Hoa viên toàn là hoa cỏ cây cối, ngay cả đình đài lầu các cũng đều làm bằng gỗ, cộng thêm thời tiết hanh khô nên cháy rất nhanh.
Ngọn lửa dữ dội tiếp tục lan vào giữa.
Khói dày cuồn cuộn bốc lên trong không khí.
Tiêu Hề Hề và Uất Cửu buộc phải liên tục rút lui.
Cuối cùng bọn họ trốn về hang động.
Tiêu Hề Hề dùng tay áo che miệng mũi, đôi mắt đỏ ngầu vì khói, nước mắt sinh lý tuôn ra.
Uất Cửu cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, vịn vào vách đá ho khan.
Ngọn lửa nhấn chìm tất cả hoa cỏ trước mặt, khói dày đặc phun thẳng vào hang.
Trong hang nhỏ tối tăm, không khí ngày càng ít.
Tiêu Hề Hề không chịu được nữa muốn lao ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Tuy nhiên hai chân vừa bước ra đã bị ngọn lửa trước mặt vồ tới, nàng giật mình lùi lại.
Nàng vô tình đụng phải Uất Cửu ở phía sau.
Uất Cửu giơ tay đỡ nàng, khàn giọng nói.
“Không ra ngoài được.”
Toàn bộ hoa viên đang cháy, nếu xông ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ bị nướng sống, trở thành hai cái xác cháy thành than.
Dù có may mắn sống sót thoát khỏi đám cháy thì nhất định sẽ bị phản quân canh gác bên ngoài bắt giữ.
Vụ hỏa hoạn này rõ ràng là do Thiên Yển chân nhân hạ lệnh, mục đích póng hỏa của lão là ép Tiêu Hề Hề và Uất Cửu ra ngoài, đợi bọn họ tự sa mình vào lưới.
Tất nhiên, Tiêu Hề Hề cũng đoán được điều này.
Nhưng nàng thấy khó chịu vì ngạt thở, thiếu không khí khiến nàng thấy ngột ngạt, đầu óc choáng váng, cơ thể chỉ còn lại bản năng muốn hít thở không khí trong lành.
Uất Cửu ngước đôi mắt đỏ lên, lông mi ướt đẫm nước mắt sinh lý, nửa gò má sưng tấy dưới ánh lửa ngày càng đỏ hơn, khóe miệng còn có một vệt máu khô.
Gã nhìn ngọn lửa cháy rực bên ngoài hang, như thể thấy được hình ảnh mình bị ngọn lửa nuốt chửng, lẩm bẩm nói.
“Xem ra hôm nay chúng ta thật sự sẽ chết ở đây.”
……
Ngoài hoa viên, hàng ngàn phản quân đang chờ sẵn.
Bọn chúng cầm vũ khí trên tay, nhìn vào biển lửa rực cháy trước mặt không chớp mắt.
Chỉ cần có người lao ra khỏi biển lửa, bọn chúng sẽ lập tức ra tay bắt người.
Tuy nhiên chờ một lúc lâu, vẫn không có ai ra ngoài.
Thay vào đó, một tin tức bất ngờ và gây sốc đến trước.
Một tên lính hoảng hốt chạy tới, hét lên kinh hãi.
“Đại quân triều đình đánh vào thành rồi! Bọn họ đang xông về phía huyện nha!”
La Đại nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Gã bắt lấy tên lính, nghiêm giọng hỏi.
“Đại quân triều đình không phải bị chặn ngoài cổng thành sao? Sao có thể xông vào được?!”
Tuy cổng thành không là gì với ngàn vạn quân triều đình, bọn họ chỉ tốn chút sức là có thể công phá cổng thành, nhưng bọn họ sợ phản quân chó cùng rứt giậu, giết hết dân chúng vô tội, cho nên bọn họ vẫn luôn chần chừ không công thành.
Cho đến giờ, La Đại vẫn chưa nhận được tin gì về chuyện đại quân công thành.
Lúc này bất chợt nhân được tin quân triều đình tấn công, phản ứng đầu tiên của gã là không tin.
Thậm chí, gã còn nghi ngờ tên lính trước mặt là nội gián do triều đình cài trong thành, cố tình nói nhảm để làm dao động lòng quân.
Nhưng chốc sau La Đại liền biết, không phải tên lính trước mặt nói nhảm, mà là quân triều đình đã tấn công thật!
Phản quân liên tục chạy về hướng này, vừa chạy vừa hét.
“Đại quân triều đình đánh vào thành rồi! Bọn họ đánh vào thành rồi! Mau chạy đi!”
La Đại vứt bỏ tên lính đang sợ hãi trước mặt, bảo những người xung quanh ở lại đây, đồng thời gã nhanh chóng chạy lên gác xép cao nhất gần đó.
Gã đứng trên gác xép, vươn cổ ra nhìn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, gã nhìn thấy có một nhóm người đã tiến vào huyện nha, đang xông về phía hậu viện.
Nhóm người đó mặc y phục hệt như phản quân, thoạt nhìn có vẻ như là người của phản quân, nhưng nhìn cách bọn chúng chĩa mũi đao vào phản quân thì chắc chắn bọn chúng không phải phản quân.
Bọn chúng là quân triều đình!
La Đại không tin được, cổng thành còn chưa bị phá, đám người này làm sao lẻn vào thành được?!
Gã dùng khinh công nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, chạy nhanh về phía thư phòng.
Vết thương của Thiên Yển chân nhân vẫn chưa lành, trông ốm yếu nhợt nhạt.
Lão cúi đầu nhìn vào nôi.
Trong nôi có một đứa trẻ sơ sinh.
Vì sinh non nên đứa trẻ trông gầy hơn những đứa trẻ bình thường.
Một nhũ mẫu còn trẻ đang quỳ trên đất, không dám thở mạnh.
Thiên Yển chân nhân cau mày nhìn đứa bé gầy gò, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không biết đứa trẻ này có thể sống sót lớn lên hay không.”
Nhũ mẫu nghe vậy, da đầu tê dại, lập tức cúi đầu.
La Đại xông vào, không còn để ý chuyện hành lễ, đã nói ngay.
“Môn chủ, xảy ra chuyện rồi, quân địch xông vào huyện nha rồi!”
Tay Thiên Yển chân nhân run lên, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.
Lão đứng phắt dậy, nghiêm giọng hỏi.
“Chuyện này thật không?”
La Đại “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, bọn chúng đang xông về phía hậu viện, môn chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có nên điều động một ít binh lực trong thành đến không?”
Phần lớn phản quân tập trung gần các cổng thành để ngăn chặn quân địch công thành.
Kế đó, một ít binh lực được sắp đặt khắp nơi trong thành, mục đích chủ yếu là ngăn chặn dân chúng trong thành gây loạn.
Ngược lại, huyện nha là nơi có ít binh lực nhất.
Vì huyện nha nằm ở trung tâm thành, được bao quanh bởi phản quân, theo lý mà nói nên là nơi an toàn nhất, chỉ cần phòng ngự bên ngoài không bị phá vỡ, huyện nha sẽ không gặp nguy hiểm.
Thế nhưng hiện giờ, huyện nha lại là nơi đầu tiên bị quân địch tấn công, nơi gọi là an toàn nhất lại trở thành trò cười.
Thiên Yển chân nhân nhanh chóng suy nghĩ.
Lão đã đoán ra, quân triều đình hẳn là thông qua mật đạo vào huyện Du Môn.
Dù những mật đạo đó là lão sai người đào trước để chừa cho lão một lối thoát nhưng chúng cũng sẽ để lại cho lão những mối nguy tiềm ẩn rất lớn.
Nếu có người biết lối vào mật đạo thì đồng nghĩa đã mở cửa cho kẻ địch.
Vì vậy, lão đã che chắn chặt chẽ vị trí chính xác của những mật đạo đó, chỉ có một số ít người biết về chúng.
Uất Cửu là một trong số đó, còn cả mật thám phụ trách đưa thư.
Thiên Yển chân nhân không biết là Uất Cửu hay mật thám đã tiết lộ vị trí của mật đạo.
Dù sao chuyện cũng đã vậy, bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này. Chuyện cấp bách trước mắt là mau chóng xử lý nhóm quân địch đã xông vào huyện nha.
Thiên Yển chân nhân hỏi “Uất Cửu và Quý phi vẫn chưa ra sao?”
La Đại lắc đầu “Vẫn chưa.”
Thiên Yển chân nhân cau mày, cảm thấy thất vọng.
Nếu có Quý phi làm con tin, bọn họ có thể sẽ khiến Hoàng đế kiêng dè.
Ánh mắt Thiên Yển chân nhân rơi vào người nhũ mẫu đang quỳ trên đất bên cạnh.
Lão đột nhiên nói.
“Ngươi đưa tay ra cho ta xem.”