Vì Nam Nguyệt vương và Huyền Cơ Tử lần lượt chết, cán cân chiến thắng trong nội chiến Nam Nguyệt nghiêng về phía đại vu, nhưng sau khi nhóm người Phương Vô Tửu xuất hiện, tình thế dần đảo ngược.
Vốn đại vu muốn nhờ Không Thiền gi ết chết đám nhóc Huyền Môn đó, nhưng không ngờ Không Thiền lại bị đối phương gi ết chết.
Không còn cách nào khác, đại vu chỉ có thể thay đổi chiến lược, hắn định nhân lúc có ưu thế người đông, cưỡng ép công phá tuyến phòng thủ của thôn Đại Nguyệt, làm một trận tốc chiến tốc thắng.
Vốn chiến lược này rất ổn.
Vấn đề là vào lúc này Hoàng đế Đại Thịnh đột nhiên dẫn theo năm mươi ngàn quân đến!
Ngoài ra, ba mươi ngàn quân Đại Thịnh đến trước đó đang đóng quân gần Nam Nguyệt.
Hai bên hội hợp, cộng lại có tám mươi ngàn quân.
Với một nước Nam Nguyệt nhỏ bé, chuyện này giống như một người đàn ông trưởng thành cao hai mét đang đấm một đứa trẻ cao một mét.
Khoảng cách giữa hai bên quá lớn!
Đại vu kiềm chế xúc động muốn chửi thề, định thu gom tản binh, lợi dụng địa hình phức tạp nước Nam Nguyệt tiến hành đánh du kích với kẻ địch, dù không đánh thắng, ít nhất cũng khiến kẻ địch tiêu hao một phần lớn binh mã.
Kết quả kế hoạch này vừa mới được thực hiện, Việt Cương đã đích thân dẫn đầu một nhóm người dẫn đường cho Hoàng đế Đại Thịnh.
Có người dân địa phương dẫn đường, còn có thuốc đuổi muỗi và côn trùng do Phương Vô Tửu cung cấp, cũng như các thúi thơm chống chướng khí, quân đội Đại Thịnh thế như chẻ tre, đánh tan phản quân do đại vu cầm đầu.
Toàn bộ tình hình trận chiến có chiều hướng nghiêng về một phía.
Phản quân bị đánh bại hoàn toàn, đại vu buộc phải chạy trốn khỏi Nam Nguyệt, chuẩn bị đi cầu cứu Mạc Bắc.
Đáng tiếc hắn xui xẻo, vừa rời khỏi biên giới Nam Nguyệt liền đụng phải Uất Cửu.
Vốn Uất Cửu định ở đây nghỉ ngơi một thời gian, chờ vết thương khỏi hẳn rồi mới về Tây Vực.
Hai bên gặp nhau.
Đại vu thấy đối phương đến từ Tây Vực, bèn quyết tâm kết bạn với gã, thậm chí còn muốn nhờ đám người đến từ Tây Vực này để bày keo khác.
Dù sao đối với đại vu mà nói, việc hắn cầu cứu Mạc Bắc hay Tây Vực cũng không có gì khác biệt.
Để thể hiện thành ý của mình, thậm chí đại vu còn lấy loại thuốc chữa thương độc chế của riêng mình, hắn bày tỏ thuốc này có tác dụng thần kỳ đối với nội thương.
Loại thuốc này quả thật có tác dụng chữa nội thương rất tốt, nhưng đại vu lại cho trứng cổ trùng vào lọ thuốc này.
Chỉ cần Uất Cửu uống lọ thuốc này, trứng cổ trùng sẽ nở trong cơ thể gã, cuối cùng gã sẽ bị cổ trùng khống chế, trở thành con rối trong tay đại vu.
Uất Cửu nhìn lọ thuốc được đưa cho mình, mỉm cười nhẹ.
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của đại vu.”
Gã đưa tay cầm lọ thuốc.
Đại vu vui mừng khi thấy gã cắn câu.
Nhưng ngay sau đó, hai cây kim bạc bay ra từ đầu ngón tay Uất Cửu, đâm vào người đại vu.
Vẻ mặt đại vu cứng đờ, cơ thể hắn không cử động được nữa.
Hắn thậm chí không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể bất lực nhìn Uất Cửu mở miệng mình, sau đó đổ lọ thuốc vào miệng hắn.
Đồ Lăng đúng lúc đưa bình nước sang.
Uất Cửu đổ nước vào miệng đại vu.
Nước trộn với bột thuốc theo thực quản chảy vào dạ dày của đại vu.
Sắc mặt đại vu tức thì tái nhợt.
Uất Cửu ném lọ thuốc đi, phủi phủi tay, nhận ra biến hóa của đại vu, không khỏi bật cười.
“Xem ra ta đoán không sai, quả nhiên ngươi đã động tay vào thuốc, chắc không phải ngươi bỏ trứng cổ trùng vào thuốc đó chứ?”
Đại vu khó tin nhìn gã, trong mắt đầy hoảng sợ.
Làm sao gã biết trong thuốc có trứng cổ trùng?
Uất Cửu liếc mắt đã nhìn ra hắn đang nghĩ gì, mỉm cười giải thích.
“Ta là người lòng dạ hẹp hòi xảo trá, loại người đột nhiên thể hiện lòng tốt như ngươi sẽ không khiến ta nghĩ ngươi tốt đến mức nào, mà ngược lại sẽ khiến ta cho rằng ngươi có ý đồ xấu. Ngươi xem, ta chỉ tùy tiện thăm dò một chút, thế mà thăm dò được ngươi rồi.”
Đại vu rất giận, nhưng hắn không làm gì được.
Trứng cổ trùng nhanh chóng nở trong người hắn.
Quá trình này không có cảm giác gì, nhưng sắc mặt của đại vu ngày càng khó coi.
Bản thân Uất Cửu cũng có thể điều khiển cổ trùng, gã biết muốn dùng cổ trùng điều khiển người khác, thông thường cần có một cổ trùng cái.
Gã tìm khắp người đại vu, nhanh chóng tìm thấy một bình sứ nhỏ.
Bình sứ chứa một cổ trùng cái có thân đỏ như máu.
Chỉ cần Uất Cửu lắc nhẹ bình sứ chứa cổ trùng cái, đại vu sẽ phải chịu cơn đau như dao cắt, thậm chí còn tệ hơn cái chết.
Thấy đại vu đau đớn muốn ngất đi, Uất Cửu rất hài lòng.
Gã cất cổ trùng đi, thuận tiện lấy hết những thứ khác trên người đại vu.
Trong số đó có ba lọ thuốc trị thương độc chế chưa bị động vào.
Uất Cửu chỉ dùng một chút, nội thương đã tốt lên rất nhiều.
Gã ra lệnh cho người trói đại vu lại, giam vào xe tù mới chế tạm thời.
Đồ Lăng cung kính hỏi.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta về Tây Vực chưa?”
Uất Cửu đứng từ xa nhìn nước Nam Nguyệt, cười đầy ẩn ý.
“Chờ đã, ta còn có việc phải làm.”
……
Hiện giờ phản loạn ở Nam Nguyệt đã được dập tắt, nhưng vẫn chưa chọn được Nam Nguyệt vương mới.
Trưởng thôn của ba mươi hai thôn tụ hợp lại, sau khi thảo luận nghiêm túc, Việt Cương làm người đại diện đến thăm công chúa Nam Phượng, rồi đề cập đến chuyện kế vị Nam Nguyệt vương.
Tiêu Hề Hề vừa mới chải đầu, sau khi tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện tóc mình đã đen trở lại!
Đây quả thật là bất ngờ với nàng.
Nghe Việt Cương nói xong, nàng giật mình suýt ngã xuống đất.
May là Lạc Thanh Hàn kịp thời đỡ lưng dưới của nàng.
Điều này đã cứu nàng khỏi bi kịch té ngã ngồi xổm ở nơi đông người.
Mắt hạnh của nàng mở to, khó tin nhìn chằm chằm Việt Cương, rồi lạc giọng hỏi.
“Ngươi nói cái gì? Các ngươi muốn ta kế thừa vương vị của Nam Nguyệt vương?”
Việt Cương thật thà cười “Đúng vậy, tuy người không phải con gái ruột của Nam Nguyệt vương, nhưng người là công chúa duy nhất được Nam Nguyệt vương đích thân sắc phong, ba thánh vật đại diện cho Nam Nguyệt vương đều nằm trong tay người, người xứng đáng thừa kế vương vị của Nam Nguyệt vương.”
Tiêu Hề Hề biết ba thánh vật của nước Nam Nguyệt là sáo trùng, cổ Hóa Thân và cổ vương.
Cổ Hóa Thân ở trong người nàng thì đúng rồi.
Nhưng sáo trùng và cổ vương không ở trong tay nàng!
Nàng vội phủ nhận “Chắc chắn các ngươi hiểu lầm rồi, sáo trùng và cổ vương không ở chỗ ta, ta cũng không muốn làm Nam Nguyệt vương gì đó.”
Nàng chỉ là một con cá muối yếu ớt đáng thương bất lực, nàng giỏi nhất là ăn no chờ chết, sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề của vua một nước?!
Việt Cương rất kinh ngạc “Sao không ở trong tay người? Trước khi Nam Nguyệt vương qua đời, ngài ấy đã đưa hai bảo vật đó cho Huyền Cơ Tử tiên sinh, nhờ ông ấy giao cho người, lẽ nào trước khi ông ấy qua đời không nói chuyện này với người sao?”
Tiêu Hề Hề bối rối, trước khi sư phụ qua đời chưa từng nói chuyện này với nàng!
Việt Cương hỏi “Vậy ông ấy có để lại di vật gì cho người không?”
Tiêu Hề Hề cẩn thận nhớ lại, liền nhớ ra trước khi sư phụ qua đời có để lại cho bọn họ một cái hộp.