Ban đầu, Huệ phi khá hài lòng với Tạ Sơ Tuyết.
Xét cho cùng, Tạ Sơ Tuyết xuất thân tốt, là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nếu có thể cưới nàng qua cửa, có nghĩa là sẽ lôi kéo được Tây Lăng vương vào trận doanh của Lạc Dạ Thần, đây là giúp sức lớn mạnh cho Lạc Dạ Thần muốn tranh ngôi vị Thái tử.
Bản thân Tạ Sơ Tuyết cũng rất xinh đẹp, con cái sinh ra sau này nhất định sẽ rất đẹp.
Nhưng trong yến tiệc chiêu đãi Tây Lăng vương, Lạc Dạ Thần suýt nữa vì Tạ Sơ Tuyết đánh nhau với Nhị hoàng tử, thậm chí còn ầm ĩ tới trước mặt Hoàng đế, suýt chọc Hoàng đế nổi giận.
Chuyện này làm Huệ phi không hài lòng.
Bà không thấy đó là lỗi của con trai mình, tất cả đều là tai họa do Tạ Sơ Tuyết gây ra.
Người còn chưa qua cửa đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Lạc Dạ Thần, nếu sau này cưới về thật, chẳng phải sẽ càng thêm nhiều phiền phức sao?!
Từ đó Huệ phi không còn nhắc đến chuyện con trai muốn cưới Tạ Sơ Tuyết.
Nào ngờ Lạc Dạ Thần lại lén tìm người xem bát tự cho mình và Tạ Sơ Tuyết.
Thiên Nhất đạo nhân khá có danh tiếng trong các thế gia ở Thịnh Kinh, Huệ phi đương nhiên cũng tin ông, nếu Thiên Nhất đạo nhân đã nói Lạc Dạ Thần và Tạ Sơ Tuyết là duyên trời tác hợp, nói không chừng đó là sự thật.
Huệ phi chần chừ do dự.
Lạc Dạ Thần khổ sở cầu xin, thề đi thề lại chỉ cần mình cưới được Tạ Sơ Tuyết, sau này chuyện gì cũng sẽ nghe lời mẫu phi!
Y còn nói mình ngày đêm luôn nghĩ đến Tạ Sơ Tuyết, nếu không thể cưới nàng, sợ là sau này y sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nói không chừng sẽ đoản mệnh.
Huệ phi lườm y “Nói bậy gì đó, không được nói mấy lời xui xẻo!”
Đến cuối cùng, tình yêu thương đã chiến thắng.
Huệ phi bị con trai lay động.
Lẽ ra chuyện này nên đến cầu xin Hoàng đế ban hôn, nhưng trước đó Tây Lăng vương đã giao hôn sự của Tạ Sơ Tuyết cho Thái hậu, Huệ phi không tiện vượt mặt Thái hậu mà đi tìm Hoàng đế, bèn đến cung Trường Lạc.
Thái hậu nghe Huệ phi nói, cảm thấy rất vui.
“Anh vương cũng không còn nhỏ, quả thật đến lúc thành gia rồi, nếu nó có thể thành thân với Sơ Tuyết, cũng xem như thân càng thêm thân, ai gia dĩ nhiên rất vui mừng.”
Nói đến đây bà hơi dừng lại, giọng hơi thay đổi.
“Chuyện này dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của Sơ Tuyết, ai gia vẫn nên hỏi ý Tây Lăng vương trước, con thấy thế nào?”
Huệ phi vội nói “Chuyên này là đương nhiên.”
……
Hiệu quả công việc của Bảo Cầm rất nhanh, chỉ mất một ngày đã mang về mạt chược mà Tiêu Hề Hề muốn.
Mạt chược này làm bằng gỗ, các góc cạnh đánh bóng rất nhẵn.
Thợ mộc có lẽ cảm thấy mạt chược này quá đơn giản, không xứng với thể diện của Tiêu trắc phi nên cố ý sơn một lớp vàng lên mặt sau của mạt chược.
Đó là vàng thật được nung chảy rồi sơn lên.
Tiêu Hề Hề chạm vào lớp vàng lấp lánh đó, trong đầu chỉ có hai từ, xa xỉ!
Nàng sai người kê một chiếc bàn thấp, gọi Bảo Cầm, Thanh Tùng và Hạnh Nhi tới.
Bốn người ngồi quanh bàn, bắt đầu ồn ào học chơi mạt chược.
Bọn họ không cược tiền, chỉ dùng đậu rán làm tiền cược.
Trong bốn người, Tiêu Hề Hề thắng nhiều nhất, không phải vì ba người còn lại cố ý nhường, mà vì vận may của nàng quá tốt nên mỗi lần toàn rút được những quân bài tốt nhất.
Đậu rán trước mặt nàng nhanh chóng chất thành đống.
Lúc Lạc Thanh Hàn bước vào, tình cờ thấy Tiêu Hề Hề đẩy hàng mạt chược trước mặt, phấn khích hét lên.
“Lại là tự mò*! Ha ha ha!”
*Tự mò (自摸) thuật ngữ dùng trong mạt chược, khi người chơi rút bài theo thứ tự, vừa hay quân đó làm cho bài của người chơi ù giành lấy chiến thắng mà không cần người chơi khác thả bài.
Ba người còn lại chỉ đành thở dài bóc đậu rán trả tiền cược.
Thường công công “Khụ, Thái tử giá đáo!”
Lúc này người trong phòng mới phát hiện Thái tử đến, ai nấy đều giật mình.
Bọn họ cuống quít đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn tới gần, nhìn đống khúc gỗ trên bàn, sắc mặt không đổi hỏi “Các ngươi đang làm gì?”
Tiêu Hề Hề ân cần giới thiệu “Trò này gọi là mạt chược, chơi rất vui, Điện hạ có muốn chơi không?”
Lạc Thanh Hàn nhớ đến vẻ mặt vui vẻ của Tiêu Hề Hề khi chơi mạt chược vừa rồi, chơi với nàng cũng không sao.
Vì vậy hắn ngồi xuống bàn mạt chược.
Tiêu Hề Hề gọi Thường công công đến chơi.
Thường công công từ chối nói “Nô tài không biết chơi, sợ sẽ làm nương nương và Điện hạ mất hứng.”
Tiêu Hề Hề “Không sao hết, ta có thể dạy ngươi, dù sao Thái tử cũng biết, chăn một con cừu, chăn hai con cừu cũng như nhau, ta thuận tiện chăn luôn hai người.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Thường công công “……”
Trong mắt người, Thái tử là cừu?
Bảo Cầm không còn hi vọng gì về cái miệng của nương nương nhà mình.
Nàng vội đổi đề tài “Chơi mạt chược cần bốn người, Thường công công coi như vào cho đủ số, dù sao cũng chỉ chơi cho vui, thắng thua không quan trọng.”
Thường công công chắp tay “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ván này trở thành Tiêu Hề Hề, Bảo Cầm, Thái tử và Thường công công.
Tiều Hề Hề giải thích các quy tắc của mạt chược, sau đó chơi thử một ván.
Thái tử và Thường công công là những người thông minh, nắm quy tắc rất nhanh.
Xét về vận may, Tiêu Hề Hề vẫn là người may mắn nhất.
Nhưng không ngăn được Thái tử có bộ não học sinh giỏi.
Hắn có thể nhớ chính xác những quân bài mà mọi người đã đánh ra.
Hắn dựa vào những quân bài mà đối phương đánh ra, đại khái đoán được bài đối phương sẽ ù kiểu nào, từ đó giảm thiểu khả năng đối phương giành được quân bài. Thậm chí có lúc hắn còn lợi dụng tâm lý muốn chơi lớn của đối phương, cố ý treo đối phương, cuối cùng buộc đối phương phải dỡ hết bài tốt của mình.
Thường công công không có vận may, cũng không có bộ não học sinh giỏi, nhưng lại có đôi mắt tinh tường quan sát tình hình.
Thường công công sẽ thông qua thái độ của đối phương, suy đoán xem là bài tốt hay bài xấu.
Dù không thể thắng cũng sẽ không thua quá nặng, luôn duy trì trạng thái ổn định không thua cũng không thắng.
Như vậy, Bảo Cầm trở thành người thảm nhất.
Thật ra, dù xét về vận may, đầu óc hay mắt nhìn, nàng không tệ mặt nào.
Nhưng so với ba người trước mặt, nàng còn kém xa.
Hầu như ván nào nàng cũng bị dập tơi bời, thua đến mức hoài nghi nhân sinh, suýt quên mất tên mình là gì.
Mãi đến khi Tiêu Hề Hề nói mình đói, Bảo Cầm lúc này như được đại xá, nhảy cẫng lên “Nô tỳ đi chuẩn bị bữa trưa ngay!”
Nói xong, nàng nước mắt hai hàng chuồn nhanh.
Hu hu hu!
Nàng sẽ không bao giờ chơi bài với ba người này nữa!
Đúng là tự ngược mình mà!
Thường công công sai người cất bàn mạt chược.
Lạc Thanh Hàn đặt một tấm thiệp mời trước mặt Tiêu Hề Hề.
“Đây là thiệp mời của Tạ Sơ Tuyết gửi cho nàng, nàng ta muốn mời nàng đến Thương Lan Viên uống trà thưởng hoa.”
Tiêu Hề Hề nhận thiệp mời.
Trên tấm thiệp mời màu trắng, nét chữ đen rất đẹp, còn có vài hoa đào khô, lúc ngửi thoảng hương hoa đào.
Vốn nàng đang khó hiểu, nàng không thân với Tạ Sơ Tuyết, tại sao Tạ Sơ Tuyết lại tự dưng mời nàng?
Khi nhìn rõ nét chữ trên thiệp mời, nàng lập tức hiểu ra.
Người mời nàng không phải Tạ Sơ Tuyết, mà là Đại sư huynh Phương Vô Tửu.”