Tiêu Lăng Phong thấy mình không hỏi được gì, chỉ đành thất vọng rời đi.
Ông về phủ tướng quân, gọi Tiết thị đến, bảo bà vào cung một chuyến.
Tiết thị khó hiểu “Vào cung làm gì?”
Tiêu Lăng Phong nói ngắn gọn chuyện của Tạ Sơ Tuyết, cuối cùng nói “Nàng vào cung nói chuyện này với Tiêu trắc phi, nhắc nhở con bé một chút, bảo con bé phải giữ chặt trái tim của Thái tử, đừng để Thái tử bị Tạ Sơ Tuyết dụ đi mất.”
Tiết thị gật đầu “Thiếp hiểu rồi, sáng mai thiếp sẽ đưa Tiểu Lam vào cung.”
“Ừm.”
Dù lần trước ông cãi cọ không vui với Tiêu Hề Hề, nhưng Tiêu Lăng Phong chỉ xem nàng như đứa trẻ đang giận dỗi.
Ông tin chỉ cần mình thể hiện đủ chân thành, Tiêu Hề Hề sẽ dần quên đi những chuyện không vui trước kia, lần nữa chấp nhận Tiêu gia.
Sáng hôm sau, Tiết thị dẫn Tiêu Tri Lam vào cung.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên khi biết hai người đến đây.
Tiêu Tri Lam lấy một chiếc khăn lụa, hai tay đưa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi thẹn thùng.
“Tỷ tỷ, đây là khăn tay muội thêu cho tỷ, tỷ có thích không?”
Cô bé từng hứa thêu khăn tay cho Tiêu Hề Hề, nhưng Tiêu Hề Hề gần như quên mất, thế mà cô bé này vẫn nhớ.
Tiêu Hề Hề nhận khăn tay, trên đó thêu hoa đào màu hồng, tuy kĩ thuật thêu không tốt lắm, nhưng đường kim tỉ mỉ, thoáng nhìn là biết vô cùng dụng tâm.
“Muội thêu rất đẹp, ta rất thích.”
Tiêu Tri Lam thấy ngại khi được khen.
Cô bé lấy hết can đảm, mong đợi hỏi “Vậy sau này muội có thể làm những thứ khác cho tỷ không? Gần đây muội mới học cách thắt dây, muội thắt dây cho tỷ được không?”
Tiêu Hề Hề không khách sáo, cười đáp “Được chứ.”
Tiêu Tri Lam tức thì vui mừng khôn xiết.
Gần đây, hoa đào trong cung đang nở rộ, Bảo Cầm hái một ít hoa đào tươi để làm bánh hoa đào và trà hoa đào.
Nàng bưng trà đến.
Tiêu Hề Hề mời Tiết thị và Tiêu Tri Lam ăn, đồng thời cũng cầm bánh hoa đào lên ăn.
Bánh hoa đào này ngọt nhưng không ngấy, còn thoảng hương hoa đào, uống với trà hoa đào thì càng ngon.
Tiêu Hề Hề ăn rất vui vẻ.
Tiết thị thử trò chuyện với nàng, sau vài lần thử, phát hiện bầu không khí chẳng nhưng không hài hòa mà càng gượng gạo hơn.
Hai người tuy là mẹ con nhưng chưa từng có tình cảm gì, cuộc sống hàng ngày hoàn toàn cách biệt, hầu như không dính dáng tới nhau.
Làm cho hai người không biết gì về nhau.
Vì không hiểu nhau nên không tìm được chủ đề chung.
Tiết thị đành phải kết thúc bầu không khí gượng gạo, bắt đầu vào chuyện chính.
“Nghe nói Thái hậu có ý định mai mối Thái tử và nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nương nương có biết chuyện này không?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Biết.”
Tiết thị hỏi “Nói vậy, chuyện này là thật?”
“Ừm.”
Tiết thị lo lắng “Nếu là thật, vậy người phải chuẩn bị trước, đừng để nữ nhân kia thế chỗ của người.”
“Yên tâm đi, Thái tử không thích nàng.”
Tiết thị nghi ngờ “Thật sao? Nhưng ta nghe nói hình như Thái tử rất quan tâm đến Tạ Sơ Tuyết.”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Bà nghe ai nói?”
Tiết thị không thể khai ra Tiêu Lăng Phong, lắp bắp mơ hồ trả lời “Ta cũng không nhớ, chỉ tình cờ nghe thấy ai đó nói thôi.”
Tiêu Hề Hề “Bà ít nghe mấy tin đồn thất thiệt này thì tốt hơn, nếu rảnh rỗi buồn chán quá thì có thể ra ngoài đi dạo đánh bài.”
Tiết thị không hiểu “Đánh bài?”
“Ồ, ta quên mất, bà không biết đánh bài.”
Tiết thị lúng túng, muốn hỏi rõ đánh bài là gì, nhưng vì hai bên không thân, nên ngại ngùng không dám hỏi.
Sau khi tiễn Tiết thị và Tiêu Tri Lam đi, Tiêu Hề Hề quay sang hỏi Bảo Cầm.
“Trong cung có thợ mộc không? Ta muốn làm đồ chơi.”
Bảo Cầm gật đầu “Có chứ, nương nương muốn làm thứ gì?”
Tiêu Hề Hề “Mạt chược.”
Cả ngày nàng ở trong cung, ngoài ăn ngủ thì thỉnh thoảng cũng cần giải trí một chút.
Trước đây nàng giải trí bằng cách đọc truyện, nhưng bây giờ nàng không đọc được nữa, đành phải tìm thú vui khác.
Mấy trò mạt chược hay bài poker rất vui, chỉ cần ngồi chơi thôi, rất phù hợp với một cá muối lười vận động như nàng.
Bảo Cầm ngơ ngác “Mạt chược là gì?”
Nàng chỉ biết tương mè, chưa từng nghe mạt chược bao giờ.
*Mạt chược (麻将) đồng âm với tương mè (麻酱) là májiàng.
Tiêu Hề Hề giải thích chi tiết cách chơi mạt chược với nàng.
Sự tò mò của Bảo Cầm tức thì bị khơi dậy.
“Nương nương, mạt chược này khó làm không?”
“Không khó.”
Tiêu Hề Hề cầm bút vẽ mô hình mạt chược trên giấy.
Hình dạng mạt chược rất đơn giản, chỉ là những ô vuông nhỏ mà thôi.
Vấn đề là vẽ toàn bộ hoa văn trên mạt chược thì hơi tốn thời gian.
Sau khi vẽ xong, nàng đưa bản vẽ cho Bảo Cầm.
Bảo Cầm ôm bản vẽ ra ngoài.
……
Lạc Dạ Thần tìm cách lấy được sinh thần bát tự của Tạ Sơ Tuyết.
Sáng sớm hôm nay, y chạy đến Tam Thanh Quan, nhờ Thiên Nhất đạo nhân giúp y xem bát tự.
Thiên Nhất đạo nhân cẩn thận xem xét bát tự của hai người, sau đó cau mày lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lạc Dạ Thần tim đập thình thịch, vội hỏi “Đạo trưởng, bát tự của chúng ta có vấn đề gì sao?”
Thiên Nhất đạo nhân “Bát tự của nàng là thủy, bát tự của người là hỏa, thủy hỏa tương khắc, nếu hai người thành hôn, sẽ có tai họa đổ máu.”
Lạc Dạ Thần lộ vẻ khó tin, sau đó nổi cơn thịnh nộ “Ông đang nói nhảm gì vậy? Bổn vương và Tạ Sơ Tuyết là duyên trời tác hợp, ông dám trù bổn vương gặp tại họa đổ máu? Ông có tin bổn vương đốt đạo quán rách nát này của ông không!”
Thiên Nhất đạo nhân biết người này dễ nổi nóng, sợ y nhất thời xúc động đốt đạo quán thật, bèn vội vàng an ủi.
“Vương gia bớt giận, có lẽ bần đạo xem sai rồi, bần đạo xem lại quẻ khác cho người.”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Vậy xem nhanh lên, lần này nghiêm túc xem cho bổn vương!”
Thiên Nhất đạo nhân bấm bấm ngón tay giả vờ, sau đó cười nói “Bát tự của vương gia tuy thuộc hỏa, nhưng hỏa trong thủy, rất hợp với bát tự của Tạ cô nương, hai người là duyên trời tác hợp. Chỉ cần sau này người kiềm chế nóng nảy, tu thân dưỡng tính, nhất định có thể cùng Tạ cô nương tôn trọng lẫn nhau, răng long đầu bạc!”
Lạc Dạ Thần rất hài lòng với kết quả này.
Y lấy một xấp ngân phiếu, đặt chúng trước mặt Thiên Nhất đạo nhân.
“Đây là tiền hương hỏa cho đạo quán, sau này nếu cần, ta lại tới tìm ông.”
Nói xong, y vui vẻ rời khỏi Tam Thanh Quan.
Lạc Dạ Thần đi thẳng vào cung gặp Huệ phi.
“Mẫu phi, vừa rồi con nhờ Thiên Nhất đạo nhân xem bát tự giúp con và Tạ cô nương, Thiên Nhất đạo nhân nói bọn con là duyên trời tác hợp!”
Huệ phi rất kinh ngạc “Thật sao?”
Lạc Dạ Thần đầy tự tin “Tất nhiên là thật, nếu người không tin, có thể đi hỏi Thiên Nhất đạo nhân.”
Huệ phi thấy y tự tin như vậy, xem ra là thật.