Phản quân khắp thành đổ về huyện nha tiếp viện, tiểu đội đột kích của Triệu Hiền chỉ huy rơi vào vòng vây của kẻ địch.
Thấy tình thế đảo ngược, La Đại tức thì hưng phấn, phát động tấn công!
Nhóm người Triệu Hiền không còn đường lui, đành phải liều mình đánh với phản quân.
Phản quân quá đông, chỉ dựa vào ưu thế người đông đã có thể đè đầu nhóm người Triệu Hiền.
Triệu Hiền là đội trưởng, phải hứng chịu công kích mạnh nhất từ cuộc bao vây.
Hắn bị hàng chục người vây quanh, trường đao trong tay đã bị chém mẻ vài chỗ, toàn thân đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt vô cùng hung hãn, giống như sói đầu đàn cô độc dũng cảm, dù có chết cũng không bỏ cuộc.
Cánh tay bị chém mạnh, ngón tay vừa buông lỏng, trường đao rơi xuống đất kêu vang.
Triệu Hiền mất vũ khí giống như sói hoang không có móng vuốt, mức độ nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.
Dù vậy, hắn vẫn không ngã xuống.
Hắn nhìn thẳng vào La Đại, ánh mắt vẫn dữ tợn sắc bén.
Giống như chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lập tức lao tới cắn đứt một miếng thịt trên người La Đại.
La Đại bị ánh mắt của hắn chọc giận, đẩy đám phản quân đang bảo vệ mình ra, tự dùng đao chém về phía Triệu Hiền!
Trên người Triệu Hiền đầy vết thương, trong tay không có vũ khí nên chỉ có thể tay không đấu với La Đại.
Dù vậy, Triệu Hiền vẫn không rơi vào thế bất lợi.
La Đại càng đánh càng gấp, cuối cùng dứt khoát ra lệnh.
“Ngây ra đó làm gì? Xông lên cho ta!”
Đám phản quân tưởng La Đại muốn đấu tay đôi với kẻ địch nên cố tình không can thiệp, bất chợt bị La Đại quát một tiếng, bọn họ như giật mình tỉnh giấc, lần nữa bao vây Triệu Hiền.
Đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy, dù Triệu Hiền có ba đầu sáu tay cũng không thể chống trả được.
Chẳng mấy chốc hắn bị đánh ngã xuống đất.
La Đại không biết thẹn quá hóa giận hay làm sao đó, gã không cho người khác ra tay, muốn tự mình giết chết Triệu Hiền.
Gã giơ trường đao lên cao, chém mạnh vào cổ Triệu Hiền!
Một đao này chém xuống, Triệu Hiền chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Vút!
Một âm thanh xé gió vang lên.
Kế đó một trường thương tua đỏ xuyên qua bầu trời, với khí thế không ai cản được bay ngang trên đầu phản quân, đâm vào ngực La Đại!
Vì sức lực của trường thương quá lớn nên cả người La Đại bay theo về phía sau.
Cuối cùng, trường thương ghim mạnh vào tường!
Gã mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Gã không ngờ mình sẽ chết vào lúc này, bằng cách đột ngột như vậy.
Thật ra, không chỉ có gã, mà tất cả những người có mặt ở đây đều không dám tin.
Bọn họ mở to mắt nhìn cảnh tượng này, còn tưởng mình đang mơ.
Cho đến khi bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.
Lộc cộc lộc cộc!
Mọi người có mặt mới chợt hoàn hồn.
Phản quân hét lên “Đại công tử!”
Triệu Hiền nhân cơ hội đứng dậy, nhặt trường đao bị mẻ nhiều chỗ.
Hắn nhìn về phía có tiếng vó ngựa truyền đến, thấy một vị Hoàng đế tuấn tú mặc giáp đen cưỡi ngựa chiến, đội theo gió lạnh dữ dội, không ngừng xông vào huyện nha!
Áo choàng đỏ tươi bao cao tron gió lạnh, giống như ngọn lửa rực cháy, thiêu đốt ánh mắt của mọi người có mặt.
Triệu Hiền hét lên “Bệ hạ!”
Trường thương tua đỏ trong tay Lạc Thanh Hàn đang ghim vào tường cùng với La Đại.
Không có thương, hắn rút bội kiếm Diệt Thế trên thắt lưng, lật người xuống ngựa, tiện tay chém một phản quân đang chuẩn bị xông tới.
Lưỡi kiếm sắc bén nhuốm máu đỏ tươi, tản ra khí lạnh đến thấu xương.
Lạc Thanh Hàn vừa giết địch vừa lạnh lùng hỏi.
“Quý phi ở đâu?”
Triệu Hiền nghiến răng vung trường đao mẻ nhiều chỗ, lớn tiếng nói “Bọn chúng chặt một tay của Quý phi uy hiếp chúng thần!”
Lạc Thanh Hàn nghe vậy, sắc mặt biến đổi rõ rệt.
Đám phản quân này lại dám ra tay với Hề Hề!
Ý nghĩ giết chóc dâng trào mãnh liệt trong lòng, các đòn tấn công của hắn trở nên tàn nhẫn quyết liệt hơn.
Chỉ cần phản quân đến gần hắn, đều sẽ bị hắn một kiếm giết chết.
Trong chớp mắt, bên cạnh hắn đã đầy rẫy thi thể chất chồng.
Từ xa, tiếng còi báo hiệu vang lên, theo sau là tiếng trống trận dồn dập dữ dội.
Triệu Hiền nhìn lên, thấy lá cờ của phản quân đã bị chém ngã, sau đó lá cờ đen tượng trưng cho Hoàng đế Đại Thịnh được dựng lên, lá cờ khổng lồ tung bay cuồng nhiệt trong gió lạnh, con rồng vàng trên lá cờ đen há miệng giương móng vuốt, như thể có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Hiền vui mừng khôn xiết, hét lớn lên.
“Cổng thành đã bị phá! Người của chúng ta đã vào thành!”
Đám phản quân cũng nhìn thấy, tất cả bàng hoàng sợ hãi, tay chân lạnh ngắt.
Xong rồi!
Một khi cổng thành bị phá, quân triều đình có thể tiến thẳng vào, kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.
Như để xác nhận suy đoán của bọn họ, giây tiếp theo vô số tiếng vó ngựa vang lên.
Một số phản quân nhận ra, hét toáng lên.
“Mau! Mau đóng cổng huyện nha!”
Bọn họ lao về phía cổng huyện nha, cố gắng đóng lại, chặn quân triều đình.
Triệu Hiền sao có thể cho bọn chúng cơ hội này?
Hắn lập tức dẫn tiểu đội đột kích còn lại lao lên đánh chặn.
Cuộc chiến giữa hai bên lại nổ ra.
Ngay sau đó, một nhóm kỵ binh triều đình xông vào huyện nha, vung trường thương đánh bay tất cả phản quân trước mặt.
Có đội kỵ binh này gia nhập, tình thế cuối cùng đã lập tức đảo ngược.
Sau đó không ngừng có viện binh triều đình xông tới, bọn họ liều chết đánh với phản quân.
Lạc Thanh Hàn một mình xông vào hậu viện.
Dù Hề Hề có bị chặt tay, hắn cũng nhất định tìm được nàng.
Dù bây giờ nàng có trở thành thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ nàng một mình.
Hắn nhất định phải đưa nàng về!
“Hề Hề!”
Lạc Thanh Hàn tìm từng phòng một, vừa đi vừa hét lớn gọi tên Hề Hề.
Thiên Yển chân nhân thấy lá cờ trên tường thành đã đổi chủ, biết cổng thành đã bị phá, thất bại là điều chắc chắn. Dù có tức giận và không cam lòng, lão cũng không dám chọi cứng với hàng ngàn quân triều đình được huấn luyện bài bản.
Lão chỉ đành mang theo Lạc Long Chiếu nhỏ tuổi chạy trốn dưới sự hộ tống của tử sĩ.
Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!
Không ngờ bọn họ vừa bước ra khỏi thư phòng đã nghe thấy có người đang gọi tên Hề Hề cách đó không xa.
Thiên Yển chân nhân dừng bước.
Lão đi theo âm thanh, vừa lúc bắt gặp Lạc Thanh Hàn đang xông vào.
Lạc Thanh Hàn chợt dừng lại, đôi mắt đen sắc lạnh như dao.
Như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Lạc Long Chiếu đang yên lặng nằm trong vòng tay của Thiên Yển chân nhân đột nhiên bật khóc.
Tiếng khóc chói tai của đứa bé vang vọng khắp hậu viện.
Thiên Yển chân nhân cũng không thèm nhìn đứa bé trong tay, đôi mắt xám nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn.
Người này có mệnh cách Tử Vi mà lão nằm mơ cũng muốn có.
Lạc Thanh Hàn “Môn chủ Thiên Môn?”
Hắn dùng giọng điệu tra hỏi, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã xác nhận đạo sĩ tóc trắng trước mặt chính là môn chủ Thiên Môn.
Thiên Yển chân nhân giật giật khóe miệng, cười đáp lại.
“Bần đạo bái kiến Hoàng thượng.”