốn hành hạ chiếm cứ, hiện tại một lòng một dạ suy nghĩ muốn đem Tống Hoành tắm cho sạch.
 
Tô Đường cầm lấy một cái bàn chải, như là để cho hả giận, đem ngực Tống Hoành chà xát đến nổi chỗ nào cũng đỏ hồng, nàng còn sợ không đủ, cho đến cuối cùng chảy ra vết máu nhè nhẹ mới bằng lòng bỏ qua.
 
Vốn nên dùng khăn mặt tắm, nhưng Tô Đường sợ khăn mặt quá mềm mại, liền đi đến phòng bếp tìm một cái bàn chải, nàng lừa Tống Hoành đây là bàn chải dùng để rửa chén Tống Hoành mới bằng lòng để cho nàng dùng, kỳ thật theo lời đầu bếp nói thì đây là bàn chải dùng để chà lợn chết vào lễ mừng năm mới.
 
Từ trước tới nay Tô Đường chưa từng nghĩ lại có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt như vậy, Tống Hoành vốn là muốn để cho nàng nhìn thấy hắn tắm, kết quả lại là Tô Đường dứt khoát tự mình ra tay, không lưu tình chút nào tắm cho Tống Hoành, như là đang hung hăng cọ rửa một món đồ chơi của mình vì cho người khác mượn làm dơ.
 
Tô Đường càng tắm càng muốn khóc, nàng cũng biết, đã biết là cũng đang lừa mình dối người giống như Tống Hoành, nhưng nàng chỉ là không khống chế được chính mình.
 
Tống Hoành bị chà đến đáng thương, có vài nơi đã sắp rách da, cả người đỏ lên phát đau.
 
Nhưng chỉ cần Tô Đường có thể vui, đau thế nào đi nữa cũng không rên một tiếng, yên lặng chịu đựng, nghĩ đây là thứ mà mình nên chịu.
 
Tô Đường cuối cùng cũng chà đến mệt, ném khăn mặt xuống, thở hồng hộc nhìn Tống Hoành trước mắt vâng lời điềm đạm đáng yêu.
 
Lúc này Tống Hoành giống như một con động vật nhỏ bị lột da, ngoan ngoãn đón nhận ánh mắt kiểm tra của chủ nhân.
 
Tô Đường nhìn cả người Tống Hoành không còn chỗ nào ổn, mới ý thức được mình tàn nhẫn đến bao nhiêu.
 
Tống Hoành đứng lên, cả người nước chảy từng giọt: "Đường Đường, tắm cho ta một lần nữa đi."
 
Tô Đường sau khi nghe xong liền ào ào khóc, lấy tay lau nước mắt: "Tống Hoành, ngươi có xong chưa hả?"
 
"Ta không sao, thật sự." Chân tay Tống Hoành trở nên luống cuống, "Đường Đường, Đường Đường nàng đừng khóc có được không?"
 
Tô Đường vừa khóc vừa thẹn, vừa rồi Tống Hoành ngồi vẫn bình thường, bây giờ hắn đột nhiên đứng lên, một nam nhân mặc một cái quần đùi con như vậy đứng trước mặt, Tô Đường biết quan hệ giữa nàng và Tống Hoành như vậy là ngàn vạn không ổn, cầm khăn mặt cùng quần áo ném tới trên người Tống Hoành: "Ngươi mau mặc quần áo vào!"
 
Tô Đường xoay người chạy ra ngoài.
 
Diệp Tô mang Đậu Tương đi vệ sinh xong, trở về, lại nhìn thấy Tô Đường mặc quần áo dính nước, mặt mũi đỏ bừng chạy đi.

 
"Đường Đường." Đậu Tương chào Tô Đường nàng cũng không để ý.
 
Diệp Tô thấy Tô Đường chạy xa, quay đầu lại, lại thấy Tống Hoành tư thế quái dị, vẻ mặt thống khổ từ bên trong đi ra.
 
Chuyện này không khoa học nha. Trong lòng Diệp Tô kinh hãi. Rõ ràng Tô Đường còn vui vẻ, sao Tống Hoành lại có bộ dạng uể oải không chút phấn chấn thế này?
 
Chẳng lẽ là Tống Hoành —— Không được???
 
*********************
 
Tô Đường đã nói với Tô Tranh là sẽ đi chơi cả ngày, hơn nữa nơi này cách thành không gần, cho nên buổi tối Tô Đường ở lại biệt uyển ở suối nước nóng.
 
Diệp Tô vốn muốn ngủ chung với Tô Đường, hai người cùng chung một ổ chăn nói chuyện phiếm, nhưng sau đó Kỉ Hằng đột nhiên xuất hiện, không nói một lời xách Diệp Tô như xách gà mang đến phòng bên cạnh.
 
Mới vừa vào đêm, Tô Đường ở trên giường thay đổi một tư thế thoải mái, đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh hình như truyền đến âm thanh loáng thoáng.
 
Âm thanh nữ nhân rên rỉ vừa giống như thống khổ vừa giống như vui thích, cùng với tiếng giường két két vang lên.
 
"Lão gia. . . . . . nhẹ một chút a. . . . . ."
 
"Không cần. . . . . . Lão gia không cần như vậy. . . . . . A. . . . . ."
 
"Sẽ nghe thấy. . . . . . Sẽ bị nghe thấy đó. . . . . ."
 
Ban đầu Tô Đường còn phản ứng một chút, sau đó hiểu được là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng.
 
Trách không được Diệp Tô cứ nói nam nhân trên giường không phải thứ gì tốt đẹp, Tô Đường che hai tai xoay người xuống giường, không ở lại nổi phòng này nữa.
 
Tô Đường mặc xong quần áo ra khỏi cửa, đi được hai bước, đi bộ tới nơi Tống Hoành đang ở.
 
Từ xa xa nàng nghe thấy có tiếng nước.
 
Lúc này, Tống Hoành đang lén lút lấy nước, tẩy rửa bộ phận tối trọng yếu.
 
Ban ngày Tô Đường sơ xuất không để ý đến, hắn cũng không tiện nói, kỳ thật nơi này mới là nơi cần tẩy rửa nhất.
 
Tống Hoành cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ của mình thật ra đã sớm bị hắn rửa sạch vô số lần, nghĩ đến ban ngày lúc tắm Tô Đường cho hắn vô cùng thô bạo, không khỏi tưởng tượng đến cảnh Tô Đường một tay cầm lấy vận mệnh của mình, một tay dùng bàn chải cọ rửa, sợ tới mức rùng mình mấy cái.
 
Những nơi khác trên người cũng không sao, nhưng mà nơi này, nếu lại bị Tô Đường dùng cách đó tẩy rửa, hắn thật sự sợ sẽ bị phế mất.
 
Tô Đường nhẹ nhàng đi đến phía sau Tống Hoành, vỗ bả vai hắn một cái: "Ngươi đang giặt gì vậy?"
 
"Ôi." Hồn phách Tống Hoành thiếu chút nữa bị dọa cho bay mất, lập tức đem tiểu huynh đệ giấu đi, sau đó vội vã kéo áo choàng che lại.
 
Tô Đường nhìn trước người Tống Hoành tìm tìm, phát hiện trong bồn nước không có gì cả.
 
Tống Hoành xấu hổ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào: "Đường Đường."
 
Tô Đường ừ một tiếng, tiếp theo nhìn thấy trên cổ Tống Hoành còn có vết bầm lúc ban ngày bị mình hung hăn cọ rửa đến ửng đỏ, đột nhiên có chút đau lòng.
 
Vậy mà ngay cả lông mày hắn cũng không nhăn đến một chút.
 
Tô Đường đưa tay nhẹ nhàng xoa cổ Tống Hoành, cau mày hỏi: "Còn đau không?"
 

Tống Hoành quả thực thụ sủng nhược kinh, lắc đầu nói: "Không đau, không đau, một chút cũng không đau."
 
Tô Đường cúi đầu, buồn bực nói: "Ngươi về sau không được phép làm cái kia với người khác."
 
Tống Hoành nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn của Tô Đường, trái tim như bị bóp đến đau: "Thực xin lỗi Đường Đường, thực xin lỗi, ta thề với nàng, về sau ta sẽ không bao giờ chạm vào người khác dù chỉ là một đầu ngón tay."
 
"Không, trừ nàng ra, ta ngay liếc mắt ta cũng không liếc kẻ khác một cái." Tống Hoành lại bổ sung.
 
Hắn thử vươn tay thăm dò, ngón tay đụng tới bả vai Tô Đường, thấy nàng không có biểu hiện kháng cự, vì thế từng chút một, kéo Tô Đường vào trong lồng ngực mình.
 
Vốn ngay từ đầu hai người ôm rất bình thường, không khí ấm áp, tài tử giai nhân, chẳng qua nghi hoặc trong lòng Tô Đường còn chưa được giải đáp, vì thế lại hỏi: "Vừa nãy ngươi giặt cái gì vậy?"
 
Trên trán Tống Hoành xẹt qua hai vạch đen.
 
"Không… không có gì."
 
"Ta không tin, ngươi gạt ta." Tô Đường nâng má, làm bộ sẽ thoát ra khỏi lồng ngực Tống Hoành.
 
Tống Hoành giữ Tô Đường không cho nàng chạy, nghĩ thầm rằng Tô Đường cũng đã là một đại cô nương, cùng hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì thế lại một lần nữa hỏi: "Nàng thật sự muốn biết sao?"
 
"Ừm." Tô Đường gật đầu, lòng hiếu kỳ hại chết người.
 
Tống Hoành nhận được câu trả lời, bắt lấy một bàn tay nhỏ bé của Tô Đường, cách lớp quần áo, đặt lên tiểu huynh đệ vừa mới được hắn tẩy rửa.
 
"Đang rửa cái này." Tống Hoành vừa làm chuyện vô sỉ lại còn thẹn thùng, hắn phát hiện vừa mới bị Tô Đường chạm nhẹ như vậy một cái, tiểu huynh đệ cũng đã có xu hướng muốn ngẩng đầu.
 
Tống Hoành đã làm tốt chuẩn bị trong lòng, Tô Đường sẽ thẹn thùng, sẽ chạy đi, sẽ mắng hắn, sẽ đánh hắn.
 
Sau đó hắn nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, là có thể danh chính ngôn thuận ôm mỹ nhân trở về.
 
Lúc lòng bàn tay Tô Đường đụng tới nơi đó cả người mông lung, nàng không phải khuê nữ đại tiểu thư thuần khiết chưa từng ra khỏi cổng, cho nên đương nhiên biết đó là cái gì.
 
Tô Đường muốn lập tức rút tay về, sau đó cho Tống Hoành một cái tát, chỉ là đột nhiên, những lời dạy bảo ân cần của “nhân sinh đạo sư” Diệp Tô vọng ở bên tai —— hắn đối đãi với ngươi vô sỉ, ngươi nhất định phải vô sỉ hơn hắn mới được.
 
Tay Tô Đường đang để ở chỗ cái thứ đáng ghét kia của Tống Hoành, lúc ban ngày nàng cọ rửa cho Tống Hoành đã quá từ tâm bỏ qua nơi này, cũng không nghĩ đến, Tống Hoành lại còn chủ động đưa đến.
 
Vì thế Tô Đường động tâm, ở với Tống Hoành lâu dường như nàng cũng trở nên không còn tiết tháo, dứt khoác thuận thế cầm lấy đồ vật dưới tay.
 
Tống Hoành bị nắm lấy , "A"  một tiếng, phút chốc trợn to mắt.
 
Tô Đường nhắm chặt mắt, sau đó. . . . . .
 
Sử dụng hết sức lực, hung hăng nhéo một phen.
 
Cũng không biết là hỏng hay là chưa...


Bình Luận (0)
Comment