Nhũ mẫu nơm nớp lo sợ đưa tay phải ra.
Thiên Yển chân nhân rút kiếm từ thắt lưng La Đại ra.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, bàn tay phải của nhũ mẫu đã bị chặt đứt một cách gọn gàng!
Nhũ mẫu hét lên thảm thiết, bàn tay đầy máu của nàng rơi xuống đất.
Thiên Yển chân nhân trả kiếm cho La Đại, bình tĩnh nói.
“Đưa bàn tay này cho quân địch xem, nói đó là bàn tay của Quý phi.”
La Đại lập tức hiểu ý, cúi người nhặt bàn tay đầy máu lên, quay người chạy ra ngoài.
Triệu Hiền dẫn đầu tiểu đội đột kích mở đường máu, nơi nào bọn họ đi qua đều máu chảy thành sông.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị xông đến hậu viện, La Đại bất ngờ xuất hiện, ném bàn tay đầy máu của người phụ nữ tới trước mặt Triệu Hiền hét lớn.
“Ngươi có biết đây là tay của ai không? Đây là tay phải của Quý phi nương nương! Môn chủ đã nói, nếu các ngươi dám tiến thêm một bước, chúng ta cũng sẽ chặt đứt tay còn lại của Quý phi nương nương!”
Quý phi thật đang kẹt trong biển lửa, không biết có thể sống sót trở ra hay không.
Nhưng chuyện này chỉ có nội bộ phản quân biết, quân triều đình chắc chắn không biết.
Thiên Yển chân nhân muốn lợi dụng tin này để đánh lạc hướng quân địch, tốt nhất là có thể buộc quân địch rút lui, dù quân địch không lui cũng không sao, ít nhất bọn họ có thể kéo dài thời gian. Lúc này, Thiên Yển chân nhân đã phái người thông báo cho phản quân khắp thành, yêu cầu phản quân nhanh chóng tiếp viện.
Triệu Hiền liếc nhìn bàn tay đầy máu trên đất.
Từ làn da trắng nõn và những ngón tay thon dài, có thể nhận ra đây là bàn tay phải của nữ nhân trẻ tuổi.
Nhưng hắn không chắc đó có phải là bàn tay của Quý phi nương nương hay không.
Dù sao hắn cũng không biết tay của Quý phi nương nương trông như thế nào.
Triệu Hiền nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám tùy tiện xông tới, lỡ đâu đây thật sự là bàn tay của Quý phi nương nương thì sao?
Quý phi nương nương quan trọng với Hoàng đế thế nào, tất cả những người đi theo Hoàng đế đều biết rõ, Triệu Hiền không dám phạm đến cấm kỵ này.
Hắn không muốn rút lui cũng như không dám tùy tiện xông lên.
Cuối cùng hắn chỉ có thể đứng yên, cố gắng thương lượng với La Đại.
“Đại quân của chúng ta đã tới dưới thành, chẳng mấy chốc sẽ vào thành, nếu các ngươi không muốn chết thì lập tức đầu hàng!”
La Đại cười lạnh “Nếu các ngươi muốn nhìn thấy Quý phi và dân chúng trong thành đầu lìa khỏi cổ, vậy các ngươi cứ công thành đi! Ta muốn xem thử, các ngươi công thành nhanh hơn hay là kiếm trong tay bọn ta nhanh hơn!”
Không bên nào chịu nhượng bộ, tình hình rơi vào bế tắc.
La Đại thầm hy vọng viện binh sẽ đến nhanh một chút.
Triệu Hiền cũng hy vọng giống vậy, hắn hy vọng những người mà hắn phái đi tiến hành thuận lợi.
Tiểu đội đột kích mà hắn dẫn đầu tổng cộng hơn ba mươi người.
Trong số ba mươi người được hắn dẫn vào huyện nha, chuẩn bị tiến hành bắt giặc phải bắt vua trước, hắn còn phái vài người trà trộn khắp nơi trong thành.
Sau khi tách khỏi Triệu Hiền, những người đó ăn mặc như phản quân, cẩn thận tránh tai mắt của phản quân tiến đến cổng thành.
Khi nhìn thấy cổng thành, bọn họ đột nhiên hét toáng lên.
“Không hay rồi! Huyện nha bị tập kích rồi! Môn chủ bị bắt rồi!”
Tiếng hét này như sét đánh ngang tai, chợt nổ tung ở gần cổng thành!
Đám phản quân ở gần cổng thành giật mình, đám phản quân đang đứng gác trên tường thành cũng hoảng hốt quay đầu nhìn xuống.
Người đang la hét bị phản quân túm lấy, ghim chặt xuống đất.
Nhưng miệng vẫn không ngừng hết lớn.
“Huyện nha quả thật đã bị tập kích! Nếu các ngươi không tin thì nhìn về phía huyện nha đi, có phải bên đó cháy lớn rồi không? Đó là do quân địch phóng hỏa thiêu chết môn chủ!”
Nghe vậy, phản quân lập tức ngẩng đầu nhìn về phía huyện nha.
Quả nhiên có khói cuồn cuộn, rõ ràng là có hỏa hoạn.
Huyện nha sao có thể vô duyên vô cớ hỏa hoạn?
Chắc chắn có quân địch tấn công!
Phản quân hoảng sợ, mấy tướng lĩnh lập tức sai người mang ngựa tới.
Bọn họ lên ngựa, để lại một số người tiếp tục canh giữ cổng thành, còn những người khác vội vã cùng bọn họ đến huyện nha giải cứu môn chủ.
Bên ngoài cổng thành, Lạc Thanh Hàn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trên tường thành.
Khi nhận thấy phản quân trên tường thành hỗn loạn, hắn lập tức ra lệnh công thành!
Máy bắn đá sớm đã sẵn sàng lập tức hành động, vô số tảng đá đập thẳng về phía cổng thành!
Cánh cửa bị đập mạnh phát ra tiếng vang lớn, nhanh chóng biến đổi hình dạng.
Tấm gỗ chắn ngang phía sau cánh cổng không chịu được va đập lớn nên phát ra tiếng răng rắc.
Cổng thành dần dần hở ra một khe lớn.
Các kỵ binh lao tới như tên bắn.
Bọn họ lao về phía khe cửa nhanh nhất có thể, xông vào trong trước khi đối phương kịp đóng cửa lại, chặn đứng nỗ lực đóng cửa của phản quân.
Ngay sau đó, bộ binh một tay cầm khiên, một tay cầm thang mây, chân bước như bay xông đến dưới tường thành, quăng thang mây leo lên tường thành với tốc độ cực nhanh.
Phản quân trên tường thành vốn đã hoảng sợ vì huyện nha bị tấn công, giờ đây càng hoảng sợ hơn khi đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ của quân địch.
Tệ hơn nữa là các tướng lĩnh phụ trách đều đến tiệp viện huyện nha vì lo cho an nguy của môn chủ.
Bây giờ không có chỉ huy, đám phản quân này sợ hãi không biết làm sao, đội hình trở nên hỗn loạn.
Cổng thành ngày càng mở rộng.
Ngày càng có nhiều bộ binh quăng thang leo lên tường thành.
Phản quân và bộ binh triều đình chiến đấu ác liệt trên tường thành, dân chúng vừa phấn khích vừa sợ hãi, ai nấy đều khóc nức nở.
Lạc Thanh Hàn cũng nhận thấy làn khói dày đặc bốc lên ở huyện nha.
Hắn vô thức chạm vào bùa thế thân giấu trong ngực, cảm thấy hơi bất an.
Con ngựa đen bên dưới dường như cảm nhận được bất an của chủ nhân, liên tục gõ móng trước, bộ dạng nóng lòng muốn xông tới.
Cổng thành đã mở ra một nửa, kỵ binh gần như đã chiếm được cổng thành.
Kế đó là đại quân tiến vào.
Lạc Thanh Hàn một tay siết chặt dây cương, một tay cầm trường thương tua đỏ, ngọn lửa chiến tranh bùng lên trong đôi mắt đen của hắn.
Hắn không thể chờ lâu hơn được nữa.
Hắn muốn cứu Hề Hề!
Lạc Thanh Hàn mặc kệ khuyên ngăn của các tướng lĩnh, một mình xông lên trước.
Áo choàng đỏ tươi bay cao trong gió lạnh, giống như đại bàng sải cánh, xòe những móng vuốt sắc nhọn lao vào con mồi.
Trường thương tua đỏ mang theo một lực lớn quét ngang, quét sạch tất cả kẻ thù trước mặt.
Đầu thương sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
Không thể phân biệt được đâu máu là của kẻ địch, đâu là máu của mình.
Tiếng giết chóc thảm khốc đến rồi đi.
Lạc Thanh Hàn cảm giác như mình đang ở trong địa ngục tu la, xung quanh là mùi máu tanh và sát khí, ánh mắt của mọi người đều đỏ ngầu, ai nấy đều muốn xé đối phương thành từng mảnh.
Tuy nhiên, điều này không hề ảnh hưởng tới Lạc Thanh Hàn.
Lúc này, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn phía xa.
Hắn cưỡi ngựa vung thương, giết hết kẻ địch này đến kẻ địch khác. Hắn ở giữa thiên quân vạn mã mở đường máu, phi thẳng về hướng khói bốc lên!