Tiêu Hề Hề sai người mời đại sư huynh Phương Vô Tửu tới.
Phương Vô Tửu dường như sớm đã đoán được, lúc y đến, trên tay cầm một hộp đồng nặng.
Tiêu Hề Hề vừa nhìn đã nhận ra chiếc hộp.
“Đây không phải chiếc hộp mà sư phụ để lại sao?”
Phương Vô Tửu khẽ cười “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề “Ta có thể xem bên trong có gì không?”
Phương Vô Tửu “Đương nhiên có thể.”
Y mở hộp, lộ ra ba món đồ bên trong.
Một lá thư đã mở sẵn.
Một sáo trùng.
Và một bình sứ màu đen.
Tiêu Hề Hề không chạm vào sáo trùng hay bình sứ mà trực tiếp cầm thư lên.
Nàng nhìn đại sư huynh với ánh mắt dò hỏi.
Thấy đại sư huynh gật đầu, nàng nôn nóng lấy lá thư ra.
Nửa đầu thư chủ yếu nói về ân oán trước kia giữa Huyền Cơ Tử và Không Thiền, đồng thời nhấn mạnh không để Hề Hề đi tìm Không Thiền trả thù.
Tiếc là đã muộn một bước.
Khi Phương Vô Tửu nhìn thấy thư này, Hề Hề đã đi tìm Không Thiền.
Huyền Cơ Tử dường như sớm đã đoán được mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, ông nói trong thư —
Vi sư biết Hề Hề hiếu thuận, nhất định sẽ không từ bỏ ý định trả thù.
Nếu các con không ngăn được con bé, thì cầm theo bình sứ trắng, khi Hề Hề gặp nguy hiểm tính mạng, hãy cho con bé uống thuốc trong bình sứ trắng.
Thuốc đó là ta tinh chế bằng vô số dược liệu quý hiếm, bên trong còn có máu đầu tim của ta, có công hiệu làm con người sống lại.
Dù Hề Hề bị thương nặng đến đâu, chỉ cần con bé còn thở, thuốc này có thể cứu được.
Đây là chuyện cuối cùng mà vi sư có thể làm cho con bé.
Ta hi vọng sau này con bé có thể tự bảo vệ mình thật tốt, đừng để mình bị thương nữa.
……
Tiêu Hề Hề đọc tới đây, khóe mắt không khỏi ươn ướt.
Người ta đồn rằng Huyền Môn có bí phương làm con người trường sinh bất tử, nhưng thật ra thứ Huyền Môn sở hữu chính là bí phương có thể khiến con người chết đi sống lại.
Nhưng bí phương đó cần dùng vô số dược liệu quý giá, trong đó quan trọng nhất chính là máu đầu tim.
Máu đầu tim của con người rất quý giá, đó là nơi chứa đựng toàn bộ sinh lực trong cơ thể con người, một khi lấy ra ngoài, cơ thể sẽ nhanh chóng suy yếu, nếu không may, thậm chí có thể trả giá bằng mạng sống.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Huyền Môn luôn giấu bí phương, không nói với người ngoài.
Chết đi sống lại, chỉ cần nghe bốn chữ này cũng đủ khiến vô số người phát điên.
Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của người khác.
Nếu bí phương này rơi vào tay đám quyền quý, đồng nghĩa với việc cho bọn họ vô số mạng sống, dân chúng bình thường ở phía dưới sẽ trở thành công cụ để đám quyền quý hút mạng, trật tự thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Vì vậy, Huyền Môn che giấu bí phương này rất tốt, ngoại trừ chưởng môn, chỉ có người kế nhiệm của chưởng môn, cùng với một số rất ít người được chưởng môn tin tưởng mới có thể biết được.
Phương Vô Tửu biết chuyện này, Tiêu Hề Hề cũng biết.
Chỉ khi nàng đọc thư này, nàng mới nhận ra sở dĩ nàng còn sống là vì có sư phụ hi sinh.
Sư phụ hẳn sớm đã đoán được nàng có thể gặp nguy hiểm tính mạng, nên chế tạo bí phương có thể để nàng sống lại từ trước.
Vì phải rút máu đầu tim luyện thuốc, mới làm cho cơ thể ông trở nên vô cùng suy yếu.
Không Thiền nhân lúc Huyền Cơ Tử đang yếu, ra tay đánh lén ông.
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm “Nếu không phải vì cứu ta, sư phụ đã không suy yếu. Nếu ông ấy không suy yếu, Không Thiền đã không thể đánh lén thành công … thì ra nguồn cơn mọi chuyện đều là do ta?”
Phương Vô Tửu “Nhưng muội suýt chết vì muốn trả thù cho sư phụ, nếu sư phụ không xảy ra chuyện, muội cũng sẽ không đặt mình vào nguy hiểm.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng sư phụ vì ta mới xảy ra chuyện.”
Phương Vô Tửu “Không phải như vậy, sư phụ đoán được muội có thể sẽ chết, cho nên đã chuẩn bị trước.
Nếu ông ấy không làm gì, thì mọi chuyện sau đó có lẽ sẽ không xảy ra.
Giữa việc thuận theo tự nhiên và chuẩn bị trước, ông ấy đã chọn vế sau.
Đây là lựa chọn của ông ấy!
Ta đoán giây phút ông ấy đưa ra quyết định, ông ấy đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Nàng chợt nhớ đến lời sư phụ đã nói trong mơ —
“Vạn vật trên đời đều có duyên số, ta chỉ có thể thay đổi giây phút trước mắt, giây tiếp theo và giây tiếp theo đó nữa, không ai có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, kể cả con có thiên nhãn cũng vậy.”
Lúc đó Tiêu Hề Hề không hiểu ý của câu nói đó.
Lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu ra.
Vì sư phụ đoán được tương lai Hề Hề sẽ gặp nạn sinh tử nên ông đã chuẩn bị trước để hóa giải nạn này.
Nhưng ông không ngờ chính mình đã góp một phần tạo nên thảm kịch này.
Ông có thể thay đổi chuyện xảy ra lúc này, nhưng không thể đoán trước mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào sau khi thay đổi?
Mọi thứ đều chắc chắn vào lúc này, nhưng mỗi giây trong tương lai đều không chắc chắn.
Đó là lý do tại sao sư phụ bảo nàng cứ thuận theo tự nhiên.
Ông đã là bài học đẫm máu trước mắt, ông không hi vọng nàng giẫm lên vết xe đổ.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra luồng khí đục trong ngực.
Sư phụ sau khi qua đời vẫn không quên báo mộng khuyên giải cho nàng, sao nàng có thể phụ lòng tốt của sư phụ?
Nếu mạng này của nàng là do sư phụ dốc sức cứu, vậy nàng phải sống tốt, tuyệt đối không thể để hi sinh của sư phụ lãng phí vô ích.
Nàng mở mắt ra, mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt đã trở nên trong trẻo kiên định.
Vốn Phương Vô Tửu vẫn còn hơi lo lắng cho nàng, nhưng khi thấy vẻ mặt của nàng trở lại bình thường, trong lòng y thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ an tâm.
Tiểu sư muội ngày càng trưởng thành, nếu sư phụ trên trời có linh, nhất định sẽ rất vui mừng.
Tiêu Hề Hề lại nhìn lá thư trong tay.
Đoạn cuối thư nói về chuyện Nam Nguyệt vương.
……
Sáo trùng và cổ vương được Nam Nguyệt vương giao phó cho ta trước khi qua đời, bảo ta chuyển cho Hề Hề.
Ý của bà ấy là để Hề Hề đảm nhận vị trí Nam Nguyệt vương.
Nhưng ta biết rõ tính cách của Hề Hề, con bé tự do quen rồi, chắc chắn không muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Vi sư đề nghị tạm thời giao hai thánh vật đó cho Vô Tửu bảo quản, đồng thời Vô Tửu sẽ tìm kiếm người thừa kế thích hợp ở Nam Nguyệt.
Trước khi tìm được người thừa kế, Hề Hề sẽ tạm thời đảm nhận vị trí Nam Nguyệt vương
……
Nội dung bức thư đến đây thì hết.
Tiêu Hề Hề không tin, cố ý lật mặt sau của thư ra xem, mặt sau không có chữ nào.
Nàng lắc mạnh phong bì lần nữa, nhưng vẫn không thấy tờ giấy viết thư nào khác.
Phương Vô Tửu “Muội cũng thấy rồi đấy, sư phụ muốn muội tạm thời tiếp quản vị trí Nam Nguyệt vương.”
Tiêu Hề Hề tức giận “Trên người ta đã có vị trí chưởng môn Huyền Môn, không lương, không ngày nghỉ, không phúc lợi, ngoại trừ một tấm sắt ra thì chả có gì hết! Thế cũng đã đành, các người lại còn muốn ta đảm nhận hai công việc? Đừng hòng, Tiêu Hề Hề ta tuyệt đối không thể làm hai việc!”