Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 64


Lúc bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của Tô Đường sờ lên tiểu huynh đệ của mình, Tống Hoành vui mừng trong lòng, hắn cho rằng Tô Đường tiếp nhận giáo dục giới tính cũng không tệ lắm, biết đó là nơi yếu ớt nhất của nam nhân, phải sủng, thậm chí còn nghĩ Tô Đường cũng khao khát hắn như vậy, cho nên mới nắm lấy cái đó, sau đó hai người ngay tại đêm nay xây đắp viên mãn.
 
Tống Hoành càng nghĩ càng lâng lâng, khóe miệng lộ ra ý cười.
 
Nhưng sự thật tàn khốc, hơn nữa thậm chí so với tưởng tượng còn tàn khốc hơn nhiều.
 
Khóe môi Tống Hoành vừa mới nổi lên ý cười, khoảnh khắc tay Tô Đường dùng lực trên cái kia, nhất thời biến mất không thấy.
 

 
"A ——"
 
Nam nhân dường như không dám tin vào mắt mình, sửng sốt một chút, cứ nhìn gương mặt thơ ngây của Tô Đường, sau đó nhìn xuống cánh tay nhỏ bé phía dưới nhất thời mới có phản ứng lại.
 
Ham muốn của hắn ngay tức khắc rạn nứt, gân xanh trên trán nổi lên, Tô Đường buông lỏng tay, hắn liền thống khổ cong thắt lưng.
 
Dù cho cố gắng kiềm chế, từ miệng vẫn lọt ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
 
Tống Hoành đau đến mức tận cùng, hắn thậm chí còn có cảm giác phía dưới còn muốn rời hắn mà đi.
 

Tô Đường buông tay bởi vì bị Tống Hoành dọa, nàng không đoán được phản ứng của Tống Hoành lại dữ dội như vậy.
 
Trong tri thức cằn cỗi của nàng, cái này chẳng qua chỉ là một bộ phận trên người Tống Hoành, cấu một chút chắc cũng chỉ giống như xiết cánh tay Tống Hoành, nhưng sau khi cấu xuống nàng mới phát hiện, thứ đồ này hình như không có xương?
 
Nhưng mà mặc kệ có nói như thế nào đi nữa, đều là Tống Hoành tự tìm lấy. Ai bảo hắn cầm lấy tay nàng đặt lên thứ kia.
 
Tô Đường phồng phồng má, không để ý đến Tống Hoành đang đau đến run rẫy, còn tưởng rằng hắn cố ý chuyện bé xé ra to, hừ một tiếng. Có chút ghét bỏ đi ra bên ngoài múc nước rửa tay, bẩn chết, bẩn chết đi được.
 
Đợi cho đến khi Tô Đường trở về, nàng tưởng rằng Tống Hoành biết nàng đã nhìn ra ngụy kế của hắn cho nên đã đi rồi, kết quả vừa cúi đầu phát hiện trên mặt đất một vật thể nằm co quắp tê liệt.
 
Tô Đường tới gần, phát hiện Tống Hoành lại ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.
 
Tô Đường đánh bạo đi qua, nhấc váy, dùng chân nhẹ nhàng đá đá Tống Hoành.
 
Không phản ứng.
 
Tống Hoành đau đến nổi ngất đi rồi!
 
Lúc này Tô Đường mới gấp gáp ngồi bên người Tống Hoành, dùng sức lay lay người hắn: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngươi không sao chứ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngươi đừng làm ta sợ nha Hoàng Thượng…"
 
Một lát sau. Dưới cánh tay lay lắc liên hồi của nàng, Tống Hoành rốt cuộc cũng khe khẽ mở mắt, Tô Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lôi Tống Hoành từ dưới trên mặt đất ngồi lên.
 
Cả người Tống Hoành giống như bị rút đi xương cốt, cằm khoát lên vai Tô Đường, sắc mặt tái nhợt.
 
Tô Đường nhìn thấy bộ dạng của hắn có chút chột dạ: "Hoàng Thượng, ngươi thế nào rồi? Không sao chứ?"
 
Tống Hoành cọ cọ trên vai Tô Đường, hơn nửa ngày mới hừ một tiếng, sau đó hơi thở mong manh nói: "Đường Đường, đau ~"
 
Một chữ "đau" này, ngữ khí yếu ớt, trong đó chứa không biết bao nhiêu ai oán cùng ủy khuất.
 
Tô Đường biết là hắn thật sự đau. Tống Hoành là người không muốn yếu thế, trước kia bị đao chém, bị người đánh cũng chưa từng nhắc đến một chữ đau, bây giờ đã nói đau.
 
Nam nhân đau đớn, sau khi bị thương tiếng nói suy yếu vô lực, ủy khuất đến cực điểm, cúi đầu hít mùi hương trên người Tô Đường, rầu rĩ nói: "Đường Đường, về sau không nên như vậy."
 
"Ta. . . . . ." Tô Đường không ngờ thứ kia lại yếu ớt như vậy, nhìn bộ dạng Tống Hoành nửa chết nửa sống kia, cũng hối hận, lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán hắn, "Thực xin lỗi mà."
 
"Là ngươi chọc ta trước." Nàng bĩu môi.
 

Tống Hoành ưu thương, tựa vào vai Tô Đường.
 
Cái này cứ cho là báo ứng của hắn đi.
 
Tống Hoành vẫn còn rất đau, nhưng gương mặt tái nhợt tạm thời khôi phục được chút huyết sắc. Tạm thời hắn không muốn đứng dậy, cái đầu giống như làm nũng dựa vào bên người Tô Đường, vì thế hai người cứ như vậy ngồi trên mặt đất.
 
Hoàng Thượng thật là biết làm nũng nha, Tô Đường không biết sao đột nhiên nghĩ như vậy.
 
Tô Đường nghĩ nghĩ, để làm dịu đi bớt đau đớn cho Tống Hoành cũng là để xin lỗi, muốn tìm cái gì đó để tán gẫu phân tán lực chú ý của Tống Hoành, vì thế hỏi: "Hoàng Thượng, ngươi. . . . . ."
 
"Gọi ta là Tống Hoành." Tống Hoành lên tiếng sửa lại cách xưng hô của Tô Đường cho đúng, "Về sau đều gọi Tống Hoành, đừng gọi Hoàng Thượng."
 
"Được rồi." Tô Đường đáp, sửa lại xưng hô, "Tống Hoành, chừng nào thì ngươi trở lại kinh thành?"
 
Tống Hoành hơi hơi nhíu mi: "Trở lại kinh thành?"
 
Tô Đường gật đầu: "Đúng rồi." Tính ra Tống Hoành xuất cung cũng đã mấy ngày, hắn là hoàng đế, cũng không thể ở lại Giang Nam cả đời, còn có một đống chuyện triều chính ở trong hoàng cung chờ hắn.
 
"Không quay về." Tống Hoành đột nhiên có chút tùy hứng nói, mục đích của hắn đến đây còn chưa đạt được, hắn trở về làm cái gì, trở về với phòng không giường trống sao. Hắn thậm chí đã tới rồi, về sau Tô Đường ở đâu, hắn sẽ ở ngay chỗ đó.
 
Hắn đồng thời có chút mất hứng, cho rằng Tô Đường đang đuổi hắn đi.
 
Tô Đường thở dài, vốn muốn khuyên Tống Hoành một chút phải lấy quốc sự làm trọng, nhưng nghĩ lại từ nhỏ Tống Hoành đã là đứa trẻ bị dạy dỗ một cách cứng nhắc, giáo điều, lớn như vậy tùy hứng một chút, có cái gì không tốt?
 
Dù sao hai năm nay Đại Lương ở trong tay hắn cải chính rầm rộ, đã đủ tốt rồi.
 
"Được, không trở về." Nàng giống như dỗ đứa trẻ, vỗ nhẹ nhẹ lưng Tống Hoành.
 
Lúc này Tống Hoành mới thư thái được chút.
 
Hai người lại ngồi trong chốc lát.
 
"Đường Đường." Tống Hoành cảm thấy không khí bây giờ quả thực rất lãng mạn, đêm đẹp cảnh đẹp, giai nhân trong ngực, nếu tiểu huynh đệ phía dưới không đau thì quả thực là hoàn mỹ, hắn ngồi thẳng mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Đường dưới ánh nến.
 
Trong không khí tốt đẹp, nam nhân luôn muốn làm một chút chuyện khác.
 
Tống Hoành lớn gan, đưa tay ôm lấy sau gáy Tô Đường, sau đó nửa người chậm rãi lại gần.
 

Nhưng trong lòng Tô Đường lúc này bị một chuyện khác chiếm cứ. Nàng cảm thấy Hoàng Thượng thảm đến như vậy, đối với nàng cũng vô cùng thẳng thắn, thành khẩn, cho nên không nên tiếp tục gạt hắn.
 
Hôm nay là lần đầu tiên nàng làm chuyện xấu đối với Tống Hoành, vô cùng chột dạ.
 
Tô Đường không còn công sức đâu đi chú ý đến vẻ mặt chân thành của Tống Hoành kia, khuôn mặt tuấn tú càng tiến càng gần, hắn còn chậm rãi nhắm mắt.
 
Ngay trước lúc Tống Hoành đạt được nguyện ước một giây, Tô Đường đột nhiên đưa tay, để ở trước ngực hắn.
 
"Hoàng. . . . . . a không, Tống Hoành, ta muốn nói với ngươi chuyện này."
 
Tống Hoành lòng tràn đầy ý nghĩ muốn hôn, nào có tâm tư nghe Tô Đường nói cái gì. Vì thế tiếp tục mặt dày kề sát vào.
 
Tô Đường xoay người ra sau trốn tránh, nào có tâm tư cùng Tống Hoành nói chuyện yêu đương: "Ngươi nghe ta nói này."
 
Tống Hoành đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Đường đỏ bừng, trước tiên nắm được bàn tay nhỏ nhắn của nàng ở trong tay, sau đó mới hỏi: "Chuyện gì?"
 
Tô Đường giương mắt nhìn hắn, ngượng ngùng, sau đó trốn tránh ánh mắt hắn: "Ta nói ngươi không được tức giận, được không?"
 
Loại chuyện siết tiểu tử của hắn hắn cũng đều nhịn rồi, còn có chuyện gì đáng tức giận nữa, Tống Hoành một lòng thầm nghĩ  Tô Đường nhanh nói xong để hắn còn tiếp tục chiếm một chút tiện nghi, vì thế lại bắt đầu vừa tiến lại gần vừa không chút để ý, nói: "Nàng nói đi."
 
Trong lòng Tô Đường nặng nề, vẻ mặt nàng đỏ bừng, cố lấy dũng khí, đẩy Tống Hoành đang sáp lại gần: "Thực xin lỗi Hoàng Thượng, là ta gạt ngươi."
 
"Gạt ta?" Tống Hoành khó hiểu. Tiểu ngốc tử Tô Đường này có thể lừa hắn cái gì.
 
Tô Đường cẩn thận quan sát phản ứng của Tống Hoành, nói: "Bàn chải hôm nay ta dùng, thật ra không phải dùng để rửa bát," nàng ấp úng, "Là dùng để chà lợn sau khi giết xong trong lễ mừng năm mới."
                                                                                                                      
Rốt cuộc cũng nói ra được, Tô Đường vui sướng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
 
 


Bình Luận (0)
Comment